Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những ngày bình thường trên xe lửa (6)

Lãnh Thu Sơn trời sinh tính tình cẩn thận, nếu không chứng cứ xác thực, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho ai hy vọng.

Bởi vậy Ôn Như Thủy và Hạ Hàm không biết chuyện các trạm tuần hoàn cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng cũng chính vì vậy, Lãnh Thu Sơn tất sẽ để lại chút dấu vết trên hai người bọn họ, trong đó khả năng lớn nhất là Hạ Hàm.

Dù sao, Lãnh Thu Sơn vẫn là người đàn ông xử trí theo cảm tính.

Căn phòng của Hạ Hàm giống một căn hộ bình thường, không tính là ấm áp, rất ít đồ đạc, trừ một chậu cây xanh được chăm sóc tỉ mỉ, cơ bản không còn bất kì điểm sáng nào, trên mặt bàn bày bốn ly sứ chỉnh tề, tiếp đón Tả Huyền bằng ly giấy dùng một lần.

Tả Huyền ngửi thấy mùi cà phê bên trong, có chút bất lực: "Dù không có hứng thú, cũng không đến mức sống khổ hạnh như cao tăng chứ, loại cà phê cấp bậc này, cậu dùng ly giấy đựng?"

"Uống thế nào chẳng là uống." Hạ Hàm rất bình tĩnh "Uống nhanh lên, nếu không ly giấy sẽ tan."

Tả Huyền: "...... Hiện tại có phương pháp đuổi khách mới này sao?"

"Đều không đổ vào miệng cậu được." Hạ Hàm thở dài "Nhưng cậu tới chắc không phải chỉ vì một ly cà phê, nếu muốn chiêu đãi, nhà ăn chu đáo hơn tôi nhiều, huống chi từ trước đến nay cậu không có việc thì không gõ cửa, nói đi, không phải tới xin tôi lời khuyên về chiến lược tình yêu chứ."

Tả Huyền ngừng tay: "Lời khuyên về chiến lược tình yêu?"

"Cậu và Mộc Từ." Hạ Hàm dựa nghiêng vào quầy bên cạnh, đưa Tả Huyền ba bánh tart trứng ăn kèm với cà phê, với đĩa giấy và nĩa plastic dùng một lần do cửa hàng bánh kem tặng "Cho cậu, điểm tâm."

Tả Huyền thở dài: "Xe lửa này có giữ cho người ta chút riêng tư nào không?"

"Muốn giữ lại riêng tư, tốt nhất đừng thân cận với người khác như vậy." Hạ Hàm ung dung đáp "Nhưng tôi thấy hai giống các cậu không có tiến triển gì, thế nào, theo phong cách quân tử chi giao đạm như nước?"

"Tốt nhất là như vậy."

Tả Huyền ném ly giấy vào thùng rác, thờ ơ nói: "Tôi chỉ thử xem thôi, tính cách Mộc Từ tương đối cứng rắn, tôi vốn cho rằng cậu ấy sẽ thích chiếm cứ chủ động, không ngờ lại ngược lại, cậu ấy tương đối bị động, nhưng cũng tốt, tôi thích chủ động."

Hạ Hàm chế nhạo hai tiếng: "Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, có lẽ người ta chỉ không chủ động với cậu?"

"Cho nên?" Tả Huyền thoải mái hỏi.

"......" Hạ Hàm không nhịn được bật cười, nhất thời không tìm thấy câu trả lời, đành phải nhận thua "Không hổ là cậu."

Xe lửa buồn tẻ nhàm chán, nói chuyện phiếm về tình cảm giữa những người bạn đồng hành là một chủ đề hay có thể giết thời gian, đáng tiếc ruộng dưa lại mọc trên đầu Tả Huyền, chỉ có thể nhìn từ xa.

Nói chuyện xong, Tả Huyền rốt cuộc cũng đi thẳng vào vấn đề, y cắn miếng bánh tart trứng, nó không còn xốp giòn, lại bị nướng quá nóng, Tả Huyền ghét bỏ ném trên giấy đĩa, nhàn nhạt nói: "Tôi muốn nhìn bút kí của Lãnh Thu Sơn."

"Anh ấy không để lại thứ gì." Hạ Hàm không quay đầu "Không phải cậu chạy tới vô cớ gây rối với tôi chứ."

Tả Huyền kiên nhẫn lạ thường: "Tôi biết hắn không để lại bất cứ cái gì, nhưng tôi cũng biết, cậu nhất định sẽ tìm trăm phương nghìn kế giữ lại đồ vật của hắn, ảnh chụp không bảo quản được, ghi âm cũng sẽ bị thiếu, thứ có thể để lại nhất là ký lục —— chữ viết tay và bức vẽ của cá nhân. Mặc dù là tâm huyết của người khác, nhưng chỉ cần cậu sao chép lại, xe lửa vẫn sẽ công nhận đó là đồ vật của cậu, rất thú vị đúng không, khi người ta muốn lưu lại hồi ức, sẽ luôn có cách, tựa như bốn cái ly này."

Hạ Hàm vô thức nhìn về phía cái ly, trầm mặc.

"Tất cả đồ vật trong phòng là của cậu, nhưng ly băng xuyên là thứ Lãnh Thu Sơn quen dùng khi tới làm khách, đối với cậu mà nói, đó chính là cái ly của Lãnh Thu Sơn, dù trên thực tế, quyền sở hữu là của cậu." Tả Huyền mở tay "Có lẽ Ôn Như Thủy không si niệm như vậy, nhưng cậu có, bởi vì cậu......"

Khuôn mặt Hạ Hàm lập tức trầm xuống: "Đủ rồi, tôi thật sự có, nhưng tôi có thể nói cho cậu, bên trong không có gì giúp được cậu."

"Khó nói." Tả Huyền cười "Cậu làm sao biết thứ hai chúng ta thấy có phải giống nhau hay không."

Hạ Hàm hít sâu một hơi, lông mày hơi nhướng lên: "Tôi thật tò mò, làm sao cậu sống được vậy?"

"Ăn cơm uống nước lớn lên." Tả Huyền nói cho có lệ "Nhanh tìm bút ký cho tôi."

Hạ Hàm không cho Tả Huyền mang bút ký ra cửa, y đành phải ở phòng cẩn thận quan sát, hầu hết nội dung trong ghi chép giống với những gì Tả Huyền biết, nhưng có một điểm mấu chốt mới, chính là hai mươi người.

Lãnh Thu Sơn cho rằng xe lửa rất có thể không thực sự đủ sức chứa hành khách, hai mươi cá nhân là hạn mức cao nhất, độ khó của các trạm lớn nhỏ cũng chia cho hai mươi người, trong đó tất phải có liên hệ.

Hai mươi người có thể có rất nhiều suy luận, chẳng hạn như phải xuống xe khi xe lửa đã đủ người.

Lại như, nếu trên xe đủ hai mươi người, xe lửa sẽ không dừng lại, mà để mọi người ở một thế giới khác mãi mãi.

"Cậu chưa từng đề cập đến những thứ này." Tả Huyền nhíu chặt mày.

Hạ Hàm thở dài: "Có ý nghĩa sao? Cậu từng thấy trên xe có hơn hai mươi người chưa, chưa từng có, lúc ít nhất thậm chí chỉ có Thanh Đạo Phu, hơn nữa không ngừng có người hạ trạm, nếu không đi, sẽ bị coi như người trốn vé mà dọn sạch, xe lửa vĩnh viễn sẽ không giữ hai mươi người trong thời gian dài."

Điều này không sai.

Thực ra không phải chưa từng xuất hiện tình huống đủ nhân số, nhưng đều vô cùng ngắn ngủi, trong mấy phút đồng hồ nhất định sẽ có người xuống xe.

"Xe lửa đã được lên lịch trình sẵn." Tả Huyền tự hỏi "Nó muốn ai đi, ai phải đi, chúng ta thật sự không có cách nào ra tay ở đây."

Xe lửa và hành khách gần như không có bất kì liên hệ gì, chỉ quan tâm hành trình và vé, thậm chí bản thân vé cũng chỉ lấy được thông tin cần thiết sau khi tiến vào thế giới, căn bản không có biện pháp xuống tay từ nó.

Như vậy, vì sao lại xuất hiện trạm lớn, nhỏ? Trạm lớn, nhỏ có ý nghĩa gì?

Nếu mấy vấn đề này có thể nghĩ thông, Hạ Hàm cũng sẽ không ngây ngốc cầm bút ký lâu như vậy cũng không phản ứng, Tả Huyền không cam lòng lật giờ bút kí, bên trong trừ chữ, còn có hai hình vẽ xấu của Lãnh Thu Sơn, nhìn qua như vật phẩm gì đó, đáng tiếc hiện tại không ai có thể đọc ra.

Điều duy nhất có thể xác định bây giờ là Lãnh Thu Sơn biết sự tuần hoàn của nhà ga, hơn nữa hắn vẫn luôn cường điệu hai mươi người là một đường ranh giới, con số này tất nhiên có ý nghĩa, từ phân tích, xác suất chỉ xe lửa không lớn, hẳn là đang cường điệu nhân số.

Lúc này trong đầu Tả Huyền chợt lóe, lập tức phản ứng lại: Thực sự không thể bảo trì đủ nhân số trên xe lửa, nhưng xe lửa chưa từng nói qua, bọn họ không thể cùng nhau xuống xe.

Tả Huyền ngẩng đầu, ánh mắt như sói nhìn Hạ Hàm khiến y dựng tóc gáy: "Nhìn cái gì? Tôi thật sự chỉ có như vậy."

"Tôi nhớ hai người từng xuống xe sớm cùng Ôn Như Thủy?" Tả Huyền hỏi.

"Đúng vậy." Chuyện này làm Hạ Hàm nhớ mà sợ "Lần đó tinh thần Như Thuỷ rất kém, chúng tôi lo lắng tình trạng cơ thể cô, nên cùng xuống xe, cũng may lần đó ít người."

Tả Huyền trầm giọng nói: "Nhưng tôi nhớ rõ, sau khi ba người lên xe, tám ngày sau cậu xuống xe, Lãnh Thu Sơn là nửa tháng sau, Ôn Như Thủy nghỉ ngơi chín ngày."

Những việc này ngay cả Hạ Hàm cũng có chút không nhớ rõ, anh bán tín bán nghi gật đầu: "Có thể là vậy, trong ấn tượng, tôi nghỉ ngơi rất lâu."

Là reset...... Khi hành khách xuống xe sớm lên xe, sẽ reset lại ngày nghỉ ngơi, xe lửa cũng không để ý các hành khách xuống xe sớm.

Chẳng ai dại xuống xe sớm, đây gần như là bản năng, dù sao không ai biết tin tức của trạm, dù ngẫu nhiên có nhắc nhở, cũng là là liên quan đến trạm.

Nếu không phải tình huống của Ôn Như Thủy thật sự quá kém, Hạ Hàm và Lãnh Thu Sơn cũng sẽ không mạo hiểm, lúc ấy ba người đã chuẩn bị tốt cho cái chết, không ngờ đến cuối cùng, lại chỉ có ba người họ bình an lên xe.

Chỉ là sau này bọn họ chưa từng cố gắng thử lựi, đặc biệt là khi Lãnh Thu Sơn phát hiện yếu điểm trí mạng hai mươi người.

Nhưng Tả Huyền lại cảm giác dường như mình đã sờ được manh mối mấu chốt trong bóng tối, y trả bút kí cho Hạ Hàm, ra khỏi phòng.

Trốn vé sẽ bị phạt, nhưng hạ trạm sớm lại không phạm luật.

Quy tắc xe lửa thực sự tàn khốc, nhưng không khác hiện thực là bao, nếu xe lửa không trừng phạt người xuống trạm sớm, có phải một khi trên xe có đủ nhân số......

Bọn họ có thể tự chế tạo các trạm tuần hoàn?

Nhưng các trạm tuần hoàn rốt cuộc có lợi gì......

Lãnh Thu Sơn lúc trước rốt cuộc đã nhìn thấy gì, tìm được manh mối gì? Những bức vẽ nguệch ngoạc đó chỉ cái gì?

Lúc trước Tả Huyền còn từng thưởng thức tính cách cẩn thận của Lãnh Thu Sơn, hiện tại y hận không thể mời bà đồng để quỷ nhập thân, để đối phương nói ra những suy đoán của mình, đừng để lại một câu đố làm khó người.

Đương nhiên không thể nói không có thu hoạch gì, tựa như Tả Huyền và Mộc Từ, bọn họ thực sự vượt qua một buổi sáng trầm mặc, còn một ly sữa bò nóng.

Nhưng nhìn về hướng tốt, ít nhất Tả Huyền biết Mộc Từ thích bị động.

Tả Huyền thở dài, dựa độ xui xẻo của y, việc tiến vào trạm tuần hoàn một lần nữa cũng không phải việc khó, nhưng có chết trên đường không thì rất khó nói.

Trên đời này không tồn tại chuyện không giải thích được, trong trò chơi, các trạm khó thường thưởng nhiều đồng vàng và tích phân hơn, các câu hỏi bổ sung trên giấy thi cũng sẽ được thêm điểm, chỉ cần trạm tuần hoàn có thể để lại tin tức, cũng đủ giải thích vấn đề.

Khoảng thời gian này Mộc Từ cũng không nhàn rỗi, hắn không biết trạm tiếp theo khi nào tới, tận lực chia sẻ những kinh nghiệm mình có cho Đinh Viễn Chí và cô gái bện tóc, giúp bọn họ sống sót, dù không biết những kinh nghiệm này có tác dụng hay không, nhưng có chút ít còn hơn không.

Hai giờ trước, cô gái bện tóc gõ cửa phòng Mộc Từ, mang tới một miếng ngọc bội đính hôn.

Ngọc bội màu trắng ngà, thấm máu, sờ trong tay có cảm giác lạnh lẽo, tạo hình cổ xưa trang nhã.

Mộc Từ còn chưa ăn cơm tối, cầm khối ngọc bội, nhìn cô gái bện tóc khóc rưng rưng trước mắt, nhất thời đầu lớn như cái đấu, không biết làm gì cho phải.

Cô gái thút tha thút thít dùng hai giờ nói tiền căn hậu quả.

Khối ngọc bội này là phu nhân đưa cho cô lúc bị bắt, lúc ấy cả người cô sợ hãi, sau khi được cứu hoàn toàn quên mất chuyện này, trực tiếp mang ngọc bội lên xe, mãi đến khi Mộc Từ nói vật phẩm trong trạm sẽ khiến hành khách hạ trạm sớm mới nhớ ra, vì thế cô mang theo ngọc bội tới tìm hắn nghĩ cách.

Những tri thức này Mộc Từ nói với bọn họ ngày hôm qua, gần hai mươi giờ sau cô gái mới mang ngọc bội đến, hoặc là vì bị doạ lần nữa, hoặc là sợ Mộc Từ nói dối, ngầm tìm những người khác xác nhận một phen.

Dù kẻ nào bị hoài nghi cũng sẽ không vui, nhưng Mộc Từ không thoải mái một lúc rồi nghĩ thông.

Có tâm cảnh giác, không hoàn toàn tin lời nói từ một bên, cho thấy cô gái bện tóc thực sự có tiến bộ, đây là một trong những bản năng cần thiết để sống sót.

"Tôi ở nhà ăn chờ cậu."

Khi Mộc Từ cũng không biết nên làm gì, điện thoại bỗng nhịn được tin nhắn của Tả Huyền.

Đôi mắt Mộc Từ sáng lên, kéo thân thể cô gái đã mềm vì khóc dậy, nói nhỏ: "Đi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm tối."

Cô gái bện tóc: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro