Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những ngày bình thường trên xe lửa (5)

Đây là lần đầu tiên Mộc Từ lên xe vào buổi trưa.

Xe lửa lại nhiều thêm mấy gương mặt, lần này Lục Hiểu Ý và Tống Tiệp nhận nhiệm vụ dẫn dắt hành khách mới, Mộc Từ không ăn uống, trực tiếp về trong phòng.

Khổ Ngải Tửu đi thẳng vào quán bar, đối với gã mà nói, có thể không ăn cơm, nhưng không thể không uống rượu, lần này Tả Huyền không tránh gã, ngồi trên ghế cao, ngón tay gõ trên quầy bar.

"Uống gì?" Khổ Ngải Tửu làm bộ làm tịch thắt nơ, lau bình rượu, dáng vẻ ân cần "Muốn một li Absinthe?"

Tả Huyền hơi nhướng mày: "Được."

Đèn trong quán bar vô cùng mờ ảo, lúc này có ai trên sân khấu, cũng không có những ánh đèn chói mắt nhấp nhát khiến người ta đau mắt, nhìn qua có vẻ rõ ràng đáng tin cậy.

Rượu màu xanh biếc lắc lư trong ly pha lê, Tả Huyền nâng chén rượu, lấy ra nửa bao thuốc lá trong túi, đưa một điếu vào miệng, y hít sâu một hơi, nuốt rượu cay xuống, làn khói xanh đi một vòng mới chậm rãi phun ra.

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay mảnh khảnh của Tả Huyền, eo thẳng tắp, không biết đang suy nghĩ gì.

Khổ Ngải Tửu chống trên quầy bar cười, dùng lắc lư trước mặt y: "Cậu ở chỗ này của tôi, nhưng linh hồn lại chạy trốn với người khác rồi."

"Ha." Tả Huyền gạt khói bụi, liếc gã một cái "Tôi còn tưởng hôm nay cậu chỉ là bồi bàn."

Khổ Ngải Tửu nhún vai: "Bồi bàn cũng có nhân quyền, dù cậu lấy sắc đẹp làm tiền boa, cũng phải cho tôi nhìn thêm mấy cái, mất hồn mất vía như vậy, cũng quá thất bại rồi."

"Đó là vấn đề của cậu." Tả Huyền nhướng mày "Không phải tôi."

Từ trước đến nay miệng lưỡi y sắc bén, Khổ Ngải Tửu nói không tốt, xoa mũi, lười biếng dựa vào quầy bar: "Không phải thật sự tính tìm đối tượng chứ, tôi còn chưa biến thành nữ đâu, cậu đã muốn thành đồng tính luyến ái?"

"Không cần phải sốt ruột." Tả Huyền nhìn gã một cái "Nói không chừng lần sau khi tôi trở về, cậu từ Khổ Ngải Tửu tiên sinh thành Khổ Ngải Tửu tiểu thư."

"Phi phi phi." Khổ Ngải Tửu xua tay "Không may mắn."

Trên xe này, dù tình cảm là thật hay giả, cũng không thoát được sinh tử, giao tình giữa bọn họ cũng không sâu đậm cỡ nào, có vài lời nói tuỳ tiện nói, hai câu rồi thôi.

Tả Huyền không tiếp tục trả lời, Khổ Ngải Tửu cũng không có lòng hiếu kỳ muốn hỏi, khi số ly hai người uống đủ xây một tháp champagne, họ mới tạm biệt.

Mộc Từ ở trong phòng ngủ một đêm, tùy tiện thay đổi quần áo, mang theo mái tóc ổ gà đi ra ngoài, hắn chưa hoàn toàn tỉnh, ngáp một cái lại một cái, vừa lúc gặp Tả Huyền trước bàn uống nước.

Lúc này còn sớm, trừ Tả Huyền, nhà ăn không còn một bóng người.

Mộc Từ ngồi xuống đối diện y, mí mắt còn nặng, ngủ quên ngược lại càng không thoải mái, lúc này trĩu xuống lợi hại, hắn giương mắt nhìn Tả Huyền.

Xe lửa bảo trì nhiệt độ thoải mái nhất cho hành khách, trang phục mỗi người là sở thích cá nhân của họ, phần lớn ăn mặc tương đối tùy ý, chỉ có Tả Huyền dường như lúc này cũng chuẩn bị đi show diễn thời trang, áo mũ luôn chỉnh tề, phong độ nhẹ nhàng.

So sánh ra, Mộc Từ ăn mặc như quản đốc của công trường, có một đôi găng tay là có thể trực tiếp đi khiêng gạch gánh cát, không khỏi hơi xấu hổ, không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Mặc như vậy không phiền sao? Trên xe cũng không ai ngắm."

Ghen ghét với người cùng giới, giọng nói của Mộc Từ có chút chua.

"Tôi thích." Trong tay Tả Huyền còn một cuốn tạp chí thời trang, màu sắc rực rỡ, đều là trai xinh gái đẹp, y bình tĩnh lật từng trang "Hơn nữa, luôn có người muốn nhìn."

Mộc Từ đánh giá từ trên xuống dưới, không thể không thừa nhận: "Thật sự đẹp."

Bữa sáng vẫn diễn ra nhanh như mọi khi, không thể nói Mộc Từ không giỏi giao tiếp, chỉ là hắn và Tả Huyền không đề tài chung, những tạp chí đó đừng nói xem, hắn nghe còn chưa nghe qua, nếu Tả Huyền không chủ động mở miệng, có lẽ hai người có thể trầm mặc mãi mãi.

Nửa thời gian ăn sau Mộc Từ có chút xấu hổ, thậm chí còn hối hận vì sao mình một hai phải ngồi đối diện Tả Huyền, đối phương một ánh mắt cũng không cho hắn, như vô cớ nhiễu loạn sự thanh tịnh của y. Mộc Từ muốn mở miệng nói gì đó, lại cảm thấy thật sự không có gì để nói, bữa sáng mới đi lên, còn chưa nói lời nói liền có ba phần nhút nhát, có thể thấy được không phải thời cơ tốt.

Từ trước đến nay hắn nghĩ gì làm đó, dứt khoát bưng chén đứng dậy.

"Làm gì đó?" Tả Huyền rốt cuộc cũng ngẩng đầu.

"Đổi chỗ ăn cơm." Mộc Từ nâng chén "Tránh quấy rầy anh."

Tả Huyền nhìn hắn, lộ ra vẻ kiên nhẫn và nhu hoà: "Cậu không quấy rầy tôi, ngồi xuống đi."

Mộc Từ nhìn y, không nhịn được do dự, lại nghe Tả Huyền nói: "Hôm qua hình như tôi không thấy cậu đến ăn cơm? Nghỉ ngơi có tốt không?"

"Không có gì to tát." Mộc Từ theo bậc thang này bước xuống, đặt chén lên bàn, nhấp môi "Lúc trước muốn ăn, nhưng lên xe, thả lỏng, lại cảm thấy buồn nôn, không muốn chạm vào cái gì, dứt khoát ăn vài cái bánh quy trong phòng cho xong."

Tả Huyền hỏi: "Vậy hiện tại?"

Mộc Từ thản nhiên trả lời: "Muốn ăn gì đó nóng hổi." Hắn nhìn qua Tả Huyền "Còn anh? Chỉ uống một cốc nước lọc?"

"Ngày hôm qua uống nhiều rượu." Tả Huyền nói.

Hai người yên tĩnh trở lại, lúc không cần lấy tình báo từ người khác, Tả Huyền nhìn qua có chút lười biếng, giống như trong thân thể y có một bộ phận có thể tích trữ thể lực, chờ khi cần thiết cung cấp cho y nhảy nhót.

Mộc Từ không nói gì thêm, thật ra hắn không quen trạng thái bình thường của Tả Huyền, ở chung quá xa lạ, dường như là hai người, vì thế cúi đầu nhìn bát mình, mì đã có chút nở, hút no nước canh, lúc này nhìn qua không còn ngon miệng như trước.

Có vài người, dù bị buộc đến đường cùng phải đi cùng nhau, cùng đường, nhưng trên thực tế lại không thể xem là người chung đường.

Cuối cùng Mộc Từ chỉ há mồm ăn xong mì, sau đó lau miệng, nói một câu: "Chú ý thân thể."

Ngay từ đầu, quan hệ của bọn họ đã không rõ ràng, dường như hơn bạn bè, nhưng cũng kém hơn bạn bè một chút, nếu Tả Huyền không mở ra nội tâm, Mộc Từ cũng bó tay không có biện pháp, tâm tư người này quá xảo trá, khó hiểu, khó đoán, cũng khó nghĩ.

Lúc trở về, Mộc Từ không nhịn được nghĩ ——

Tả Huyền uống rượu? Y thích uống rượu gì? Uống với ai, vì sao muốn uống nhiều như vậy......

Tất cả đều là đề tài, nhưng Mộc Từ không uống rượu, cũng không hút thuốc, thuốc lá và rượu cũng như cuốn tạp chí đặt trên bàn của Tả Huyền, không phải lĩnh vực của hắn.

Mộc Từ không thích tùy tiện đề cập đến những đề tài mình không có hứng thú, một khi đối phương kiên nhẫn giới thiệu với hắn, hắn lại không nhớ kỹ, sẽ có một loại cảm giác tội lỗi nặng trĩu đè nặng trong lòng, dường như đã vô tình đạp đi nhiệt tình của người khác.

Tả Huyền nhìn bóng dáng Mộc Từ, không nhịn được nhẹ giọng thở dài, người này thật sự còn khó cạy hơn trai sống, ném ra nhiều đề tài như vậy, đối phương lại không muốn tiếp.

Không biết là hắn không có hứng thú với người, hay là những đề tài này.

Hiểu biết là một chuyện đôi bên tình nguyện, cái gọi là không bột đố gột nên hồ, dù Tả Huyền có tài hùng biện, chuẩn bị tốt một sọt tư liệu, trở thành bách khoa toàn thư sống, cũng chưa chắc gợi lên chút lòng hiếu kỳ của Mộc Từ.

Đối phương không nói một lời, Tả Huyền cũng không thể một mình nói.

Thanh Đạo Phu bước vào nhà ăn, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng không thể giải thích của Tả Huyền, hắn đuổi kịp một xe đẩy chở một ly sữa bò nóng, nhướng mày hỏi: "Cậu cải lão hoàn đồng?"

Tả Huyền hữu khí vô lực nâng chén: "Chú ý thân thể."

Ngày tháng trôi qua quá nhanh, cảm giác khó chịu do nhà nghỉ thanh niên Phong Túc mang đến khiến Mộc Từ trong thời gian ngắn thiếu hụt sự hứng thú với nhiều thứ, thậm chí thường sẽ mơ thấy những thi thể treo trên cây hoè, từ trong mơ bừng tỉnh, nhớ lại một số chuyện cũ khiến người ta lo âu, sau nửa đêm cơ bản đều không ngủ được.

Mộc Từ bắt đầu dành phần lớn thời gian trong phòng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao toa giải trí ít hành khách, trong chiếc xe này lâu, tất cả sức sống đều sẽ bắt đầu chậm rãi hao mòn.

Đinh Viễn Chí giống như con cá nheo lạc vào đàn cá mòi, mang đến sức sống mới, sau khi quen thuộc xe lửa, hắn bắt đầu thả mình, nơi nơi tìm người cùng chơi cờ vây, tất nhiên sẽ có người thực sự quan tâm, có người không chơi, bàn cờ năm quân hay cờ chéo, hắn cũng không quá để ý.

Nhà ăn lập tức náo nhiệt, thường xuyên thấy bọn họ chơi cờ, bên cạnh vây một vòng người, đáng tiếc xe lửa không cho trồng cây, nếu không có thêm cây đại thụ, đặc biệt có cảm giác người già chơi cờ ở công viên.

Trò chơi này cũng không có gì thú vị, nhưng một số người ở một mình lâu, sẽ muốn hoà cùng quần thể, phát tiết cảm giác cô độc khó nắm bắt, Mộc Từ ngẫu nhiên cũng đến xem mấy ván cờ, có vài người tay rất đen, cờ chéo ném tới cuối cùng, một con quân cờ cũng chưa đi ra ngoài, không biết có phải vận may đã dùng hết để sống sót hay không.

Nhưng người cùi bắp mà thích chơi, không chịu thua, lại nói, bọn họ cũng không lao động gì, ngày tháng trên xe không khác lắm ông cụ về hưu, khiến trong xe trở nên nháo nhiệt sinh động.

Qua mấy ngày, Ôn Như Thủy và Hạ Hàm lục tục lên xe, dẫn mấy gương mặt mới, mọi người gặp mặt, chào hỏi, Tả Huyền vội vàng nói chuyện ở nhà nghỉ thanh niên Phong Túc, đáng tiếc không có được manh mối gì. Tuy trải qua cùng một trạm với Lãnh Thu Sơn, nhưng Ôn Như Thủy và Hạ Hàm đều hoàn toàn không biết gì, chỉ có thể phỏng đoán có mấy trạm được kết nối với nhau.

Trong mấy ngày, Tả Huyền đã tập hợp tất cả các trạm của những hành khách hiện có, nhưng hoàn toàn không tìm ra được liên hệ, đành phải suy đoán những trạm có liên hệ đó chỉ có thể mở ra lần nữa khi toàn bộ hành khách tham gia đã tử vong.

Về căn bản là ngăn họ họ nhận được bất cứ manh mối nào.

"Có thể nào......" Lại một buổi tối, Mộc Từ ngồi đối diện Tả Huyền, nói: "Tuy con đường này rất dài, nhưng nó đang tuần hoàn?"

Tả Huyền nhíu mày: "Tuần hoàn?"

"Đúng vậy, hơi giống loại cáp treo để ngắm cảnh khi du lịch, mỗi điểm dừng đều phải làm thủ tục, vì có người đăng kí rồi nên cáp treo sẽ tránh những cảnh khu đó, chờ chúng ta đủ người, hoặc các trạm đã đủ." Mộc Từ dừng một chút, "Nó sẽ thả chúng ta xuống xe?"

Tả Huyền lẩm bẩm: "Vậy thì đoàn tàu thực sợ có chút thái quá."

"Đúng vậy, nếu thật như vậy, anh hẳn đã sớm xuống xe." Mộc Từ thở dài, phủ quyết suy nghĩ của mình.

Tả Huyền suy tư: "Không, đây cũng là một khả năng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro