Trạm thứ ba: Nhà nghỉ thanh niên Phong Túc (10)
Ban đầu mọi người nghĩ đây là một cái bẫy.
Người đàn ông trung niên chưa đặt người già xuống xoa mồ hôi trên trán, không nhanh không chậm thả mã hậu pháo (*): "Tôi nói này, nếu đây là trò chơi, những người này nhất định không phải người thật, tám phần là bẫy, chúng ta vẫn nên ném họ vào thôi, đừng kéo thêm phiền toái."
(*) Hậu mã pháo: việc xảy ra rồi mới hành động, mới nói, chẳng có tác dụng gì cả.
Tống Tiệp đỏ mắt căm tức nhìn hắn, cắn chặt răng không nói lời nào.
Khổ Ngải Tửu buông tay: "Nếu không phải bọn họ chết, thì chính là chúng ta xong đời, ông chủ đã có tuổi, nhưng lại không chút lưu tình với người già."
Không đúng?!
Mộc Từ nhìn quanh một vòng, hai người hắn và Lục Hiểu Ý cõng đã chết trước khi ra khỏi cửa; Tả Huyền và Khổ Ngải Tửu hành sự vô cùng cẩn trọng, gần như không để người già xuống đất, càng đừng nói đến việc đối mặt với hang động; Dương Khanh Khanh có một mình, vì đào đất, đặt cái sọt trên mặt đất; hiện tại thanh niên run chân còn đang mất hồn mất vía, còn cõng người già; chưa kể người đàn ông trung niên......
Ở đây có sáu tổ, tổng cộng có chín tổ, bỏ qua Điền Mật Mật và người đàn ông cùng tổ với cô gái giảm béo, hẳn còn một tổ nữa mới đúng.
Người ở một tổ nữa đâu?!
"Còn hai người nữa đâu?" Mộc Từ trầm giọng nói "Sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
Hắn nhắc nhở, mọi người mới phát hiện thiếu hai người, mười mấy người đứng chung một chỗ, hơn nữa không quá quen thuộc, thực sự rất khó nhận ra ai vừa biến mất.
"Thiếu Uông Hi và Thư Triển Bác." Đinh Viễn Chí nhìn một vòng, dường như hắn nhớ rõ tên mọi người, trầm mặt nói "Không thấy hai người họ."
Tả Huyền không khỏi nhìn hắn một cái.
"Không tốt!" Mộc Từ sắc mặt đại biến.
Mọi người lập tức tản ra, chuẩn bị tìm kiếm hai người mất tích, bỗng bọn họ phát hiện ở một chỗ cách xa hang động, Uông Hi đang vùi đầu vào vai Thư Triển Bác khóc lóc thảm thiết, nhìn qua chẳng những không có việc gì, ngược lại còn giống một đôi tình lữ đang yêu đương.
Đinh Viễn Chí không đám đi qua, đành lớn tiếng nói: "Uông Hi, Thư Triển Bác, hai ngươi thế nào rồi?"
Có lẽ là nghe thấy tên mình, hai người xoay người lại, mờ mịt nhìn mọi người.
Hoá ra trừ tổ của Điền Mật Mật và cô gái giảm béo, hai người mới Uông Hi và Thư Triển Bác cũng không đành lòng, bọn họ thấy người già thực sự đáng thương, muốn trộm thả người rời đi, chỉ là đối phương đã quá hư nhược, Uông Hi để họ nằm trên đùi mình nghỉ ngơi một lát.
Khi hỗn loạn vừa bắt đầu, Uông Hi muốn thừa dịp đào tẩu, nhưng người già đã khôi phục sức lực không những không nhân cơ hội tập kích bọn họ, còn chủ động bò đến hang, rúc trong đó một cách chua xót.
Bởi vậy mới có một màn Uông Hi ghé vào người Thư Triển Bác khóc.
"Làm...... làm sao vậy?" Uông Hi nắm tay áo Thư Triển Bác, thút tha thút thít nhìn mọi người, một bên lau nước mắt, một bên hỏi "Xảy ra chuyện gì?"
Tả Huyền đánh giá cô, nhàn nhạt nói: "Không có gì, chỉ là hai người có ý tốt như các người đều đã chết."
Những lời này khiến sắc mặt Uông Hi trắng bệch, cô mờ mịt nhìn Tả Huyền, giống như lại muốn khóc, chần chờ nói: "Anh...... đang nói giỡn đúng không?"
Thư Triển Bác không nhịn được run lên, lập tức tiếp nhận hiện thực: "Là...... Là ai?"
Đinh Viễn Chí thức thời kéo bọn họ đi, thấp giọng giải thích tình huống hiện tại.
Lúc này Lục Hiểu Ý lau nước mắt, đi lên phía trước, cắn miệng đỏ mắt nhìn về phía Tả Huyền: "Tả tiên sinh, anh là người thông minh, anh...... anh biết vì sao...... Vì sao hai người bọn họ có thể tránh thoát, mà Mật Mật lại...... cô ấy làm sai cái gì? Có phải đã kích phát quy tắc tử vong, dù Mật Mật đã chết, cũng phải chết một cách rõ ràng."
Tuy cô nói Mộc Từ đừng quá tin tưởng Tả Huyền, nhưng lúc này, cô lại gần như mê tín cho rằng Tả Huyền có thể đưa ra tất cả các đáp án trên đời.
Mộc Từ nhẹ nhàng nói: "Lục Hiểu Ý, tôi hiểu tâm tình cậu, nhưng Tả Huyền cũng không có khả năng......"
"Bởi vì bọn họ chính là người." Ngoài dự đoán, Tả Huyền đưa ra đáp án, nhàn nhạt nói "Có lẽ đây thực sự là TRPG, nhưng ông chủ đã giao cho những nhân vật đó nhân tính cơ bản nhất."
"Khả năng bùng nổ của một người trong cơn tuyệt vọng, chỉ sợ dù là chính người đó cũng không dám tin. Thông thường, loại tình huống này là con cháu đưa tiễn người già, những người già trong nhóm chỉ có người Uông Hi cõng là cam tâm tình nguyện chết vì người trẻ tuổi, hoặc là không còn sức lực, không dám làm, cũng có khả năng thái độ của Uông Hi đã khiến họ cảm thấy như được con gái chăm sóc trước lúc lâm chung, bởi vậy chấp nhận số phận."
"Mà vận khí của Điền Mật Mật và người đàn ông kia không tốt, gặp người vẫn muốn sống, bọn họ không thân cũng chẳng quen, trong một khắc cuối cùng của sinh mệnh, dù là chuyện gì cũng muốn thử, đơn giản như vậy thôi."
Tống Tiệp lẩm bẩm: "Đơn giản như vậy...... đơn giản như vậy, bởi vì muốn sống, cho nên giết Mật Mật."
Đúng vậy, muốn tồn tại, sống sót, thế gian nào còn lý do nào có sức thuyết phục hơn?
Không phải bất cứ quy tắc kích phát tử vong nào, chỉ là nhân tính mà thôi.
Có người tự nguyện xuống mồ, đương nhiên cũng sẽ có người không cam lòng ra đi.
Nếu đều là khẩu phần của một người, vì sao không thể cho tôi.
Sống sót vốn dĩ là bản năng của mỗi người.
Là bọn họ quá coi khinh những người già này, bỏ qua khả năng bộc phát của sinh mệnh già nua yếu ớt kia, thương hại họ, vô tình quên mất mình cũng yếu ớt như vậy.
Chỉ cần một chút sức lực, một góc độ thích hợp, một người có thể chết trong âm thầm, nhanh đến mức khiến người ta khó tin.
Đừng nói bọn họ cũng đói lả, còn cõng người già một đoạn đường.
Mộc Từ tê dại cả người, không biết nên nói gì, không phải do Điền Mật Mật và người đàn ông kia sai, cũng không phải người già sai, là thế đạo tàn khốc vô tình ăn thịt người.
Bên kia Đinh Viễn Chí đã nói xong đại khái tình huống, thấy không khí bên này không tốt, vội vàng muốn khuyên can: "Làm sao vậy? Các người muốn làm gì?"
Tống Tiệp lau nước mắt, lãnh đạm nói: "Không làm gì, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Bà ta muốn sống, giết Mật Mật, tôi sẽ khiến bà ta sống không nổi, đơn giản vậy thôi."
Người già kêu tiếng mèo lúc trước không biết đã ngã trên xuống đất tắt thở từ khi nào, trên mặt còn lộ ra nụ cười, dường như nhìn thấy thứ khiến lão cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, máu chảy không nhiều, đọng trên mặt, giống một một miếng vảy nho nhỏ.
Bà lão giết chết Điền Mật Mật như đang sa vào ảo tưởng cuộc sống, vẫn luôn lẩm bẩm: "Có gì ăn, có gì ăn......"
Mộc Từ đã linh cảm được chuyện sắp xảy ra, hắn không muốn ở lại xem hình ảnh tiếp theo, vì vậy bước nhanh ra ngoài, tránh rất xa, ngồi trên một tảng đá lớn hít thở sâu.
Rất nhanh, Tả Huyền đã bước đến bên cạnh, nhìn vẻ mặt hắn, ôn nhu nói: "Cậu sợ sao? Nghĩ lại mà sợ mình suýt nữa bước lên vết xe đổ của Điền Mật Mật?"
Sợ hãi sao? Không, cũng không phải.
Mộc Từ lắc đầu, hắn không giải thích được tâm tình của mình, vì thế suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: "Hẳn là sẽ không, thể lực tôi tốt hơn Điền Mật Mật, còn ăn thịt, vóc dáng cao, bà vừa đẩy là tôi có thể phản ứng lại."
Nói xong, Mộc Từ bỗng nhiên ý thức được, những gì Tả Huyền nói ở nhà nghỉ đã ứng nghiệm.
Người đàn ông bởi vì ghét đồ ăn mà không có cơm ăn, cho nên vô cùng suy yếu, không còn năng lực phản kháng; tuy Điền Mật Mật ăn, nhưng không đủ cảnh giác.
Dưới hoàn cảnh nguy hiểm, tất cả mọi người đều chạy đua với Tử Thần, chỉ một sơ suất cũng rơi vào vực thẳm chết chóc.
"Thật ra...... tôi cũng thương cảm bà, nhưng khi bà chưa tắt thở, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đưa bà lên núi." Mộc Từ cười khổ "Dù tôi nói chuyện đường hoàng cỡ nào, tâm địa từ bi cỡ nào, đến cuối cùng, tôi vẫn quyết định hoàn thành nhiệm vụ này, trước phó bản, tôi cảm thấy giết người là chuyện vô cùng xa xôi không thể với tới, nhưng tới nơi này tôi mới phát hiện cũng không phải chuyện khó gì."
Tả Huyền lẳng lặng nhìn hắn: "Không phải cậu sai."
"Không phải tôi sai." Mộc Từ lặp lại "Tôi đương nhiên biết không phải tôi sai, không phải tôi ăn hết lương thực, không phải tôi hại bọn họ, không phải tôi tạo ra thiên tai, thậm chí đi vào thế giới này cũng không phải tôi sai, nhưng tôi chỉ là... chỉ là......"
Hắn nói không nên lời.
"Lãnh Thu Sơn từng có một phép so sánh thú vị, hắn nói, đối với xe lửa, chúng ta chỉ là đồ dùng một lần, vận khí tốt thì tạm thời có giá trị sử dụng lại." Tả Huyền không nhanh không chậm nói "Nếu muốn thực sự trở thành hành khách của xe lửa, phải biến thành một người ngoài vòng pháp luật, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, dù sao ở hành trình như vậy, người bình thường cũng sống không lâu lắm."
Mộc Từ chớp mắt: "Nhưng...... Chính anh ta lại vì Ôn Như Thủy mà chết?"
"Đúng vậy." Tả Huyền mỉm cười "Đây là kết cục hắn lựa chọn cho mình, vì bảo vệ những người muốn bảo vệ, vì quan tâm những người hắn quan tâm, chết không nuối tiếc."
"Nhưng phép so sánh này luôn nhắc nhở tôi, mỗi khi gặp chuyện như vậy, tôi sẽ trách xe lửa, trách nó đã để tôi lên xe, trách nó để tôi gặp chuyện như vậy, tôi chẳng qua chỉ là một người bị hại muốn sống lâu một chút, như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cậu cũng có thể nghĩ theo cách đó."
Dù trong lòng vô cùng nặng nề nhưng Mộc Từ vẫn không nhịn được bật cười, nếu không phải thời điểm không đúng, hắn thực sự muốn hỏi Tả Huyền, xem tại sao y lại biết ăn nói như vậy.
Mộc Từ cúi đầu chân mình, bỗng nhiên nói: "Anh nói những lời này, cũng là vì có mục đích khác sao?"
"Cái gì ——" Tả Huyền ngẩn ra, nhanh chóng điều chỉnh "Là Lục Hiểu Ý?"
"Không phải." Mộc Từ không phải kẻ thích mách lẻo, đương nhiên sẽ không lôi Lục Hiểu Ý ra, hắn mặt không đỏ thở không gấp nói dối, thậm chí mắt cũng không chớp "Anh đã quên mình ở thôn Phúc Thọ là cái dạng gì, ở trước mặt Ân Hoà lại là cái dạng gì sao, anh dùng những lời đó nhắc nhở người mới, dù lúc đầu tôi không nhận ra, về sau cũng phát hiện ra điều sơ hở."
Tả Huyền cười nhẹ: "Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu, vậy cậu nói xem, tôi có mục đích gì?"
Mộc Từ thấy y cười hì hì, cũng không giống dáng vẻ đang tức giận, đáy lòng thoáng thả lỏng một chút.
"Anh muốn gây ấn tượng sâu sắc cho những người mới đến, sau đó lại nói chuyện thi thể là vì chừa lại đường lui...... ra tay với tên đầu đinh, cũng là vì muốn giết gà doạ khỉ......" Mộc Từ chậm rãi nói ra những suy đoán đó.
Tả Huyền cười càng sâu: "Cậu thành thật nói ra như vậy, không sợ tôi giết ngươi diệt khẩu?"
"Đó cũng không phải chuyện xấu." Mộc Từ đối diện Tả Huyền, ánh mắt không né tránh "Tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt, anh thông minh, có bản lĩnh, chỉ cần không hại người, không phải rất tốt sao?"
Tả Huyền không nói nên lời, trong lòng thầm than: Ai, ngược lại bị một tên fan cuồng bóng đá khác thu hút đến thần hồn điên đảo.
Tả Huyền xấu hổ trong lòng ba giây, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì, vẫn vân đạm phong khinh nói: "Những gì cậu nói thực sự trúng không ít, tôi cũng thực sự có tâm tư như vậy, chỉ tiếc chưa nói được điểm mấu chốt nhất."
"Điểm mấu chốt nhất?" Mộc Từ sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ những thứ này có thể liên kết thành một kế hoạch gì "Anh còn có ý đồ khác sao?"
Là hiểu tính cách người mới? Hay kiểm tra độ khó của trạm...... Hay......
Tả Huyền cười, đẹp đến mê người, dưới ánh trăng khiến nhân tâm hốt hoảng, mặt đỏ bừng.
"Nếu cậu muốn giành được hảo cảm của một người, trước tiên phải có đề tài chung với hắn, tốt nhất là, làm một số chuyện tương tự."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro