Những ngày bình thường trên xe lửa (2)
Con người không phải chỉ có trắng đen, cũng không phải chỉ có tình cảm hay lí trí.
Con người dù lí trí đến đâu cũng sẽ có lúc xử trí theo cảm tính, xử trí theo cảm tính cũng có lúc đúng chuyện không đúng người.
Nếu một người biểu lộ ra cảm tính và lí tính khác nhau trong sinh hoạt hằng ngày, không ai sẽ cho rằng đây là chuyện đáng kinh ngạc, dù sao bản thân con người là sinh vật cực kỳ mâu thuẫn.
Nhưng trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, cảm tính và lý tính của con người sẽ được phát huy đến tận cùng, hoặc là tàn nhẫn lựa chọn ích lợi lớn nhất, hoặc là trở thành động vật bị cảm xúc điều khiển.
Quái vật lang thang bên ngoài, vào thời khắc sinh tử như vậy, vì một bức ảnh không hề liên quan đến mình, Mộc Từ chịu đi theo Dư Đức Minh, người mới quen biết vài ngày cùng tìm kiếm, cho thấy hắn quá lương thiện, đối với mọi việc đều ôm tâm lý may mắn.
Nhưng cũng là người này, trước cái chết của Dư Đức Minh lại sắp xếp tốt nhất, để lại ảnh gia đình, khóa cửa phòng, lợi dụng thi thể đồng bạn đảm bảo mình có đủ thời gian tìm kiếm những người còn sống khác.
Khóa cửa là quyết định rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại không nhẹ nhàng như vậy.
Loại hành vi này có nghĩa là từ bỏ đồng bạn, có nghĩa là áp lực tâm lý rất lớn, có nghĩa là...... Chuyện này vốn không phải việc Mộc Từ sẽ làm.
Người đã chết, lợi dụng một chút cũng coi như vật tẫn kỳ dụng, nghe qua vô cũng đơn giản, nhưng trừ tư duy hoàn toàn ích lợi hoá, phần lớn mọi người đều bị giằng xé giữa bản chất con người và động vật.
Đúng vậy, khi đối mặt với cái chết, phần lớn mọi người sẽ không lựa chọn hy sinh bản thân mình vì người khác, tương tự như vậy, cũng không có ai hoàn toàn vứt bỏ lương tâm mình, sẽ luôn có người muốn níu kéo người khác, khi đối mặt với các tình huống khác sẽ chần chờ, sẽ mềm lòng, sẽ không xuống tay được.
Người bình thường còn như thế, chưa kể người tốt như Mộc Từ có thể đứng ra bênh vực những người xa lạ mới quen biết vài ngày.
Nhưng khi hắn xử lý thi thể Dư Đức Minh, lại giống như một Tả Huyền khác.
Một giây trước, hắn đang giúp Dư Đức Minh tìm ảnh, một giây sau lại có thể khoá cửa để quái vật tuỳ ý ăn thi thể đồng bạn.
Từ cảm tính chuyển biến đến lý tính, chỉ trong một cái chớp mắt, người không phải chương trình, không thể chấp hành xong một mệnh lệnh lập tức thực hiện một mệnh lệnh khác.
Nhưng Mộc Từ làm được.
Là một người sống trong thời đại hòa bình, sự tiến bộ của hắn nhanh đến đáng sợ, không bị cái chết của đồng bạn ảnh hưởng, cũng không vì tức giận Tả Huyền mà hành động theo cảm tính, trừ cảm xúc thiện lương, Mộc Từ gần như lợi dụng mọi thông tin có sẵn.
Bí mật luôn là thứ có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ của nhân loại, Tả Huyền đương nhiên cũng không ngoại lệ, ở phòng triển lãm Địa Đàng, y cũng bởi lòng hiếu kỳ mà suýt ngã xuống, con người là động vật nhớ ăn không nhớ đánh, hiện tại y cũng muốn đào ra bí mật của Mộc Từ.
Người đàn ông này, rốt cuộc có quá khứ thế nào, trải qua thế nào, có công việc gì, tại sao đắp nặn thành hắn của ngày hôm nay?
Mỗi người đều là bản báo cáo về cuộc sống của chính họ, bọn họ hứng thú, yêu thích, thói quen, thậm chí phản ứng theo bản năng cũng đủ để Tả Huyền kéo tơ lột kén, tìm ra những quá khứ y chưa từng tham dự, thu hoạch một số tin tức vốn không nên biết.
Tả Huyền chắc chắc, quá khứ của Mộc Từ nhất định sẽ xuất sắc như một cuốn tiểu thuyết, không phải một bản báo cáo cằn cỗi và nhạt nhẽo trong hội nghị.
......
Mộc Từ khui một lon bia lạnh.
Bộ quần áo mặc tại phòng triển lãm Địa Đàng đã bị bẩn, chịu đựng ăn bữa khuya nửa giờ đã là cực hạn, lúc tắm rửa Mộc Từ trực tiếp ném chúng vào thùng rác, hoàn toàn không cân nhắc giặt lại.
Cái bàn bên cạnh bàn trà trên chất là một tủ lạnh nhỏ, trước khi xuống trạm, hắn để không ít bia, tuy gọi cũng rất tiện, nhưng hắn thích chuẩn bị trước, không phải một nhân sĩ thượng lưu cần phục vụ mọi lúc.
Mộc Từ ngửa đầu cạn lon bia, bọt nước trên tóc theo cổ rơi xuống từng giọt, bị chiếc khăn lông vắt trên vai hấp thụ, hắn bóp chặt vỏ bia, như chó con vẩy nước, để bọt nước tùy ý bọt loạn rải trong không trung, rơi trên thảm, hai chân cũng cảm thấy có chút ướt át.
Hắn ngồi bên mép giường thật lâu, lâu đến mức khô cả bọt nước, lâu đến mức hai chân đã hơi tê dại mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi lui lại, dựa vào cửa sổ xe.
Hôm nay là một vùng băng nguyên rộng lớn.
Trời đã tối sầm, xe lửa chẳng mấy chốc đã tiến vào một động băng dài, băng trong động phản chiếu ánh sáng màu xanh xám, hình thành một phong cảnh tươi đẹp tuyệt diệu.
Mộc Từ không có tâm trạng thưởng thức, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú cửa sổ, hắn trông mặt mình phản chiếu trong ánh sáng xinh đẹp của băng, nhũ băng gặp chấn động hơi rơi xuống, giống một giọt nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.
Hắn đã chứng kiến rất nhiều người chết, nhưng mỗi người đều khác Dư Đức Minh, hắn nhìn Dư Đức Minh tắt thở trước mặt mình, nhìn đối phương nở nụ cười cảm kích, nhìn chính mình đóng cửa lại.
Dường như có một tầng sương đen, bao phủ trái tim Mộc Từ, ép hắn tới mức không thở nổi.
Mộc Từ không sợ trò chơi tử vong, khinh thường sinh mệnh sẽ chỉ khiến hắn phẫn nộ, thứ hắn thực sự sợ hãi là những điều phía sau, những thứ tốt đẹp, xán lạn, khiến con người cảm động đó, đều bị ngang ngược vô lý dập nát.
Cũng giống như khoảnh khắc Dư Đức Minh chết, thứ hiện lên trong tâm trí Mộc Từ không phải bi thương hay khiếp sợ, mà là 30 phút.
Hắn lựa chọn thứ có lợi nhất, giống như tất cả các lựa chọn đã từng chọn.
Mộc Từ nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má, tích trên da thịt, không khác gì những giọt nước tầm thường, rất nhanh đã bị tay hắn lau đi, nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, Mộc Từ thay đổi loại kem đánh răng mới có vị bạc hà, lúc đánh xong, não gần như bị đông cứng, sau khi dùng nước ấm rửa mặt mới hồi phục, hắn trở lại bên ngoài ngồi, bắt đầu dùng máy tính bảng.
Tả Huyền nói hai phút ba mươi sáu giây, cho thấy đã có người kiểm tra tàu sẽ ở lại bao lâu vì hành khách.
Vậy phía trước xe có gì?
Hiện tại Mộc Từ biết xe chỉ có ba toa: Nhà ăn, quán bar, dừng chân.
Bản đồ xe lửa trên máy tính phân chia bên trong tàu thành khu giải trí, khu sinh hoạt, trong khu giải trí thậm chí còn có chỗ mát xa, bể bơi và rạp chiếu phim.
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
——
"Anh Mộc, chào buổi sáng!"
Hắn cửa mở, có lẽ là sức khôi phục của người trẻ tuổi đặc biệt tốt, trên mặt cậu học sinh gần như không còn chút khói mù, hoạt bát chào hỏi với Mộc Từ: "Cùng nhau ăn cơm sáng không?!"
Mộc Từ ngẩn người, mỉm cười nói: "Được."
Thật ra hắn vốn tính toán sẽ tuỳ tiện giải quyết bữa sáng, nhưng có người cùng ăn cũng không phải chuyện xấu gì.
Phía sau cậu học sinh là Tả Huyền, y dựa vào cửa sổ, cũng không nhìn qua.
Mộc Từ hỏi: "Y cũng tới?"
Cậu học sinh theo tầm mắt hắn quay đầu nhìn lại, xoa mũi, có chút ngượng ngùng: "Đúng rồi, có thể để anh Tả cùng ăn cơm với chúng ta không, buổi sáng em đã chào hỏi qua anh Tả và anh Thanh, nhưng chỉ có anh Tả tới, anh ấy hỏi anh, anh Mộc, hai người có mâu thuẫn gì sao?"
"Không có." Mộc Từ dừng một chút "Cùng ăn bữa cơm mà thôi, đến rồi thì đi thôi."
Da mặt người trẻ tuổi thường rất mỏng, nhưng cũng có đôi lúc lại vô cùng lớn mật, cậu học sinh vừa ỷ lại, vừa tín nhiệm ba người dẫn đường bọn họ, dáng vẻ tuổi trẻ khí thịnh đã sớm biến mất, hơn nữa có lẽ bị xã hội mê ảo trên xe lửa mê hoặc, có vẻ rất vui vẻ.
Ba người tìm một bàn ăn ngồi xuống, lần này nhà ăn có rất nhiều người, mười chỗ đều gần bị ngồi đầy.
Người đàn ông đội mũ cao bồi hắn gặp ngày hôm qua ngồi cách bọn họ không xa, xung quanh đầy người, cao đàm khoát luận, tiếng cười vui vẻ.
Trên chuyến tàu tượng trưng cho cái chết và sự bất hạnh này, gã cười như vừa trúng giải độc đắc mấy ngàn vạn, chuẩn bị bước lên con đường chiến thắng dài đằng đẵng của cuộc đời, như thể dù xảy ra chuyện cũng đều chỉ để thêm chút vui vẻ cho cuộc sống.
Loại người này có chút khiến người ta ghét bỏ, không phải nói họ nên có vẻ mặt như đưa đám, kéo mặt dài như con ngựa, chỉ là vẻ cao hứng của gã thật sự quá càn rỡ, quá kinh người, không hợp với chuyện nghiêm túc. Nhưng tên cao bồi cũng không chọn phiền người khác, nụ cười của gã thật nhiệt tình, chân thành, hơn nữa vô cùng tự tin.
Trong lúc nhàn rỗi chờ cơm, Mộc Từ đánh giá nhân vật khiến người ta chú ý này.
Có lẽ gã 30 tuổi, rất có dáng vẻ nam minh tinh nước Mỹ thời hoàng kim Hollywood và khí chất phong lưu bất cần đời, dường như là người nước ngoài, tóc rất dài, phía sau buộc kiểu đuôi ngựa, là màu bạch kim rất xinh đẹp, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.
Tả Huyền nhìn ra hắn thất thần, hỏi: "Làm sao vậy?"
Mộc Từ dựa theo trình độ văn hoá mộc mạc của mình trả lời: "Tôi cảm thấy mặt anh chàng phía sau có chút quý khí, kiểu tóc như sự kết hợp của kim cương và vàng."
May mắn Tả Huyền kịp thời phun nước vào cốc, không ai bị trúng.
"Này ——" Cậu học sinh ngồi bên cạnh gần như nhảy lên "Anh Tả! Bẩn!"
"Khụ khụ ——" Tả Huyền dùng khăn giấy che miệng, vành mắt hơi phiếm hồng, có lẽ vừa bị sặc, cố nén cười nói "Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý."
Mộc Từ nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
Vừa lúc xe đồ ăn đến, Tả Huyền bưng đồ lên bàn, sau đó đặt li nước bẩn vào xe, không nhanh không chậm nói: "Nhưng đó thật sự là cái đầu không ít người mệnh sang quý có."
Cậu học sinh không rõ nguyên do, trái tim Mộc Từ hơi trầm xuống, nghĩ tới nhắc nhở lúc trước.
Một số người trong chiếc xe này dùng sinh mạng con người như hòn đá kê chân.
"Chào, Tả đại mỹ nhân."
Cảm giác áp bách không nhỏ phủ lên chiếc bàn, ba người buộc phải nhìn gã, tên cao bồi cười tủm tỉm mà nhìn bọn họ: "Còn có hai gương mặt mới."
Gã không chút khách khí ngồi cạnh Mộc Từ, quen thuộc chào hỏi: "Xưng hô thế nào?"
Cậu học sinh chưa từng tiếp xúc với nhân vật có tính xâm lược như vậy, lắp bắp tự giới thiệu, nhìn qua như con chim non đắn đo.
Mộc Từ chỉ hỏi ngược lại: "Còn anh."
"Tôi sao." Người đội mũ cao bồi búng tay một cái, toàn bộ bàn tay biến thành thế cầm súng, chỉ hướng Tả Huyền, tiêu sái nã một phát "Chỉ là một cái ly bị Muse màu xanh lục từ chối."
Tả Huyền hắng giọng nói: "Hắn là Khổ Ngải Tửu."
Khổ Ngải Tửu? Giống Thanh Đạo Phu, đều là giả danh?
(*) Thanh Đạo Phu (清道夫) người quét đường, Khổ Ngải Tửu (苦艾酒 ) rượu Absinthe.
Mộc Từ chú ý tới thói quen của Khổ Ngải Tửu, gã và Tả Huyền đều là rượu vang người người yêu thích, vừa mới ngồi xuống đã nghe tên vài lần, nhưng Tả Huyền chỉ là đại đa số tỏ vẻ tán đồng; mà Khổ Ngải Tửu càng có khuynh hướng hấp dẫn lực chú ý, trên thực tế là vì bày ra kế tiếp theo.
Tả Huyền nhấp miệng, bưng nước chanh, nhàn nhạt nói: "Tình yêu của cậu quá mức dư thừa, nhớ lau sạch trước khi rời đi."
"Mộc Từ." Mộc Từ lãnh đạm nói "Xin chào."
Cậu học sinh được Mộc Từ mở ra cánh cửa thế giới mới, tò mò ôm milkshake đánh giá Tả Huyền và Khổ Ngải Tửu, nghi ngờ hỏi: "Anh và anh Tả là?"
"Không có quan hệ gì." Khổ Ngải Tửu tự nhiên dung nhập vào nhóm ba người, khi tới, gã còn mang theo một chén rượu, ngón tay ái muội lướt qua chén rượu bên cạnh "Tôi chỉ là một người theo đuổi nhỏ bé không đáng kể của Tả tiên sinh, đáng tiếc y là khác phái luyến, tôi chỉ có thể cầu nguyện thượng đế cho kiếp sau có cơ hội trở thành phụ nữ."
Tả Huyền mặt không đổi sắc đáp: "Yên tâm, nếu một ngày kia cậu thật sự biến thành phụ nữ, tôi nhất định sẽ vì cậu mà biến thành đồng tính luyến ái."
Mộc Từ: "......"
Khổ Ngải Tửu: "......"
Cậu học sinh: "......"
Những lời này quá mức chanh chua, Khổ Ngải Tửu như bị chấn động, đơ trong chốc lát.
Cậu học sinh vốn đang định đáp trả Khổ Ngải Tửu, cũng bởi vì lời này mà hít hà một hơi, góp một phần sức lực nhỏ bé vào sự nóng lên của toàn bộ con tàu.
Cao thủ so chiêu, khủng bố như vậy.
Mộc Từ miễn cưỡng nhịn xuống ý cười, thật ra hắn không ghét Khổ Ngải Tửu, người đàn ông này tiêu sái nhiệt tình, khiến người ta khó có thể kháng cự muốn thân quen, cũng không quá cứng nhắc, nhìn qua như tay bar và party già đời, thời thời khắc khắc đều có lửa tình cảm mãnh liệt, có thể biến 24 tiếng đồng hồ thành 10 giờ rưỡi tối.
Khổ Ngải Tửu chắc chắn là cơn ác mộng với những kẻ sợ xã hội, cơn cưng của những kẻ hướng ngoại, chỉ qua một phút, gã đã lập khôi phục lại, bắt đầu trò chuyện với Tả Huyền.
Mộc Từ không ghét gã, cũng không thích gã.
Rất nhanh, người bên bàn kia đã bắt đầu gọi Khổ Ngải Tửu, gã nhún vai, bưng chén rượu vui vẻ tạm biệt mọi người: "Lát nữa gặp ~"
Chờ khi Khổ Ngải Tửu ngồi xuống, còn có thể nghe được tiếng hi hi ha ha truyền đến từ bên kia.
Nhóm người này suýt khiến Mộc Từ nghĩ rằng đây không phải thời gian ăn sáng trên con tàu mang đầy mùi vị cái chết, mà là nửa đêm giữa thành thị phồn hoa.
"Bọn họ thật vui vẻ." Cậu học sinh nhai miếng sandwich, tò mò liên tục quay đầu lại.
Tả Huyền mặt không đổi sắc: "Dây chuyền sản xuất được nuôi dưỡng từ chất gây ảo giác, đều là những kẻ điên cuồng sống mơ màng, thế nào, cậu cũng muốn uống ly rượu độc này sao?"
-----------
Lời tác giả: Ngoài nồng độ cồn cao, Khổ Ngải Tửu (Absinthe) còn có các thành phần gây ảo giác nhẹ, rất nhiều nghệ thuật gia đều tìm linh cảm nhờ nó, bởi vậy được gọi là "Muse màu xanh lục", "Ác ma màu xanh lục".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro