Chương 9: Vô tình gặp gỡ trong quán rượu
Hà Tử Nghiệp vì chứng mình sức khỏe của mình, vì trong sạch của mình, quyết định phải đến quán bar, huống chi cũng đã rất lâu anh không đến rồi, có một số việc mặc dù không cần phải nói rõ nhưng dù sao anh vẫn là một nam nhân ba mươi tuổi bình thường.
Huống chi, mẹ Hà luôn nhìn anh muốn nói rồi lại không, nét mặt như vậy là đang xảy ra chuyện gì? Vì vậy Hà Tử Nghiệp luôn trầm ổn, bình tĩnh thật sự muốn nổi nóng rồi.
"Tới Star." Hà Tử Nghiệp một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa xe, trực tiếp mở máy chạy thẳng đến quán bar Star.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trêu chọc mập mờ: "Chưa thỏa mãn dục vọng hả?"
"Thì ra mày đã được thỏa mãn no say rồi, vậy tao tự đi." (xưng hô mày - tao giữa hai anh là xưng hô thân mật nhé mọi người). Hà Từ Nghiệp bình tĩnh, tuyệt không vì âm thanh của ai đó nhạo báng mà căm tức, chuyện như vậy, tất cả mọi người ai cũng hiểu rõ, nếu tên kia nhất định muốn tranh cãi thì anh sẵn sàng phụng bồi.
"Hắc! Hắc! Mày thật sự không đáng yêu." Giọng nói căm tức của Vệ Minh Viễn truyền vào tai Hà Tử Nghiệp, khóe môi anh vểnh lên, xuất hiện một nụ cười nhạt.
Tên này luôn cùng anh đối chọi gay gắt, nhưng mỗi lần đều tự mình bị nghẹn trở về, lúc thắng lúc bại, thật sự kiên nhẫn. Bọn họ là bạn tốt thời đại học, hai nhà cũng khá gần nhau, tình bạn vẫn giữ vững cho đến bây giờ.
Đủ loại ánh sáng màu sắc chiếu vào những dáng người nóng bỏng trên sàn nhảy, mộng ảo và mê ly, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, dù nam hay nữ đều muốn đem cơ thể mình ra sức thể hiện, ra sức uốn éo đường cong, phô diễn nét quyến rũ, xinh đẹp nhất của mình. Hà Tử Nghiệp nhíu mày, so với sự ồn ào tại quầy bar, anh thích đến một nơi yên tĩnh hơn, đến nơi có thể vừa nghe nhạc vừa uống rượu từ từ thả lỏng tâm trạng chính mình.
Nhưng lúc này, sự yên tĩnh không thể thỏa mãn được vấn đề vô cùng cần thiết của anh, nên không thể làm gì khác hơn là đến Star. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Vệ Minh Viễn mặc một chiếc sơ mi hồng, chỉ còn cài một hạt nút, lộ ra một vùng ngực rắn rỏi màu đồng, gương mặt anh tuấn còn treo một nụ cười câu người, đã có vài người phụ nữ cầm ly rượu đến bên hắn trêu chọc, Vệ Minh Viễn bị vây giữa một đám phụ nữ không những không có vẻ mất tự nhiên ngược lại còn nói nói cười cười thoải mái, đem một đám người trêu chọc đến cười không ngừng, vừa nhìn đã biết là một tay chơi lão luyện.
Thấy Hà Tử Nghiệp bước tới, hắn giơ cao ly rượu lắc vài cái xem như chào hỏi, Hà Tử Nghiệp mặt không đổi sắc ngồi xuống, Vệ Minh Viễn lập tức đẩy một ly rượu đến trước mặt anh: "Nếm thử một chút, đây là loại mới pha chế."
Vứt cho hắn một ánh mắt ghét bỏ, anh quay sang phục vụ: "Một chai XO."
"Mạnh như vậy, muốn thêm dầu vào lửa sao?" Vệ Minh Viễn nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn Hà Tử Nghiệp cười với ý vị sâu xa.
Hà Tử Nghiệp không để ý tới hắn, nhẹ nhàng hớp một hớp Brandy, từ từ dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ về phía trước để cảm nhận mùi vị cay nồng nhiệt liệt. Trong đám bạn bè của anh rất ít ai thích loại rượu cay nồng này, chỉ riêng anh lại cô đơn chung tình với Brandy, mười năm như một.
Ánh mắt sắc bén liếc vào sàn nhảy mấy cái, giống như dã thú đang lựa chọn con mồi, soi xét và hà khắc, trong cặp mắt kia dường như có thể chứa đựng toàn thế giới, lại giống như không gì có thể lọt vào được.
"Sao? Đã vừa mắt được em nào chưa?" Vệ Minh Viễn vừa trêu chọc cô gái bên cạnh vừa quay đầu lại hỏi Hà Tử Nguyệt. Hà Tử Nghiệp lắc đầu một cái, một hớp cạn sạch rượu trong ly, trong lòng hơi phiền não, anh muốn loại phụ nữ nào? Xinh đẹp hay quyến rũ? Thanh thuần một chút ư? Tươi trẻ một chút sao? Hình như đều không phải.
Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ chọn những cô gái có mái tóc dài, nhỏ nhắn, nhưng hôm nay không biết làm sao, nhìn thấy những cô như vậy đều mất hết khẩu vị, thật giống như người đang muốn ăn một món ăn, nhìn thì vẫn thích món ăn như vậy nhưng khi món đó đặt lên trước mặt thì lại mất hứng không muốn ăn nữa rồi.
Trong đầu chợt thoáng hiện một gương mặt, mơ mơ hồ hồ, Hà Tử Nghiệp vừa định nghĩ nắm bắt thì lại bị âm nhạc vang dội khuấy động không thể nhớ ra được, anh day day thái dương, xem ra tối nay anh thật không nên tới nơi này.
Vệ Minh Viễn có chút kỳ quái, hắn cảm thấy hôm nay Hà Tử Nghiệp có phiền não, mặc dù vẫn là khuôn mặt nghiêm túc ấy, nhưng là bạn tốt nhiều năm lẽ nào hắn không nhận ra được biểu tình gì sao? "Bên kia thì sao?" Vệ Minh Viễn chỉ vào một góc ở khá xa sàn nhảy hỏi.
Hà Tử Nghiệp nhìn theo hướng hắn chỉ, một cô gái mặc chiếc áo đầm cực ngắn đang tận tình uốn éo, thân thể mềm mại cùng với những đường cong xinh đẹp đang thả sức đung đưa theo âm nhạc, mái tóc hơi xoăn buông xõa tạo nên những dãi sóng nhìn cực kỳ hấp dẫn. Nhưng mà, anh lắc đầu, không có hứng thú.
"Đừng nói là..." Vệ Minh Viễn khoát tay lên bả vai Hà Tử Nghiệp, ánh mắt thâm ý nhìn anh. Sau khi người này ngồi đây không biết bao nhiêu phụ nữ đã cố ý đến gần nhưng anh nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vậy cũng không nói, thậm chí ngay cả loại hình bình thường yêu thích cũng không thấy hứng thú, chuyện này... chẳng lẽ áp lực công việc quá lớn, "dậy" không được?
"Đem móng vuốt mày lấy ra!" Hà Tử Nghiệp nhàn nhạt quét qua Vệ Minh Viễn một cái, chỉ một cái nhìn bình thường lại khiến hắn lạnh run cả người, hắn chê cười thu tay lại, trong lòng oán thầm: Cơn giận cũng ghê gớm thật, xem ra thật sự là "dậy" không được rồi, bản thân mình có nên nghĩ đến một kỳ nghỉ ngơi không nhỉ? Lỡ như lại bị giống Hà Tử Nghiệp thì hắn chỉ biết khóc rống như chưa bao giờ được khóc thôi.
"Chấm dứt ý định xấu xa của mày đi." Nhìn nụ cười thô bỉ của bạn anh liền biết hắn đang nghỉ cái quỷ gì, Hà Tử Nghiệp lại đảo ly Brandy, tửu lượng của anh rất tốt, một bình nhỏ Brandy cũng không ảnh hưởng gì.
Vệ Minh Viễn có chút quẫn bách, lại bị nhìn ra rồi! Vừa định phản bác, ánh mắt chợt liếc về một chỗ, đôi mắt chợt sáng lên, cười hưng phấn: "Mày cứ từ từ ngồi ở đây đi, tao tìm thấy con mồi, nhìn dáng dấp thật sự là một con phượng hoàng, chậc chậc, bắp đùi kìa..." Nói xong liền để xuống ly rượu đi tới.
Hà Tử Nghiệp lơ đãng liếc mắt, chỉ liếc một cái, ánh mắt liền không thể dời đi được. Cô gái có thân hình cao gầy, mặc một chiếc váy dài xẻ cao màu xanh bạc hà, bắp đùi thon dài, trắng tuyết như ẩn như hiện, tư thế hấp dẫn như mời chào lại dường như cự tuyệt, mái tóc thật dài bởi vì động tác hất đầu mà có chút dính vào mặt, thật sự là xinh đẹp vô cùn. Nhất là trên người cô lại có gì đó lơ đãng, thật sự là rất, rất mê người.
Ngón tay cầm ly rượu của Hà Tử Nghiệp dần dần gia tăng sức lực, ai đến nói cho anh biết, cô thư ký nhỏ của anh sao lại ở chỗ này?
Mắt thấy Vệ Minh Viễn muốn đi đến trước mắt Lâm Cảnh Nguyệt, Hà Tử Nghiệp không nhịn được nữa, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, sải bước nhanh tới, cứng rắn chạy tới bên cạnh cô trước Vệ Minh Viễn, duỗi tay, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực.
Lâm Cảnh Nguyệt không chịu được trước sự năn nỉ của Trần Huyễn, cộng thêm tâm tình không được tốt lắm, nên một người luôn luôn không đi sàn nhảy như cô cũng bước xuống nhảy một điệu, ai ngờ một bản cũng chưa xong lại bị người ta kéo vào ngực chiếm tiện nghi rồi.
Dám chiếm tiện nghi của cô sao? Không muốn sống! Cơn tức giận trào lên, cô cong chân trực tiếp lên gối vào chỗ hiểm, chỉ nghe một tiếng kêu đau vang lên, cánh tay đang ôm cô cũng buông lỏng, chỉ là....âm thanh này sao lại quen thuộc như vậy?
Lâm Cảnh Nguyệt ngẩng đầu, nhất thời gương mặt vặn vẹo vì đau đớn của Hà Tử Nghiệp trực tiếp lọt vào trong mắt, trong đầu cô nổ mạnh một tiếng, xong rồi.
Hà Tử Nghiệp gắt gao nhìn cô chằm chằm, trong mắt hừng hực lửa giận thật có thể đem cả người cô thiêu đốt: "Cô kia, cô cho tôi...Ahh, chờ đó cho tôi!" Hà Tử Nghiệp khom người nhe răng trợn mắt với Lâm Cảnh Nguyệt.
"Anh... anh tại sao lại ở đây?" Đại não Lâm Cảnh Nguyệt chậm chạp chuyển động, mồ hôi lạnh cũng theo sống lưng trượt xuống, nhìn ánh mắt hung ác của Hà Tử Nghiệp, quả thực có thể đem cô ăn tươi nuốt sống. Nhưng, nhưng mà thật sự cô không phải cố ý, ai bảo anh đột nhiên tập kích, điều này cũng không thể trách cô đâu! Đôi mắt to ngập nước của cô nhìn anh nháy nháy, trong mắt đều là ý tứ vô tội.
Vệ Minh Viễn vì việc Hà Tử Nghiệp giành lấy cô gái hắn xem trọng mà căm tức, trong chốc lát lại nhìn thấy một kích hung hăng của Lâm Cảnh Nguyệt, nhất thời tự động dùng tay che đi hạ vị, may mắn không phải là hắn! Để cho mày cướp người tao xem trọng, đáng đời! Vệ Minh Viễn có chút hả hê.
Nhưng dù sao cũng là bạn tốt, huống gì lại bị thương chỗ đó, ngộ nhỡ... Khụ khụ, anh cũng nên quan tâm bạn tốt một chút! "Này, mày không sao chứ?" Vệ Minh Viễn đi đến bên cạnh Hà Tử Nhiệp hỏi. Nhìn đến mặt của Hà Tử Nghiệp anh lập tức ngẩng ra, Hà Tử Nghiệp là ai chứ, năm đó khi chiếc bình thủy tinh bị nổ tung trực tiếp bắn mảnh vỡ đến giữa hai chân anh mặt anh cũng không đổi sắc, vậy mà bây giờ liền chảy cả mồ hôi lạnh, xem ra thật sự là bị thương không nhẹ.
"Muốn đi bệnh viện hay không?" Vệ Minh Viễn ghé vào lỗ tai bạn hỏi nhỏ, lời nói có chút nóng nảy.
Hà Tử Nghiệp mím môi không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chú Lâm Cảnh Nguyệt
"Tôi... tôi thật không phải cố ý, Hà Tử Nghiệp." Lâm Cảnh Nguyệt cũng gấp gáp, khẽ cắn răng đi tới, do dự nắm lấy tay anh: "Đi bệnh viện sao?" Đồng thời thận trọng liếc mắt qua Hà Tử Nghiệp, nhìn dáng vẻ cô vừa thấp thỏm lại lo lắng, cực giống chú sóc con bị nhốt trong lòng.
Cơn tức giận đầy người trước sự xem xét của cô liền tiêu tán trong khoảnh khắc, nhanh đến Hà Tử Nghiệp cũng không thể tin được. Chính là không thể tha cho cô, lần trước là đá bắp đùi anh, lần này còn trực tiếp đổi thành người anh em của anh! Vậy lần sau là nơi nào? Lần sau cô muốn đá nơi nào? Anh còn có nơi nào có thể chịu nổi sự hành hạ như thế của cô đây?
Hà Tử Nghiệp đột nhiên đẩy Vệ Minh Viễn ra, đôi tay bưng chặt gương mặt Lâm Cảnh Nguyệt, môi trực tiếp che kín môi cô. Anh dùng sức, thô bạo hôn cô, hàm răng thỉnh thoảng lại cắn đôi môi mềm mại của cô, cô đau đến cau mày, muốn né ra lại bị anh giữ chặt, chỉ có thể mặc anh càn rỡ ngang dọc trên môi cô.
"Là trừng phạt!" Sau một hồi lâu, Hà Tử Nghiệp rời khỏi môi cô, gìm giọng nói.
Lâm Cảnh Nguyệt tự biết đuối lý, chỉ có thể hung tợn trợn mắt trừng anh một cái rồi lại không nói gì, trừng phạt? Rõ ràng chính là chiếm tiện nghi!
"Ai? Hai người biết nhau?" Vệ Minh Viễn lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện.
Hà Tử Nghiệp không để ý hắn, vươn tay ra với Lâm Cảnh Nguyệt: "Tôi đưa cô về nhà." Một cô gái hơn nửa đêm nửa hôm lại chạy loạn đến quán bar như vậy, anh nên nói là cô thật đơn thuần hay là thật ngu xuẩn đây? Hơn nữa, nếu cô cần đàn ông, một người ưu tú đang ở bên cạnh như anh chẳng lẽ cô lại không phát hiện?
"Tôi vì sao phải đi về." Cô còn chưa có chơi đủ đâu, anh làm rối loại lên hết, thật đáng ghét!
Hà Tử Nghiệp ném qua một ánh mắt lạnh lẽo, cô lập tức rụt cổ lại: "Trần Huyễn còn ở chỗ này." Cô im lặng khuất phục trước dâm uy của anh rồi... Dũng khí của cô đâu? Dũng khí đâu?!
"Vệ Minh Viễn, mày phụ trách." Hà Tử Nghiệp bỏ lại lời này, nhanh chóng bắt lấy tay Lâm Cảnh Nguyệt muốn rời đi, "Đợi chút, đợi đã nào..." Vệ Minh Viễn vội vàng ngăn anh lại.
Hà Tử Nghiệp lạnh lùng nhìn hắn, còn có chuyện gì? Vệ Minh Viễn không ngừng rơi lệ trong lòng, hắn cuối cũng biết cái gì gọi là ánh mắt sắc như đao rồi, lại còn là đao dùng để giết người đấy!
"Tao không biết người gọi là Trần Huyễn." Nhưng hắn thật sự có lý do, không phải cố ý quấy rày chuyện tốt của bạn nha.
Hà Tử Nghiệp cau mày nhìn vào sàn nhảy quét một vòng: "Người mặc váy xanh dương." Nói xong lôi kéo Lâm Cảnh Nguyệt cũng không quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro