Trạm thứ ba: Nhà nghỉ thanh niên Phong Túc (17)
Rượu vừa nóng, có mùi thơm như rượu thuốc, màu đục.
Dù gia chủ thần thông quảng đại cỡ nào, rượu nhiều nhất cũng là rượu rết hoặc rượu rắn, không thể là rượu tử thi, hơn nữa bản thân rượu cũng làm từ ngũ cốc, hẳn có thể yên tâm uống.
Mộc Từ không chạm vào thuốc lá và rượu, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể đụng vào, sắc mặt sáu người chết thật sự quá khủng bố, hắn không muốn rước thêm phiền toái, bởi vậy cẩn thận nhấp một ngụm.
Rượu vừa vào miệng, hắn đã nếm được mùi tanh nồng của đất, suýt chút nữa phun ra.
Đinh Viễn Chí càng không chịu được, trực tiếp bị sặc.
Sáu hương dân lập tức nhạo báng hắn: "Có sao không! Chút này đã sặc, đến đây, uống nhiều chút, tửu lượng này phải luyện, xem ra là ngày thường ngươi uống quá ít."
Mỗi người đều rót đầy bát rượu của mình, sáu chén rượu lớn đồng thời đặt trước mặt Đinh Viễn Chí, sáu đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, trên mặt đều nở nụ cười thoả mãn kì quái.
Đinh Viễn Chí vừa nôn, căn bản chưa hồi phục, đi đường còn phải dựa vào Mộc Từ, nếu thực sự uống sáu chén này, không chết cũng nửa tàn.
Mồ hôi lạnh của hắn nhanh chóng chảy xuống, hắn nuốt nước miếng, không dám nhúc nhích.
"Con cháu họ Đinh, đừng không cho chúng ta mặt mũi." Cuối cùng, tên mắt lé người nói.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, cảm giác áp lực gần như ngưng tụ thành thực thể, muốn đè ép không gian một tia đồng hồ nước ra tới, lần này, ngay cả trán Tả Huyền cũng loáng thoáng chảy mồ hôi.
Lúc này người đàn ông trung niên bỗng ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng, không biết là uống ra vị gì, vẻ mặt vui mừng, trong yến tiệc tối tăm đặc biệt kinh khủng, dường như quỷ nhập thân, hai tay cầm bình rượu tấm tắc nói: "Đây chính là đồ tốt, chủ nhân thật là người phúc hậu, thứ tốt như vậy cũng lấy ra chiêu đãi."
Ông ta rung đùi đắc ý, nhếch miệng, một ngụm đã uống cạn ly rượu.
Sáu người lập tức bị biểu hiện của người đàn ông trung niên hấp dẫn, bọn họ bỏ Đinh Viễn Chí, nếp nhăn trên khuôn mặt tử khí dày đặc căng ra, nặn ra một nụ cười mộc mạc, bưng rượu nịnh bợ: "Tôn gia đại ca biết uống, là người đọc sách hiểu biết! Tới, bọn ta kính ngươi một ly, rượu này có gì ngon, ngài xem có thể nói cho bọn yêm hay không, làm cho bọn yêm được thêm kiến thức."
Những người này quả thực rất giống người.
Cách nói chuyện, tính huyên thuyên, cách ép người ta uống rượu trong yến tiệc giống hệt thực tế.
Người đàn ông trung niên uống vài chén rượu xuống bụng, cũng có hứng thú, lắc đầu thở dài: "Đây là rượu nhân sâm tươi ngon nhất, màu sắc và hương vị thanh khiết, phỏng chừng ngâm vài năm rồi, năm tôi ở ngoài nói chuyện làm ăn, lúc ấy ông chủ tôi phát tài, cũng có một chai, sau khi giao dịch xong, lão mời tôi uống một chén nhỏ, chậc chậc chậc, hương vị này, mười mấy năm vẫn còn nhớ."
Sáu người lập tức lộ ra vẻ bị thuyết phục, mặc kệ có nghe hiểu hay không.
Sau đó, yến hội được dâng lên, phần nhiều là thịt cá, sau còn dọn ra một tiên nữ dùng đường tạo thành cung, trang trí ở chính giữa, sáu người không biết hạ đũa thế nào, lập tức hỏi người đàn ông trung niên, trong giọng nói đã nồng đậm kính nể: "Tôn ca, ngài nói nên ăn bà nương xinh đẹp này thế nào?"
"Ăn thế nào?" Có lẽ người đàn ông trung niên đã có chút say, tên mắt lé là trời sinh mắt lé, hắn lại là nghiêng mắt khinh miệt mà nhìn này mấy đồ nhà quê này, cười nhạo nói, "Đây là để ngắm, đại yến hội phô trương, ăn là một nhìn là hai ngắm là ba, tiệc của chúng ta cũng không nhỏ, một ăn hai nhìn, ý tứ là có ăn, có xem, tiên nữ này chỉ để nhìn."
Có hương dân xoa tay, ngượng ngùng nói: "Ai nha, chúng ta ngồi bên trong, còn gặp người có kiến thức như Tôn đại ca, thật là khó lường, vốn dĩ em thật sự không nên lắm miệng, để ngài phí lời, nhưng vẫn muốn hỏi một chút, ba là ngắm là cái gì?"
"Chính là chúng ta một bên uống rượu ăn thịt, người ta ở trên sân khấu bên diễn." Người đàn ông trung niên ăn đến mức miệng bóng nhẫy, có lẽ là thấy sáu người này thành thật, ngữ điệu cũng ngạo mạn hơn "Tại sao cái này cũng không hiểu."
Sáu người khiêm tốn kính rượu ông ta: "Đúng vậy đúng vậy, chúng yêm sao có thể so với ngài, vẫn là phúc của lão gia, để yêm gặp tôn gia, biết thêm kiến thức."
Không phải sáu người không giám sát ba người họ uống rượu, chỉ là sức chiến đấu của người đàn ông trung niên thật sự hấp dẫn rất nhiều hỏa lực, áp lực ba người phải chịu nhỏ đi nhiều, khiến họ cũng phải sửng sốt.
Người đàn ông trung niên hiển nhiên là kẻ vào nam ra bắc làm ăn, nói chuyện khôn khéo lanh lẹ, có vài lời còn khiến Tả Huyền bị dọa, càng đừng nói đến các anh nông dân dốt đặc cán mai này, khuôn mặt bọn họ như sắp phát sáng.
Nếu không phải không đủ thời gian, Mộc Từ đánh giá, những người này có thể trực tiếp kêu vị đại ca này siêu độ tại chỗ.
Đến nay, mọi người có lẽ đã mười mấy giờ không ăn đồ mặn, yến hội thịnh soạn càng khiến người ta thèm ăn, bởi vậy ít nhiều cũng gắp mấy đũa, không thể nói là hương vị gì, chỉ cảm thấy ngon, thịt cá mềm nhũn trượt vào cổ họng.
Mộc Từ luôn khắc chế, động mấy đũa rồi dừng lại, chỉ lúc sáu người mời rượu mới làm bộ.
Đinh Viễn Chí thật ra rất thèm, nhưng đáng tiếc thân thể và não có ý tưởng khác biệt, nhất thời không cùng suy nghĩ, hơn nữa, người đàn ông trung niên bên cạnh hắn đang nhấm nháp miếng thịt heo mềm, dầu mỡ đến mức hắn chỉ có thể rưng rưng nhai đồ chay, miễn cho mình mất mạng khi ăn cơm.
Tả Huyền không cần nhiều lời, người đàn ông trung niên là tay uống rượu già đời, một bên dùng bữa một bên nói nhảm, ngẫu nhiên uống một ngụm rượu, nhìn qua như ngàn ly không say, uống nhiều, ăn đương nhiên cũng nhiều, một đống thức ăn cơ gần như trong bụng ông ta một nửa.
Đặc biệt là một bát thịt heo to, căn bản không phải ăn, mà là bị ông ta uống vào như nước sốt.
Tiệc rượu quá nửa, đề tài rất nhanh đã chuyển sang ba hướng, nói về tân nương và đại thiếu gia, sáu hương dân lúc trước bị người đàn ông trung niên giáo dục một phen, lúc này cũng không cam lòng yếu thế.
Hơn nửa đều là lời hạ lưu vô nghĩa, chỉ có vài câu là mấu chốt, khiến Mộc Từ và Tả Huyền đều dựng lỗ tai lên nghe.
Như thổ lâu thực sự đã được xây rất nhiều năm, có lẽ từ đời tổ tông của đại lão gia đương nhiệm đã bắt đầu xây, tổ tông sáu hương dân này còn là thợ thủ công xây dựng thổ lâu này, bởi vậy mới có cơ hội dọn vào, trở thành một phần tử của nơi đây.
Nói dễ nghe một chút thì là tinh thần cổ đông, nói khó nghe thì là gia đình nô bộc.
Lúc sớm, lão gia chưa có con, mời người tới chụp hỉ đánh sinh, đại phu nhân vất vả sinh hạ đại thiếu gia, lại là một thai chết. Lúc ấy là năm đói loạn, vừa lúc có một đạo sĩ đến, cứu sống đại thiếu gia, những người này còn đánh Hạn Bạt, chỉ tiếc không có nhiều đồ ăn, các hương thân nháo lên, đại lão gia liền đem bọn họ đuổi đi.
Chụp hỉ và đánh sinh là hai phong tục dân gian gần giống nhau, đều liên quan đến sinh sản nhưng mức độ phổ biến tại các nơi khác biệt, chỉ xem hai chữ "chụp" và "đánh" đã có thể nhìn ra có quan hệ với bạo lực, nói một cách đơn giản, người xưa cho rằng không sinh được con là tội của người phụ nữ, bởi vậy sẽ đánh họ để cầu con.
Chỉ cần nghe qua ca dao cũng có thể thấy được: Đánh sinh đánh sinh, đánh rồi còn không sinh.
Chụp hỉ và đánh sinh không khác lắm, chỉ là phương thức có chút không giống, mọi người dùng đệm chăn che người phụ nữ, dùng côn bổng đánh, đánh càng nặng càng chứng tỏ sự thành tâm, một bên đánh một bên hỏi: "Có hỉ không? Có sinh không?"
Mãi đến khi chồng ra rải táo tàu, hạt sen mới được bỏ qua, người phụ nữ không có quyền ngăn cản, nếu người chồng tàn nhẫn hơn, muốn đổi vợ hoặc lấy người vợ khác, người phụ nữ đang sống sờ sờ bị đánh chết cũng không phải không có.
Mà đánh Hạn Bạt lại có hai cách nói, một là chỉ trẻ con dị dạng, mọi người cho rằng nó là Hạn Bạt chuyển thế, gây ra thiên tai; còn loại khác là mỗi vùng khô hạn, mọi người cho rằng là người chết bất mãn, oán khí không tiêu tan, biến thành Hạn Bạt, phải chặt tứ chi, quất roi đốt cháy, khiến nó không dám tác quái, ông trời mới cho mưa, có vài nơi cũng gọi là đánh hạn cốt cọc.
Những lời hương dân thuận miệng nói lại bao hàm những tập tục đáng sợ, những tập tục đó được tạo nên trong cuộc sống của bọn họ, dung nhập vào sinh mệnh, bọn họ tin tưởng không chút nghi ngờ, nhưng những người từ nhỏ lớn lên dưới cờ đỏ như Mộc Từ và Đinh Viễn Chí làm sao hiểu được.
Chỉ có sắc mặt Tả Huyền vô cùng khó coi, y đã nghe ra vấn đề trong đó.
Mộc Từ không biết không sợ, không nghe hiểu đương nhiên cũng không sợ, thấy sắc mặt Tả Huyền cổ quái, không khỏi có chút tò mò, vừa định mở miệng hỏi, bàn bỗng bị va chạm mạnh, hắn lập tức quay đầu nhìn, phát hiện là người đàn ông trung niên say ngã xuống, đang muốn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy cả người đầu nặng chân nhẹ, mắt đầy sao xẹt, té xỉu trên mặt đất.
Cũng không biết qua bao lâu, Mộc Từ dần tỉnh, tấm ván gỗ cố định trên tay sớm đã rơi ra, cả người Tả Huyền ngã về phía bả vai trật khớp của hắn, không quá đau, không biết là do tê mỏi hay đã khôi phục rồi.
Mộc Từ đầu còn mơ màng, ngửi được mùi vị bụi đất, gần như muốn ho khan, hắn híp mắt, vừa định ngẩng đầu, bỗng thấy vài đôi chân vây quanh bọn họ, tức khắc nghẹn tiếng ho ở cổ họng, cứng đờ không dám động đậy.
Tầm nhìn của hắn còn có thể thấy Lục Hiểu Ý và Tống Tiệp, cả hai đều ngã bên chân hắn, tình huống những người khác không rõ lắm.
Những đôi chân đó bất động thật lâu, như đang chờ đợi cái gì, tay Mộc Từ bị Tả Huyền đè ở dưới thân, lúc này dính nhớp mồ hôi lạnh, đầu óc hỗn loạn, bỗng hắn cảm thấy lòng bàn tay bị nhéo, lập tức dùng sức nâng tròng mắt nhìn, phát hiện Tả Huyền không động tĩnh, nhưng lại nhéo lòng bàn tay hắn.
Tả Huyền cũng tỉnh!
Mộc Từ lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều, sau đó lại có một người đi vào, là lão quản gia diện mạo quỷ dị kia, lão hỏi: "Chọn được chưa?!"
Một hương dân uống rượu cùng người đàn ông trung niên lúc trước cung kính đáp: "Đại quản gia, chúng ta ngồi cùng bàn Tôn gia, ngài xem huyết khí này, tinh khí thần này, hắn uống cả vò rượu sâm, ruột gan nhuận hảo, tuyệt đối không có gì dơ, tinh hoa đều ở trong huyết nhục, ngài có vừa ý hay không?"
"Còn được." Quản gia đè thấp giọng "Mau ra tay, đây chính ngày đại hỉ của đại thiếu gia, ngày thường thịt dược phải chọn lựa kỹ càng, năm vừa rồi thân thể thiếu gia yếu ớt, không chịu nổi vật đại bổ, nhưng hiện tại vội vàng, chỉ có thể thử xem, nhanh chóng chọn thứ huyết khí nhất, nếu vô dụng, đừng nói ta, ngay cả mạng nhỏ của các ngươi cũng không giữ nổi."
Nghe giọng điệu của đám người như vài người bọn họ là nhân sâm cổ trăm năm, để đám người lựa chọn kỹ càng.
"Được rồi!"
Sau khi xác định dược liệu, vài người động thủ, vác người đàn ông trung niên lên, ném ông ta trên một chiếc bàn lớn, lúc này mặt bàn lớn như thành một cái thớt, sắc mặt người đàn ông trung niên ửng đỏ, ngủ rất say, nghiêng đầu, quần áo bị cởi xuống, giống như một con lợn sống sạch sẽ đang chờ giết thịt, cánh tay buông xuống rơi vào tầm nhìn của Mộc Từ.
Mộc Từ chỉ nghe thấy một tiếng "cộp", một dòng máu tanh chảy xuôi theo cánh tay rắn chắc, từng giọt dọc theo đầu ngón tay rơi xuống chén thuốc.
Lúc lấy máu, đại quản gia vẫn luôn thúc giục, thoạt nhìn rất không kiên nhẫn.
"Lão quản gia, ngài tới nghe xem, hương khí này——" người lấy máu tấm tắc nói "Thật là tuyệt, đại thiếu gia nhất định vừa lòng!"
Toàn thân Mộc Từ vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này xảy ra, trong lòng hắn rối loạn, không biết nên nghĩ cái gì, cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy trong mắt dường như toàn màu máu.
Người đàn ông trung niên chết thật nhanh, trước đó, Mộc Từ chưa bao giờ nghĩ người còn cách chết như vậy, chính là lặng yên không tiếng động chết, cánh tay mất đi sức lực, hoàn toàn buông xuống.
Ông ta say rượu, chết trong mộng, nụ cười tươi trên mặt còn chưa biến mất, cứ như vậy mà chết.
Lấy máu xong, đám người kia lại hỏi: "Đại quản gia, ngài nói nên làm gì mấy tên này bây giờ?"
"Làm gì bây giờ." Quản gia cười lạnh "Ăn một bữa đã đủ tiện nghi cho bọn họ, chờ tỉnh thì để bọn họ cút đi, còn có thể thế nào nữa? Hôm nay là ngày đại hỉ, đưa chén rượu máu này mới là việc cấp bách."
Sau khi giết một người, những người này không đếm xỉa đến họ nữa, trực tiếp bỏ bên trong đi ra ngoài, không chút kiêng kị.
Lúc này chỉ có Tả Huyền và Mộc Từ có thân thể tương đối tốt tỉnh lại, chờ tất cả mọi người đi rồi, Tả Huyền mới thấp giọng nói: "Tiếng nhạc cổ bên ngoài ngừng đã lâu, nhóm người này lại vội vã muốn máu, xem ra vị đại thiếu gia nhất định đã xảy ra chuyện."
Mộc Từ thấp giọng nói: "Anh nói, minh hôn đã bắt đầu?"
Tả Huyền gật đầu.
Lúc này hai người mới thấy rõ bọn họ bị ném ở một gian nhỏ chứa củi trong phòng bếp, chỉ có nửa tấm rèm che cửa, che khuất khuôn mặt người đàn ông trung niên, chỉ lộ ra cánh tay chảy đầm đìa của ông.
"Ăn thịt người, người sống thọ......" Mộc Từ lẩm bẩm "Hoá ra là này, thứ lão ta dùng không phải nạn đói ăn thịt người, nạn đói ăn thịt người không phải phong tục, là ăn thịt người chữa bệnh......"
"Tâm nhãn của lão già này quá nhỏ, nói tôi gian trá, không phải mình cũng vậy sao." Tả Huyền lắc đầu "Còn chơi xảo quyệt như vậy."
Hai người trầm mặc một lúc, chờ khôi phục chút sức lực, Mộc Từ lại nói: "Những lời vừa rồi có phải có vấn đề gì không, tôi thấy sắc mặt anh không quá tốt."
"...... Chụp hỉ đánh sinh, khiến phu nhân sinh hạ thiếu gia là một đám người, đề cập tới phong tục xấu." Tả Huyền đơn giản giải thích vài loại hủ tục, nhàn nhạt nói "Mà mười tháng sau, nạn đói bắt đầu, thiếu gia bệnh nặng, lại có một đám người trị bệnh cho thiếu gia, xem phương thuốc hiện tại, tôi đoán cách chữa bệnh lúc ấy là ăn thịt người, vừa lúc năm mất mùa bắt đầu, bọn họ còn đánh Hạn Bạt, cậu có cảm thấy gì đó không ổn không?"
"Hai đám người, đều liên quan đến phong tục khác nhau......" Mộc Từ lẩm bẩm, bỗng phản ứng lại, hít hà một hơi "Anh muốn nói, có ít nhất hai đám người đã đến đây?! Trong bối cảnh chuyện xưa xuất hiện người bên ngoài, trên thực tế cũng là hành khách trên xe lửa."
Tả Huyền thấp giọng nói: "Không tồi, manh mối về đám người đầu tiên không nhiều lắm, nhưng đám người thứ hai lại vô cùng rõ ràng, bọn họ lựa chọn trợ Trụ vi ngược, không biết đã hại chết bao nhiêu người, những người còn lại nhất định đều thuận lợi tránh được một kiếp, rời khỏi toà thổ lâu này."
"Trước kia chưa từng có trạm như vậy sao?"
"Chưa từng có...... hoặc là tôi không biết." Tả Huyền trầm giọng nói "Lúc tôi vừa lên xe có người biết chút tin tức các trạm, nhưng đến trạm thứ tư, hành khách chết hết, chỉ còn tôi và Thanh Đạo Phu, người chết quá nhanh, dần dần cũng không còn hăng hái."
Mộc Từ không nhịn được mắng câu thô tục, có chút điên cuồng: "Lão ta lấy mạng người điền đủ chuyện xưa?! Sau đó những người chúng ta sẽ trở thành một tình tiết trong đó?"
Hắn vừa dứt lời, nhạc vui bên ngoài nhanh chóng biến thành nhạc buồn, trong gió truyền đến tiếng thê lương kêu khóc, còn có tiếng phụ nữ kêu thảm thiết, Mộc Từ lập tức luống cuống, hỏi: "Tình huống thế nào?"
Tả Huyền bỗng cười lạnh: "Nói cũng khéo, chúng ta chó ngáp phải ruồi, giết đầu sỏ gây tội."
"Có ý gì?" Mộc Từ hoàn toàn hồ đồ.
"Tôi nói rồi, có hai cách nói Hạn Bạt trong dân gian, một là sinh thai chết, hai là thi thể chết quá trăm ngày." Tả Huyền thấp giọng nói "Nhóm người thứ hai đã đánh bại Hạn Bạt, vì sao mất mùa còn không dừng lại? Hạn Bạt chính là thiếu gia! Hắn được cứu sống, nhưng cần uống máu người, cho nên thổ lâu thoạt nhìn là vứt bỏ người già, trên thực tế là thu về dược phẩm."
"Chúng ta thế yếu, căn bản không có biện pháp dùng vũ lực kết thúc, nhưng minh hôn là thuận theo luật nhân quả, nếu muốn kết minh hôn, nhất định phải chết người, hơn nữa người chết phải là thiếu gia."
Nếu người chết trong hôn lễ là phụ nữ, đối với thiếu gia mà nói chỉ cần đổi một người là được rồi, muốn minh hôn thực sự bắt đầu, phải có người tử vong, bi kịch mới có thể xảy ra.
Cho nên vị thiếu gia Hạn Bạt, trong ngày đại hỉ nhất định phải chết.
Quả thực quá châm chọc.
"Sự sắp đặt và diễn biến của câu chuyện này, không khỏi quá...... hí kịch hóa." Mộc Từ nghe được cũng kinh ngạc không thôi.
Tả Huyền cười rộ lên, không tiếng động, bởi vì sự hoang đường trong đó, không phải vì vui, mà vì phẫn nộ, không cam lòng, lo âu mới bật cười.
Ý cười hoàn toàn không lan đến ánh mắt.
"Xem ra chúng ta vừa lúc đuổi kịp đại kết cục của bộ phim này."
一一一一一一
Trong chương này đề cập tới tục 打生, có 2 cách hiểu, mình sẽ tóm tắt ngắn gọn, nếu bạn nào muốn tìm hiểu có thể tìm theo từ khoá ở trên:
- Theo quan niệm xưa, khi động thổ vào nơi nào đó sẽ phá hủy phong thủy của nơi đó, đồng thời sẽ chọc giận bất bình, do đó thường xảy ra tai nạn trong thời gian xây dựng. Để trấn áp tà ma, giảm thiểu tai nạn xảy, người ta sẽ bắt một đôi trai gái, nam chôn đầu cầu, nữ chôn cuối cầu, họ sẽ trở thành Thần hộ mệnh của cây cầu. Đây cũng là câu chuyện của trạm thứ nhất.
- Nếu phụ nữ không có con sau 2 năm kết hôn, người chồng sẽ tập hợp những người đàn ông khoẻ mạnh trong làng, phục kích và đánh người vợ, vừa đánh vừa hát bài ca dao để xua đuổi tà ma, nhanh chóng có con. Đây là câu chuyện trong trạm thứ ba này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro