Trạm thứ ba: Nhà nghỉ thanh niên Phong Túc (16)
Dù là suy đoán nào, cũng khiến mọi người có chút không thoải mái.
Không bao lâu, quản gia sai người tới tìm bọn họ, là một người hầu trẻ da trắng, rất khách khí nói một phen đạo lý loè loẹt, đại ý nói tân nương tử là bọn họ mang đến, miễn cưỡng có thể xem là nhà mẹ đẻ, có thể vào toà nhà trong ăn cơm.
Đinh Viễn Chí vừa nôn, cảm giác suýt chút nữa no chết khiến hắn sợ hãi, hiện tại dù là món ăn trân quý thế nào đối với hắn cũng chỉ như mây bay, bởi vậy sờ ngực hỏi: "Đều phải đi sao?"
"Đương nhiên là đều đi." Người hầu mặt trắng nghe vậy, lập tức nhướng mày nhăn mặt, quét qua mặt mọi người như lựa chọn, khinh thường bọn họ không biết tốt xấu "Đại lão gia khai ân, hôm nay là ngày vui của thiếu gia, đám vật nhỏ như các ngươi còn kén cá chọn canh, mọi cách thoái thác, xứng đáng cả đời không có tiền đồ."
Lục Hiểu Ý không để ý đến hắn, liếc mắt nhìn Tả Huyền một cái, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt Tả Huyền rất khó hình dung, y cúi mặt suy nghĩ một lát, sau đó cười rộ lên: "Còn có thể làm sao bây giờ, đây là phúc khí lớn, không thể không cho chủ nhân mặt mũi."
Y cười khanh khách, đôi mắt nhìn về phía người hầu mặt trắng, người hầu bị bỏ quên có vẻ cũng có chút kiêng kị y, vẻ không vui trên mặt tiêu tán, cổ quái cười, giọng nói rất giống con gà trống nhỏ bị thiến, khuôn mặt dãn ra không ít: "Vẫn là Tả lão đại hiểu chuyện."
Lão đại này không phải ông chủ, mà là kẻ dẫn đầu trong bọn họ, miễn cưỡng coi như xưng hô tương đối khách khí.
Đang nói, người hầu mặt trắng dẫn bọn họ đi xuống, cơ thể Đinh Viễn Chí không thoải mái, dạ dày còn ẩn ẩn đau, hắn che bụng, đương nhiên đi không nhanh bằng người phía trên. Vì thế Mộc Từ bước tới, dùng cánh tay còn tốt nâng hắn, cười nói: "Hai ta anh em cùng cảnh ngộ, một người tám lạng, một kẻ nửa cân, ai cũng nên chiếu cố nhau một chút."
Đinh Viễn Chí cảm kích nhìn thoáng qua Mộc Từ.
Từ lúc bắt đầu, Đinh Viễn Chí đã cảm thấy mình không có kí ức gì về Mộc Từ, dù sao trừ vẻ ngoài nhìn qua không dễ chọc, thật sự không nhìn ra chỗ xuất sắc nào, so với các cô gái bình tĩnh, Tả Huyền tinh mắt và Khổ Ngải Tửu có vẻ nắm chắc thắng lợi, điểm sáng duy nhất của người này là đi theo Tả Huyền.
Bởi vì hai người họ cùng lùi cùng tiến, Đinh Viễn Chí thậm chí còn cho rằng hắn là bảo tiêu của Tả Huyền.
Sau đó, Mộc Từ cứu Ngải Xảo trong rừng hoè, Đinh Viễn Chí cảm thấy người này hoặc là tinh trùng lên não, hoặc là đầu óc không tốt lắm, dù sao có bài học của Điền Mật Mật, dưới tình huống này còn muốn làm người tốt, trừ hai chữ "tìm chết", không còn cách nào giải thích.
Mãi đến khi mình xảy ra chuyện, Đinh Viễn Chí mới phát hiện cả người Mộc Từ được bao phủ bởi một tầng phật quang.
Tuy không nói nhiều, nhưng lại là người khiến người ta thoải mái khi giao tiếp, cũng sẽ không bởi vì họ vô dụng mà rời bỏ.
Dưới hoàn cảnh này, Mộc Từ kiệm lời so với sự khôn khéo của Tả Huyền càng khiến người ta có cảm giác an toàn hơn.
Cả người Đinh Viễn Chí gần như treo trên người Mộc Từ, hai người cùng bị bỏ lại phía sau, lúc này hắn vẫn có chút uể oải, nhưng tinh thần còn được, hắn nhận định, trong đám người, kẻ đáng kết giao chỉ có Mộc Từ, tâm huyết sôi trào, cảm thấy nên làm gì đó báo đáp sự thiện lương này, vì thế nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy có lẽ rất nhanh sẽ kết thúc."
"Tại sao?" Mộc Từ hỏi.
"Mặc kệ phỏng đoán của Tả Huyền có đúng hay không, cậu xem, hành trình của chúng ta bắt đầu từ hôn nhân của vị thiếu gia này, cũng chính là đưa tân nương, mà hiện tại chúng ta đều biết, thiếu gia còn chưa chết, vậy minh hôn sẽ không bắt đầu." Đinh Viễn Chí nói chuyện vô cùng cẩn thận, những lời này đều đè ở cổ họng, ghé vào tai Mộc Từ nói, dù tên mặt trắng thật sự quay đầu, phỏng chừng cũng chỉ cho rằng trạng thái hắn không tốt, nửa chết nửa sống cần người đỡ.
Mộc Từ trầm ngâm một lát, cảm thấy đầu óc mình thật sự không theo kịp người thông minh này: "Cho nên?"
"Nếu đây chuyện xưa do ông chủ viết, nhất định đầu cuối tương ứng, đây là một kĩ xảo thường thấy khi viết, trừ phi câu chuyện này viết như cái sổ thu chi nhàm chán, nhưng quỷ nghe diễn, xướng rất sống động, rất đặc sắc, hiển nhiên không có khả năng là sổ thu chi." Đinh Viễn Chí lại nói "Cho nên nếu kết hôn đã bắt đầu, cho thấy câu chuyện này sắp hạ màn."
Nhưng nghe thật sự rất có lý, Mộc Từ muốn sờ cằm, đáng tiếc tay hắn đã đỡ Đinh Viễn Chí, một tay khác còn đang bị thương, đành phải thôi: "Nói như vậy, chúng ta rất nhanh có thể ra ngoài?"
"Còn chưa thể thả lỏng cảnh giác, tế tử diêu và quỷ nghe hí đều lấy mạng người, có lẽ minh hôn và ăn thịt người còn có đại chiêu khác." Đinh Viễn Chí tặc lưỡi "Tôi nghĩ rất có thể là tiệc rượu không đứng đắn nào đó, không biết chừng sẽ có thịt người, hai ta đều phải lưu ý, tuyệt đối đừng động đến đũa."
"Đầu tóc anh thật tốt."
Đinh Viễn Chí cười khổ một tiếng: "Không tốt như người phía trước."
Hắn nhìn thoáng qua Tả Huyền, phát ra âm thanh cực kỳ hâm mộ.
Trong độ tuổi thiếu niên, thậm chí là sau khi thành niên, đàn ông sẽ có một khoảng thời gian dài mơ tưởng mình đột nhiên tham gia một cuộc mạo hiểm cực kì hoành tráng và cuồng nhiệt, tốt nhất là có nguy hiểm, mỹ nữ, tiền tài, vô số adrenalin, hoàn toàn thoát khỏi sinh hoạt bình đạm ở hiện thực khiến người ta chán ghét này.
Thậm chí lúc ở WC, Đinh Viễn Chí vẫn còn ôm loại mộng tưởng này, mãi đến khi hắn thật sự gia nhập một cuộc mạo hiểm không thể giải thích được.
Chết chóc lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt, bao gồm thi thể trên cây đủ để gặp ác mộng nửa năm, ảo tưởng đẹp đẽ lập tức bị hiện thực đập tan, lập tức tan thành mây khói, chạy trốn còn nhanh hơn kiện tướng Olympic môn chạy nước rút.
Dưới sợ hãi và áp lực tột độ, có thể giữ bình tĩnh suy nghĩ đã khó, mọi người ngay lập tức có thể ý thức được mình yếu ớt và vô năng cỡ nào.
So sánh ra, Tả Huyền là hình mẫu hoàn hảo mà hầu hết những người khát vọng mạo hiểm tưởng tượng, bình tĩnh tuyệt đối, tư duy mạnh mẽ, thân thủ linh hoạt, kinh nghiệm phong phú, quả thực là trời sinh để mạo hiểm, loại người này dù làm bất kì chuyện gì đều không giống như đang tìm chết, ngược lại là tài cao lớn mật, là một loại tự tin tuyệt đối.
"Y rốt cuộc làm gì?"
Trước đây chẳng lẽ là tội phạm giết người phạm? Đinh Viễn Chí đương nhiên không ngốc đến mức nói ra những lời này, chỉ nhỏ giọng nói: "Chưa từng thấy y thay đổi sắc mặt."
Mộc Từ lắc đầu: "Tôi không thân với y, cũng không rõ lắm, chỉ hợp tác qua vài lần."
Đinh Viễn Chí gật đầu, cũng không cảm thấy Mộc Từ đang trả lời có lệ, rất nhiều người có bản lĩnh đều thần bí, điều này cũng rất bình thường.
Lúc tiến vào trong lâu, tất cả mọi người thấy rõ trên sân bày quan tài rất lớn, nó được đặt ở trung tâm, như một linh vật, lại giống một thứ trang trí bình thường, xung quanh bày rất nhiều bàn. Ở sân, ai bận việc nấy, hoàn toàn không màng hai màu trắng đỏ đen xen quỷ dị cỡ nào.
Mộc Từ không nhịn được chửi bới trong lòng một câu: "Tổ chức tiệc cưới cạnh quan tài? Cũng quá đen đủi!"
Lúc này, bầu trời đột nhiên âm u, tối đi rất nhanh, tất cả ánh sáng đồng thời bị lấy đi, bốn phía trở nên đen nhánh, có thể nói là duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Dưới loại tình huống này, việc tiếp xúc giữa mọi người đều trở nên rất đáng sợ, vì không ai biết người bên cạnh có phải là người kia hay không, nhưng một người đơn lẻ cũng không phải chuyện đáng để vui vẻ gì.
Càng đáng sợ chính là, trong khoảng khắc khi bóng tối bao phủ, bốn phía có rất nhiều tiếng bước chân vang lên, sau đó đèn lồng trong ngoài nội hoàn lâu bắt đầu được thắp sáng, toàn bộ thổ lâu bị hai màu đỏ trắng bao phủ.
Ánh đèn cũng không quá sáng, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ người bên cạnh, Mộc Từ nhìn thấy trên trán Đinh Viễn Chí đều là mồ hôi lạnh, không biết là bị dọa hay do đau.
Người hầu mặt trắng rõ ràng vội vàng lên, lẩm bẩm một câu: "Tại sao lại đến lúc này?!"
Hăn hiển nhiên rất gấp, nhưng không biết gấp vì điều gì, sau khi đưa mọi người vào một căn phòng nhỏ, bên trong bày hai bàn nhỏ, đã có người ngồi rải rác, những người đó cúi đầu, tay đặt trên đầu gối, cổ thân đặc biệt dài, quả thực như quái vật.
Người hầu mặt trắng nói: "Các ngươi tự tìm chỗ ngồi đi, sớm khai tiệc."
Nói xong, hắn vội vàng rời đi, nhìn qua thực sự rất vội, nơi này có tổng cộng hai bàn, một bàn thiếu năm người, một bàn thiếu ba người, Khổ Ngải Tửu và hai nữ sinh ngồi đó, còn bốn tên đàn ông ngồi vào ghế trống.
Trên bàn bày đủ loại đồ ăn, nhìn qua vô cùng tinh xảo, giống lễ khí (*) vừa được khai quật trong các chương trình khảo cổ, bàn bên Khổ Ngải Tửu đã đầy người, rất nhanh đã bắt đầu khai tịch, vô cùng náo nhiệt.
(*) Lễ khí là các đồ vật dùng để cúng tế trong các lễ nghi, lúc mở tiệc khoản đãi (loại tiệc lớn), làm lễ trước khi đi chinh phạt hoặc tang lễ của quý tộc hoặc hoàng tộc, cho thấy quyền lực và tước vị của người sử dụng.
Vì trời tối nên trong phòng thắp vài ngọn đèn dầu, nhiều ít cũng tăng thêm chút tầm nhìn, nhưng lại khiến phòng thoạt nhìn càng thêm quỷ dị, bởi vì ở một bàn khác khá xa, Mộc Từ chỉ có thể nghe thấy tiếng bọn họ vui cười và tiếng mời rượu, bóng đen lay động, không nhìn ra trên bàn rốt cuộc có bao nhiêu người ngồi, thậm chí bóng của Khổ Ngải Tửu, Lục Hiểu Ý hay Tống Tiệp cũng đều dung nhập vào bóng tối.
Bốn người họ lần lượt ngồi xuống theo thứ tự: người đàn ông trung niên, Đinh Viễn Chí, Mộc Từ, Tả Huyền. Băng ghế trên bàn tiệc là hai người một cái, bọn họ vừa lúc chiếm hai cái.
Trên bàn bày bốn món nguội, chén rượu đầy, năm người ngồi xuống trước đều cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Mộc Từ nghĩ thầm: Đinh Viễn Chí xem như đã nhắc nhở vô ích, khác không nói, tư thế hiện tại ai còn dám hạ đũa nữa.
Hắn đang quan sát, bỗng cảm thấy một luồng gió thổi qua bên người, có người ngồi cạnh Tả Huyền, ngẩng đầu nhìn, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt lé vô hồn, mang theo tà khí của người chết, hắn chỉ cảm thấy dường như bị một chậu nước lạnh dội từ đỉnh xuống, lạnh thấu tim.
Dưới hoàn cảnh này, uống rượu mừng với một đám người thực sự rất kích thích.
Nhưng đổi thành người chết, vậy hoàn toàn không phải một từ kích thích có thể hình dung được.
Người mắt lé vừa ngồi xuống bỗng cười giản dị, mở miệng nói: "Tôi tới chậm, xin lỗi các hương thân, tôi kính một ly."
Năm người đang ngồi rốt cuộc đã hoạt động, không khí cũng bắt đầu thay đổi, nhưng cảm giác áp bức kì lạ ngày càng mạnh mẽ, rất nhanh, sau một vòng phạt rượu, trên bàn tiệc tối tăm, sáu đôi mắt vô thần đều tụ trên bốn người họ, phát ra câu chất vấn khiến người ta sởn tóc gáy.
"Ngày đại hỉ, sao các ngươi không uống?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro