Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những ngày bình thường trên xe lửa (5)

"Trên xe phát hiện một kẻ trốn vé, vì bảo đảm lợi ích của hành khách, xe lửa sắp tiến hành hoạt động thanh trừ, mời các vị hành khách lập tức trở lại phòng mình, kiên nhẫn chờ đợi."

"Lặp lại, lặp lại, trên xe phát hiện một kẻ trốn vé......"

Lần này âm thanh loa không hề thân thiết hiền lành, ngược lại còn trở nên bén nhọn chói tai, cùng với tiếng còi cảnh báo, toàn bộ xe lửa giống như tiến vào trạng thái nguy cấp, đèn đỏ trên toa nhấp nháy, thúc giục mọi người nhanh chóng đứng dậy.

Phần lớn mọi người không ở nhà ăn mà là quán bar, sau khi nghe được tiếng cảnh báo lập tức trở về, Mộc Từ khó hiểu đứng dậy đi theo mọi người, trong lòng hắn có dự cảm xấu, nhưng không thể nói ra là cái gì.

"Xin hành khách ở khu giải trí ở tại chỗ, không được tùy ý đi lại, chúng tôi sẽ phong tỏa toa xe, bảo đảm an toàn cho ngài."

Khu giải trí cách nơi ở quá xa, trong thời gian ngắn căn bản không thể trở lại, sắp xếp này đối với hành khách tương đối tri kỷ.

Lúc này còn ở khu giải trí......

Không phải Thanh Đạo Phu còn đang xem phim chứ.

Mộc Từ nhớ tới lúc cùng hắn xem phim kinh dị, cảm giác mồ hôi lạnh trên trán sắp chảy xuống.

Người trên xe không nhiều, hơn nữa mọi người đều đã gặp qua việc đời, không có vẻ gì là hoảng loạn, nhưng cũng có vài người không hiểu rõ nguyên do như Mộc Từ, bối rối nhìn xung quanh, dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Khổ Ngải Tửu lần thứ hai xuất hiện bên trong đám người, trở thành trụ cột, ra hiệu cho mọi người đi về phía trước, Mộc Từ bước nhanh hỏi: "Sao lại thế này?"

"Đừng lo lắng." Khổ Ngải Tửu lười nhác vẫy tay "Cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện loại người này, người chết trên xe không kém hơn chết ở trạm đâu, trở về xem TV đi."

Tuy Mộc Từ biết loại chuyện này tuyệt đối không thể là lần đầu tiên xảy ra, nhưng thái độ của Khổ Ngải Tửu là tập mãi thành thói quen, khiến hắn vẫn có chút giật mình: "Rất nhiều sao?"

"Nhiều hơn cậu nghĩ." Khổ Ngải Tửu dừng một lát "Trên chiếc xe này, quan trọng nhất không phải vận khí, không phải trí tuệ, càng không phải sức mạnh, mà là tâm thái. Lần này hẳn là người mới, họ dễ xảy ra vấn đề như vậy nhất, tránh được trạm thứ nhất đã nghĩ kết thúc, thường không tiếp nhận được trạm thứ hai đã bắt đầu, ôm tâm lí may mắn co đầu rút cổ ở trên xe."

Mộc Từ suy tư đáp: "Vì sao xe lửa bảo chúng ta về phòng?"

"Ồ, thật ra trước kia không có quy củ này, xe lửa sẽ tự động rửa sạch." Dường như Khổ Ngải Tửu nhớ lại chuyện gì thú vị, hắn vẫy tay, xua tan kí ức như đuổi ruồi bọ, buồn cười nói "Hình như là bốn tháng trước, có kẻ trốn vé xảy ra xung đột với Tả Huyền, muốn dẫn hắn đi cùng...... Sau đó xuất hiện một ít hình ảnh không quá đẹp."

Mộc Từ dò hỏi tới cùng: "Khó coi đến mức nào?"

"Lúc hắn bắt lấy Tả Huyền nổ mạnh." Khổ Ngải Tửu buông tay "Giống như một thi thể đã chết quá lâu, bên trong có rất nhiều không khí, da thịt bị kéo đến mức tận cùng, nội tạng lập tức phun ra ngoài, lúc ấy Tả Huyền đứng mũi chịu sào, thảm không nỡ nhìn."

Mộc Từ nghe vậy không nhịn được nhăn mặt: "......"

Không biết là ảo giác của Mộc Từ hay sự thật là vậy, Tả Huyền thật sự xui xẻo đến mức thái quá.

Dù không có gì đáng ngạc nhiên khi suy xét đến cái miệng của y, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện phiền toái, dường như y đều ở hiện trường.

Những ánh đèn đỏ lập loè trên đường đi khiến người ta táo bạo, Mộc Từ nhìn thấy trong đám người có Hàn Thanh và đồng đội của hắn, không thấy nhóc học sinh, có lẽ đã ở trong phòng chơi game, sau khi xác định không ai đi lạc, Mộc Từ mới về phòng mình.

Vừa tiến vào phòng, tiếng cảnh báo bực bội lập tức biến mất, Mộc Từ xem phim một lát, cầm điện thoại nhắn tin riêng cho Thanh Đạo Phu.

Sơn Hữu Mộc Hề: "Anh thế nào?"

Thanh Đạo Phu: "An toàn."

Sau khi xác nhận Thanh Đạo Phu an toàn, Mộc Từ lại gửi tin nhắn cho cậu học sinh.

Sơn Hữu Mộc Hề: "Không có việc gì thì ở trong phòng, đừng đi ra ngoài."

Nhưng cậu học sinh trước sau không hồi đáp, lúc đầu Mộc Từ không để ý, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt hơi thay đổi, lập tức kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Cậu học sinh ở phòng số 8, tên trên biển còn chưa biến mất, cục đá trong lòng Mộc Từ hơi buông xuống, theo bản năng duỗi tay ấn chuông cửa, trong lòng mặc niệm: "Mở cửa...... Mở cửa...... Mau mở cửa......"

Ánh sáng đỏ vẫn cứ lập loè, chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của Mộc Từ, có vẻ vô cùng đáng sợ.

Không có người đáp lại, cũng không có người mở cửa, Mộc Từ ấn chuông càng lúc càng nhanh, xuống tay cũng càng ngày càng nặng, chuông cửa vang lên thúc giục, cuối cùng cũng có một kết quả.

Tên trên biển số nhà như một bãi cát vô hình, rào rạt chấn động rớt xuống, tiêu tán trước mặt Mộc Từ.

Bàn tay ấn chuông cửa của Mộc Từ lập tức dừng lại, đầu óc trống rỗng.

Thật sự là cậu ta.

Mộc Từ chỉ cảm thấy thân thể nhũn ra, hắn dựa vào ván cửa, cơ thể chậm rãi trượt xuống, cuối cùng ngồi liệt dưới đất, cảm giác vô lực xưa nay chưa từng có đột nhiên tập kích hắn, khiến hắn lâm vào hỗn loạn.

Rõ ràng đã sống sót...... Vì sao...... Vì sao không thử một lần.

Kí ức lại hiện lên lần nữa trong não hắn Mộc Từ vô thức đè đầu lại——

"Cậu thật lợi hại, vĩnh viễn không từ bỏ, nhưng cậu cũng hiểu, không phải tất cả mọi thứ đều chỉ cần dựa vào nỗ lực là có thể đạt được."

"Bởi vì không phải ai cũng giống cậu!"

"Rõ ràng nỗ lực như nhau! Nhưng tôi lại thua cậu một chút!"

"Chênh lệch quá lớn."

"Không làm được chính là không làm được......"

"Từ bỏ đi."

"Tôi đã cố gắng, xin lỗi."

"Không phải ai cũng có cơ hội đi tiếp, học thức, thiên phú, hoàn cảnh, tỉnh lại đi, trước nay đều không có công bằng."

............

Những mảnh kí ức nối đuôi nhau tràn về như muốn xé rách não hắn, hắn cật lực khống chế mình, muốn áp chế những kí ức phân loạn đó xuống.

Đèn đỏ trong xe không biết ngừng từ khi nào, trên hành lang không một bóng người, Mộc Từ gần như không thở nổi, trái tim như muốn nhảy ra, hắn tận lực khống chế hô hấp, tầm mắt mơ hồ, không biết là nước mắt hay đại não quá mức hỗn loạn dẫn tới ảo giác, tay chân tê dại, hắn không nhìn thấy tứ chi của mình.

Đáng chết, chứng hoảng sợ phát tác.

Không biết qua bao lâu, Mộc Từ bỗng nhiên cảm thấy có người kéo mình lên, là Tả Huyền.

Trên người y đều là máu, có mùi tanh, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

Mộc Từ bị túm đến phòng Tả Huyền, hắn vẫn không nhìn thấy gì, chỉ có con đường trước mắt này, cùng tấm lưng đẫm máu của người trước mặt.

Rất nhanh trong phòng vang lên tiếng nước ào ào, Mộc Từ được an trí ở sô pha lười, túi đậu bị sức nặng của hắn kéo căng ra, như quả trứng bị chọc, chậm rãi mở ra trên mặt đất.

Sau đó, một ly sữa bò nóng đưa tới trước mắt Mộc Từ, Tả Huyền hỏi: "Cậu ta trốn vé?"

Trong lòng bọn họ đều biết "cậu ta" là ai.

Mộc Từ đã bình tĩnh lại, hắn "ừm" một tiếng, cầm lấy ly sữa, hai bên thái dương nóng bừng lên khiến hắn không khỏi có chút nghi ngờ, nếu ly sữa bò này gần mình hơn chút, có thể sôi trào lên hay không, vì thế đặt lại ly sữa xuống bàn trà.

Tả Huyền nhìn hành động của hắn, không nói gì, lấy từ tủ lạnh ra một chai bia: "Uống cái này?"

"Không cần." Mộc Từ lắc đầu, hắn trầm mặc một hồi lâu mới cầm ly sữa bò uống một nửa "Dáng vẻ vừa rồi của tôi doạ đến anh?"

"Ồ, rất khó nói ai dọa đến ai." Tả Huyền gai má, nhấp một ngụm bia "Tôi cảm thấy lúc đó tôi dọa người hơn một chút, nhưng cậu thường xuyên như vậy sao?"

Mộc Từ lắc đầu: "Ngẫu nhiên, đã rất lâu...... có lẽ là 5 năm không phát tác, có thể là gần đây quá lo âu."

"Ồ." Tả Huyền gật đầu, tay vịn tủ lạnh, quan sát đồ ăn bên trong có dấu vết thối rữa hay không.

Phòng của Tả Huyền ấm áp hơn Mộc Từ nghĩ, cơ bản đều là tông màu ấm, dùng cầu thang chia thành hai tầng, thậm chí còn có một phòng bếp nhỏ, hẳn là cố ý thiết kế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có thể hắn sẽ cho rằng đây là phòng Ôn Như Thủy.

"Anh thế nào?" Mộc Từ lại uống một ngụm sữa bò nóng.

"Sống sót, sau đó bị nhốt ở lối đi nhỏ, toàn thân nhão nhão dính dính đầy máu." Tả Huyền hừ nhẹ hai tiếng "Vừa rồi mới được thả ra, cho nên, chẳng ra gì."

Mộc Từ không nhịn được bật cười, nhưng ý cười đã nhanh chóng tắt lịm.

"Đúng rồi, lần trước quên nói cho cậu, tôi thích phù dung." Tả Huyền chống tủ lạnh, ôn nhu nói: "Cho nên...... cậu có muốn cùng tôi trồng chậu hoa đó không?"

"Không cần." Mộc Từ từ chối, hắn lắc đầu "Không cần như vậy."

Tả Huyền suy tư gật đầu: "Vậy cậu có thích hoa gì không?"

Mộc Từ: "...... Mộc phù dung (phù dung)."

"Tôi có nên gọi là Tả phù dung không?" Tả Huyền nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, mỉm cười "Giỡn thôi, nhân tiện, tôi không nói về Thuỷ phù dung (hoa sen)."

Mộc Từ không biết nên khóc hay cười.

Bởi vì không muốn ở một mình, Tả Huyền cũng không nói gì, Mộc Từ liền mặt dày ở phòng y đến tối, sau đó cực kỳ tự nhiên ngồi cùng bàn ăn cơm.

Tuy không ai đề nghị thành lập liên minh hay đoàn đội, nhưng Mộc Từ loáng thoáng cảm thấy giữa mình và Tả Huyền đã hình thành một loại ràng buộc, giống như Hạ Hàm và Ôn Như Thủy, so với quan hệ đồng bạn tầm thường càng thêm thân mật.

Bọn họ hiện tại là một tiểu đội hai người.

Nhưng Mộc Từ cũng không biết có phải do hắn tự mình đa tình, dù sao Tả Huyền thực sự là người khó đoán.

Cuộc sống bình đạm trôi qua thêm một tuần, số người trên xe cũng hạ đến chỉ còn một con số, vào một buổi sáng sớm, Mộc Từ nhận được tấm vé thứ ba, lần này không có manh mối có thể tham khảo, chỉ có một tấm vé không có thông tin.

Hơn nữa nhân số rất nhiều, ước chừng bảy người.

Mộc Từ, Tả Huyền, Khổ Ngải Tửu, còn có bốn nữ sinh có thể coi như đã gặp.

Khổ Ngải Tửu mang kính râm chờ loa, gõ bàn, chế nhạo nói: "Tả đại mỹ nhân, cậu cảm thấy lần này sẽ có mấy người mới?"

"Tôi đoán lần này sẽ có không ít người chết." Tả Huyền lãnh đạm nói.

Mấy nữ sinh: "......"

Mộc Từ: "......"

Lời này của Tả Huyền thật xui xẻo.

Rất nhanh loa đã vang lên, khi xuống xe, Mộc Từ không nhịn được quay đầu nhìn xe lửa, xác nhận cửa xe đã đóng lại mới an tâm nhẹ nhàng thở ra.

Lần này không có người trốn vé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro