Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm thứ ba: Nhà nghỉ thanh niên Phong Túc (18)

Trong phòng bếp không có người, hai người đến bên cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài.

Sân vườn im ắng, hỉ kiệu dừng bên ngoài, đèn lồng giấy đung đưa trong gió, những tờ tiền giấy đã dừng trước đó bắt đầu bay lả tả, bên cạnh quan tài có một người phụ nữ đầu đầy châu ngọc ôm tã lót màu đỏ khóc đến tê tâm liệt phế.

"Con của ta —— con của ta ——"

Khánh khứa ngồi đầy sảnh, trên mặt treo nụ cười khi tham gia ngày vui, dù bận vẫn ung dung nhìn người phụ nữ nổi điên gào rống, nhìn qua quỷ dị không nói nên lời.

Vì quan tài nằm chắn đường, không nhìn thấy tình huống ở đại sảnh, chỉ có thể nghe thấy một giọng nam khoảng 30 tuổi nói: "Phu nhân, ngày đại hỉ như vậy, không cần làm vẻ, tới đây, ngồi bên cạnh ta."

Đại phu nhân bị lão nói, thút tha thút thít dừng lại, lưu luyến không rời giao tã lót cho nha hoàn bên cạnh, đầy hận ý nhìn về phía hỉ kiệu.

Mộc Từ lập tức nắm lấy Tả Huyền, cảm thấy lông tơ toàn thân dựng lên: "Đại thiếu gia......sẽ không phải là...... là......"

Tả Huyền thấp giọng "ừm" một tiếng, khẳng định suy đoán của hắn.

Vị đại thiếu gia này, chỉ sợ từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa trưởng thành.

Lúc này nha hoàn ôm tã lót đi ra ngoài, hai người nhìn thoáng qua thứ bên trong, bắp chân không nhịn được nhũn ra, bên trong vải đỏ là một quái thai, đầu vô cùng lớn, hai mắt mọc không đều trên trán, đỉnh đầu có một búi tóc đỏ, làn da xanh đen, toàn thân nhăn nheo, trên mặt đều là máu, hai má phồng lên, như đang chứa thứ gì đó.

"Hắn đã chết."

Giọng nói của Khổ Ngải Tửu thình lình nhảy ra suýt chút nữa doạ Mộc Từ đang tập trung hét lên, gần như lập tức quay đầu lại.

"Cho tôi chút không gian." Khổ Ngải Tửu dồn bọn họ, sau đó ghé vào bên cửa sổ, dùng nước miếng chọc một lỗ trên cửa sổ giấy, tấm tắc nói "Coi thứ này là bảo bối, còn chê tôi kỳ quái, đúng là đậu vỡ trong nồi lạnh —— không đạo lý!"

Mộc Từ suýt bị gã dọa chết khiếp, trán chảy mồ hôi lạnh, hắn vừa muốn mắng chửi, nhìn thấy Khổ Ngải Tửu lại dừng lại.

Khác những kẻ khác, trên mặt và người Khổ Ngải Tửu có không ít dấu chân và vết thương, lúc bị kéo tới đây phỏng chừng ăn không ít khổ, Mộc Từ nhớ lại lúc trước quản gia nói Khổ Ngải Tửu là tên quái thai tóc tạp, có lẽ vẻ ngoài của Khổ Ngải Tửu đã rước lấy kỳ thị.

"Anh còn nói được câu đó." Mộc Từ nuốt một ngụm nước miếng, trấn an trái tim bé nhỏ đang nhảy lên điên cuồng của mình.

Không đợi Khổ Ngải Tửu nói hai câu với hắn, bên ngoài đã bắt đầu khởi quan, Mộc Từ vội vàng quay đầu nhìn lại, bỗng "a" một tiếng, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao không có gà trống?"

"Gà trống?" Khổ Ngải Tửu hỏi.

"Khi kết hôn, nếu tân lang không tiện, sẽ ôm một con gà trống thay thế." Mộc Từ giải thích "Xem như một truyền thống, bởi vì gà thông cát, ý muốn cát lợi."

"Thổ lâu này là một quan tài lớn." Tả Huyền cúi mặt nói "Tất cả người ở đây đều là nửa người nửa quỷ, gà trống thuần dương, đương nhiên sẽ không ôm gà trống tới."

Lúc này, kiệu đỏ hạ xuống, rèm cửa bị xốc lên, hỉ bà đỡ tân nương xuống, có thể nhìn ra toàn thân tân nương không có sức lực, hoàn toàn dựa vào người hỉ bà.

Lúc này, những người thổi kèn đánh trống lại tấu lên nhạc mừng, chỉ có kèn xô na biến thành khúc sầu muộn, buồn vui đan chéo, đỏ trắng đan xen, khiến người nghe cảm thấy khiếp hoảng.

Tân nương không hề phản ứng, bị kéo đến cạnh quan tài, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn và yên tĩnh, còn có chút mất tự nhiên.

Mộc Từ suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra cảm giác mất tự nhiên đó là gì, là cảm giác như múa rối, dường như tân nương là một con rối, bị hỉ bà dẫn dắt.

Nha hoàn ôm tã lót, tân nương được hỉ bà đỡ, chậm rãi lướt qua quan tài, tiến đến đại sảnh.

Ngay sau đó, chính là một tiếng thê lương.

"Giờ lành đến ——"

Âm thanh sắc nhọn báo thời gian, trực tiếp khiến cả người Mộc Từ nổi da gà.

Quá trình kết hôn không khác những gì Mộc Từ từng thấy ở phim truyền hình, chỉ là rườm rà hơn một chút, hơn nữa bọn họ ở trong phòng bếp, không nhìn thấy màn kịch thực sự, chỉ có thể thông qua âm thanh của hỉ bà phán đoán nghi thức tiến hành đến đâu.

"Đến." Tả Huyền bỗng nhiên nói.

Dường như chiếc quan tài chỉ là vật trang trí, đến thời khắc này mới được sử dụng, tân nương bị người ta thả vào, sau đó là đứa trẻ chết kia.

Cảnh tượng này tuy không đáng sợ,  nhưng lại rất thấm người, Mộc Từ gần như lập tức nhảy dựng lên, lại bị Tả Huyền túm chặt, Tả Huyền nắm cánh tay bị trật khớp của hắn, lúc này cảm giác tê mỏi đã lui đi, cánh tay vừa ê ẩm vừa ngứa, vài loại cảm giác chồng lên nhau, đau đến mức khiến hai mắt Mộc Từ tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu.

Nắp của quan tài vô cũng dày, lúc đẩy lên như kéo ma, còn nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi, ngay khi quan tài sắp đóng, bên trong bỗng truyền ra tiếng khóc và la hét chói tai: "Thả tôi ra ngoài! Mộc Từ —— Mộc Từ —— cứu mạng!"

Là Ngải Xảo!

Mồ hôi lạnh của Mộc Từ chảy vào mắt, hắn lau đi, sắc mặt tái nhợt, thấp giọng nói: "Tại sao lại là Ngải Xảo?!"

"Mặt tiền." Tả Huyền lãnh đạm nói "Trước kia, nhà vài nhà có tiền muốn gạt người xung hỉ, sẽ để huynh đệ khỏe mạnh đi nghênh thú, vào động phòng mới thay đổi người. Trước khi rời đi, móng tay của cô gái bện góc đã gãy, tôi nghĩ lão gia phu nhân chuyện gì cũng chọn thứ tốt nhất cho con trai mặt, vì vậy đã bắt Ngải Xảo làm mặt tiền, không ngờ đại thiếu gia hư nhược, không thể hấp thụ đồ bổ, chết trên đường, đành phải hoàn thành hôn lễ ngay tại đây."

Trước mắt địch đông ta ít, tuy Ngài Xảo chưa chết, nhưng chỉ sợ cách cái chết cũng không xa.

Mộc Từ trầm mặc một lát, khi Khổ Ngải Tửu cho rằng hắn sẽ kiên trì bộ dáng muốn cứu người cũ mèm kia, hắn bỗng nhiên nói: "Ngải Xảo không còn cứu được nữa, cô gái bện tóc đâu?"

"Cô ta có lẽ vẫn còn hy vọng." Tả Huyền dường như đã sớm đoán trước, y cười cúi đầu, nhẹ nhàng nói "Lúc này mọi người đều ở sân vườn, phía sau hẳn là không có vài người, đi không?"

"Đi." Mộc Từ gật đầu "Đại thiếu gia uống thuốc rồi chết, tuy nhóm Lục Hiểu Ý chưa tỉnh, nhưng nhất định đã an toàn, chúng ta đi tìm cô gái bện tóc, có thể cứu một người tính một người."

Hai người cúi người lén vòng qua cửa, Mộc Từ quay đầu nhìn thoáng qua Khổ Ngải Tửu, hỏi "Vị thông hiểu Trung Quốc này muốn ở lại đây trông coi? Hay đi cùng chúng tôi?"

Khổ Ngải Tửu nhe răng cười: "Chuyện thú vị như vậy, làm sao có thể thiếu tôi!"

Sân của nội hoàn lâu đã kín người, đi ra nhất định sẽ bị phát hiện, chỉ có thể ra ngoài rồi tìm cách đi vào, ba người lén lút tìm được một mặt tường thấp bò ra ngoài, cuối cùng bình an trở lại ngoại hoàn lâu.

Việc lẻn vào không quá thuận lợi, bởi vì trong ngoài hai tầng đều bày không ít bàn, chưa đi được hai bước, khách ở ngoại hoàn lâu đã thoáng nhìn thấy bọn họ, đa số đều cho rằng bọn họ ở bên trong ăn uống, vội truy vấn: "Tả gia lão đại, ta nghe nói tân nương đến từ bên ngoài, mỹ mạo thiên tiên, ngài có thấy không?"

"Ta nào có phúc khí đó, quản gia còn có việc nhờ ta, thực sự bận không bỏ tay xuống được, các ngươi ăn ngon uống tốt đi."

Kỹ thuật diễn của Tả Huyền rất tinh vi, thay đổi thân phận trong nháy mắt, lập tức hoà mình vào những người khác, thậm chí không ít khách nghe bọn hắn có chuyện vội đi, còn dịch băng ghế cho bọn họ một đường trống.

Thoát khỏi khách khứa, ba người nhanh chóng vòng từ ngoại hoàn lâu tới phía sau nội hoàn lâu, có lẽ vì mọi người đều ở phía trước bận việc, lúc này ở đây vô cùng vắng vẻ.

"Đến lượt cậu biểu diễn." Tả Huyền nghiêng đầu, nói với Khổ Ngải Tửu "Không là gì với cậu, phải không?"

Khổ Ngải Tửu nhún vai, hắn nhìn cao to, thân thủ còn rất linh hoạt, lập tức nhảy lên tường thấp, vừa nhấc tay đã có thể chạm tới lan can lầu hai, lăn lộn vài cái, người đã bò vào nội hoàn lâu.

Mộc Từ xem đến trợn mắt há mồm, hỏi: "Hắn đang làm gì?"

"Người yêu thích parkour." Tả Huyền nhàn nhạt nói "Yên tâm đi, có trạm yêu cầu hắn nhảy từ toà nhà hai mươi tầng sang toà nhà khác, cũng không xảy ra chuyện gì."

Đây là chuyện có thể yên tâm sao?!

"Trong lòng khó chịu sao?" Tả Huyền đột nhiên hỏi nói.

Mộc Từ nhìn chằm chằm trên lầu, sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất thời không phản ứng lại: "Cái gì?"

Tả Huyền nhàn nhạt nói: "Tôi nhớ rõ, lúc ở thôn Phúc Thọ, tôi khiến cậu buông Lâm Hiểu Liên, cậu rất tức giận."

"Thế nào, lúc này muốn lôi chuyện cũ?" Mộc Từ cuối cùng cũng ý thức được chuyện này không phải nói một hai đã rõ ràng, hắn xoay người nhìn Tả Huyền, hơi mỉm cười "Tôi nhớ tôi đã xin lỗi."

Tả Huyền không nhịn được cười: "Tôi đương nhiên không nói cái này, ý của tôi là, hiện tại Ngải Xảo chưa chết, trong lòng cậu có phải rất khó chịu không?"

"Lúc ấy Lâm Hiểu Liên cũng chưa chết." Mộc Từ tránh không đáp "Tôi cũng buông tay."

Tả Huyền nhìn hắn, cười đầy ẩn ý.

Hắn đối với ai cũng tốt, đồng nghĩa với việc đạm mạc mới mọi người.

Chẳng phân biệt thân sơ xa gần mà trợ giúp người khác, đó là thói quen của Mộc Từ, tuyệt đối không thiên vị bất kì kẻ nào, cũng không hy vọng hồi báo từ bất kì ai. Thực sự có ý tứ, nhìn qua như người giàu tình yêu, dư thừa tình cảm, lại lý trí đến mức tàn khốc như vậy.

Lâm Hiểu Liên, Dư Đức Minh, Ngải Xảo, cô gái bện tóc, bọn họ đối với Mộc Từ mà nói, không có gì khác biệt.

"Sao không nói lời nào?" Mộc Từ hỏi.

Tả Huyền hơi mỉm cười: "Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, dường như cậu rất nỗ lực sống sót, cũng có thể chết không oán hận mà bất cứ lúc nào."

"Không phải rất tốt sao?" Mộc Từ nhướng mày "Tôi còn tưởng ở nơi như này, vốn nên có giác ngộ như vậy."

"Rất tốt."

Tốt đến mức khiến người ta không nhịn được tò mò.

Một lát sau, Mộc Từ thật sự nhàn rỗi không có việc gì, không nhịn được nói: "Hoá ra quan tài trong sân thực sự chuẩn bị cho đại thiếu gia, nhưng vì sao lại sắp xếp như vậy, cũng không may mắn đi."

"Loại này tên thọ tài, có nghĩa là quan tài chuẩn bị lúc sinh thời. Rất nhiều người già sẽ chuẩn bị trước cho mình, miễn cho đến khi xảy ra chuyện, quá vội vàng, người đi không an tâm." Tả Huyền giải thích "Lúc sinh hạ, đại thiếu gia đã chết một lần, tuy nói sống lại, nhưng không ai biết hắn có đột nhiên chết đi hay không, trẻ con bệnh lâu ngày như người già hấp hối, đều chuẩn bị trước, chỉ là chúng ta không hiểu lắm những tập tục đó, vừa thấy đã cho rằng có người chết."

"Sao cái gì anh cũng biết?" Mộc Từ sờ mũi.

Tả Huyền bình tĩnh thở dài, nhìn Mộc Từ như đang giáo huấn một không học sinh kém cỏi đến mức chép đáp án cũng không biết: "Cậu quên rồi sao? Trong nhà nghỉ bày một tủ sách về phong tục, cậu cho là đọc những thứ đó chỉ vô ích thôi sao? Chẳng qua lúc đó tôi chỉ đọc qua loa đại khái, nhất thời không kịp liên hệ nó với hoàn cảnh hiện tại."

Những cuốn sách đó, Mộc Từ cũng xem qua, nhưng lúc này đã hoàn toàn quên.

Nhiều người nghĩ rằng những gì họ vừa xem sẽ khắc sâu ấn tượng một chút, trên thực tế không phải, dưới tình huống như vậy, người ta dễ nhớ đến những tri thức đã ăn sâu bén rễ hơn.

Như Mộc Từ lúc này còn nhớ rõ vẻ mặt hận sắt không thành thép của thầy giáo dạy toán cấp hai, nhưng lại không thể nhớ ra nội dung những quyển sách hắn tuỳ tay xem qua mấy chục tiếng trước.

Qua vài phút, Khổ Ngải Tửu cõng cô gái bện tóc mặc hỉ phục lộ mặt khỏi lan can, hắn ra hiệu cho Tả Huyền, Tả Huyền lập tức đẩy Mộc Từ sang một bên, bình tĩnh nói: "Ở bên cạnh nhìn."

Khung cảnh tiếp theo suýt chút nữa khiến tim Mộc Từ nhảy lên cổ họng, Khổ Ngải Tửu trực tiếp ném cô gái bện tóc có vẻ mê man từ lầu hai xuống, tuy khoảng cách không xa, nhưng tư thế kia thoạt nhìn không khác gì mưu sát.

Cũng may Tả Huyền đứng đúng vị trí, y cởi quần áo tạo thành cái nệm, giảm xóc cho cô gái bện tóc, sau đó hơi nâng tay đặt người xuống mặt đất, mặc lại quần áo.

Khổ Ngải Tửu cũng theo vách tường nhảy xuống.

Cô gái bện tóc bị quăng ngã cuối cùng cũng nhớ đau, nhưng phản ứng của cô vốn có chút chậm, đôi mắt mơ màng chực rơi nước mắt, không phát ra được âm thanh, cô vừa nhấc đầu đã thấy ba người, đầu tiên là sợ hãi rụt người lại, sau đó dường như phản ứng lại, nước mắt rào rạt chảy xuống, nhỏ giọng nói: "Mấy người tới cứu tôi?"

"Suỵt ——" Mộc Từ đưa ngón trỏ lên miệng, nhìn mười ngón tay máu chảy đầm đìa của cô, lộ ra vẻ không đành lòng.

Nước mắt của cô gái bện tóc lập tức nghẹn trở về, dùng tay áo lau mặt, thật sự không nhịn được thanh âm nức nở, liền dùng tay che miệng mình lại, thần sắc kiên nghị hơn lúc trước không ít.

"Tiếp theo phải làm sao?" Mộc Từ hỏi Tả Huyền.

"Chờ Ngải Xảo tắt thở." Tả Huyền nhàn nhạt nói "Tôi nghĩ sẽ kết thúc."

Câu này nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

Ba người yểm hộ cô gái bện tóc, đến lầu hai bên ngoại hoàn lâu quan sát tình huống, đám người Lục Hiểu Ý đã về phòng, không chỉ vậy còn nhìn thấy xác chết ở góc bếp.

Xem ra sau khi đám người già không dùng được nữa, hắn mới là tiên dược đệ nhất của thiếu gia.

Yến tiệc ở nội hoàn lâu vẫn còn tiếp tục, quan tài hơi chấn động, rất nhanh đã không còn âm thanh, tiếng kèn xô na bén ngọn xuyên tận trời, như kêu khóc vì Ngải Xảo.

Mộc Từ mím môi, hắn lại nghĩ tới âm thanh thảm thiết cuối cùng của cô, như Dư Đức Minh lấy cái chết đổi đường sống cho bọn họ, hôm nay hắn phải chờ Ngải Xảo chết, đổi lấy mạng sống của họ.

"Tôi không nên cho cô ấy hy vọng."

Mộc Từ không hối hận vì cứu Ngải Xảo, nhưng hành vi của hắn, không thể nghi ngờ đã cho cô hy vọng, khiến cô ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh nắm chặt.

Khiến cô không được an bình, ở khoảnh khắc cuối cùng vẫn chịu đủ dày vò.

Nếu có thể......

Mộc Từ tình nguyện để thổ lâu dứt khoát kết thúc sinh mệnh cô, cũng không muốn cô chết đi một cách đau khổ như vậy.

Hai trạm trước không mang lại cho Mộc Từ cảm giác khó chịu sâu sắc như vậy. Trong toà nhà tĩnh mịch này ẩn núp một loại bình tĩnh dưới áp lực và tuyệt vọng, nó tựa như lồng giam, những người bị vây trong đó không thể phản kháng, cũng vô pháp phản kháng.

Hầu hết mọi người đã trở lại phòng nghỉ ngơi, chỉ có Lục Hiểu Ý bưng hai chén nước ấm đến, đưa cho Mộc Từ một chén.

"Cảm ơn."

Mộc Từ giật đôi môi khô khốc, hắn đứng trên cao nhìn xuống quan tài, hỉ yến còn đang tiếp tục, không có ai để ý một sinh mạng sống đang giãy giụa kêu khóc trong quan tài.

"Tôi đi cùng anh." Lục Hiểu Ý không đi "Ở đoạn đường cuối cùng, hai chúng ta đưa cô ấy đi."

Mộc Từ quay đầu nhìn Lục Hiểu Ý, có chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng...... cậu rất ghét cô ấy?"

"Tôi rất muốn giết cô ấy, nhưng cô ấy không nên chết như vậy." Lục Hiểu Ý nhẹ giọng nói "Không phải cô ấy sai, như những người già muốn sống tiếp giết Điền Mật Mật, bọn họ cũng không muốn như vậy, bọn họ chỉ muốn sống. Người không chịu đựng nổi kinh hách, kêu ra tiếng, vốn dĩ là bản năng, người chưa từng được huấn luyện bị ném vào nơi này, nếu có thể lập tức thích ứng, chẳng phải là sự thất bại của xã hội hiện đại sao."

Mộc Từ ngẩn người: "Đây là cái đáng chê cười sao?"

"Xem như vậy đi." Lục Hiểu Ý dựa vào lan can, cúi đầu nhìn tay mình "Anh biết không? Trong tất cả thú cưng, chỉ có thỏ giữ lại bản năng dã thú. Chúng thường sẽ đột nhiên tử vong, không cho chủ nhân thời gian phản ứng, đó là bởi vì thỏ rất nhỏ yếu, gần như tất cả dã thú đều là thiên địch của chúng, một khi bị thương sẽ bị bắt ăn, cho nên chúng sẽ theo bản năng che giấu trạng thái của mình, mãi đến khi không có cách che giấu mới thôi."

"Nhưng nhân loại hoàn toàn không biết gì cả, không rõ vì sao thỏ lại chết khi mắc bệnh, cho rằng chúng là sinh vật yếu ớt."

"Chúng ta chính con thỏ như vậy, nhỏ yếu như vậy." Lục Hiểu Ý miễn cưỡng cười "Mà Ngải Xảo lại như mèo con bị chiều hư, quen an nhàn sinh sống, đáng tiếc chủ nhân chúng ta không phải người lương thiện, càng sẽ không có cảm giác đồng tình với chúng ta."

Mộc Từ nhìn cô.

"Không phải cô ấy sai." Lục Hiểu Ý nhẹ giọng nói "Cô không nên chấp nhận vận mệnh như vậy, là xe lửa sai, cô ấy không nên bị đối xử như vậy vì vài tiếng la hét, nhưng chúng ta thật sự quá yếu ớt, không có biện pháp phản kháng, cho nên chỉ có thể trách cứ...... trách cứ, chỉ có thể căm hận...... những người không thể thích ứng đó."

Mộc Từ khẽ than thở, không biết nên nói gì.

"Đôi khi vì sống sót, chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ một số người." Lục Hiểu Ý nhìn về phía Mộc Từ "Đây là quy tắc sinh tồn của tất cả hành khách trên xe lửa."

Bởi vì chúng ta thật sự quá vô năng......

Không biết qua bao lâu.

Ánh sáng chói mắt chiếu vào mí mắt Mộc Từ, hắn duỗi tay ngăn cản, thấy Tả Huyền nằm trên giường hơi nhíu mày, rõ ràng đã sắp tỉnh.

Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro