Chương 14: Làm bạn gái của anh!
Anh không kêu cô là thư ký Lâm hay Lâm Cảnh Nguyệt, anh gọi cô là Cảnh Nguyệt. Từng tiếng, từng tiếng, mang theo nồng đậm thương yêu. Lâm Cảnh Nguyệt vòng tay ôm chặt bờ eo của anh, mười ngón tay run rẩy nắm chặt vào nhau, sức lực như vậy, quyết tâm kiên định như vậy giống như đem toàn bộ bản thân cô giao cho anh, không giữ lại chút nào.
Thân thể của cô như ngọn lửa ấm lấp đầy trái tim anh, Hà Tử Nghiệp hít sâu hơi thở trên người cô, tâm tình hỗn loạn thoáng cái cũng trầm tĩnh xuống. Anh không thích nơi này, tuyệt không thích! Anh không biết tại sao mình lại có tâm tình như vậy, trước đó anh cũng đã từng đến nơi đây mấy lần, cảm thấy đứng ở đây hóng gió nhìn quang cảnh của thành phố cũng không tồi. Nhưng kể từ giây phúc nhìn thấy cô trên sân thượng kia, anh liền cảm thấy khủng hoảng, sân thượng trống trải bỗng chốc giống như con dã thú hung tàn đang há to mồm, dường như trong nháy mắt có thể đem cô nuốt chửng.
"Làm sao anh biết em ở nơi này?" Không chất vấn vì sao anh nổi giận với mình, không gào khóc oán giận, ít nhất trong giờ khắc này cô cảm nhận được sự lo lắng của anh, như vậy là đủ rồi. Điều cô tha thiết mơ ước không chỉ là chừng đó cảm giác ấm áp, mặc dù bây giờ chỉ có một đốm lửa nhỏ, nhưng cô tin tưởng nhất định sẽ có ngày ngọn lửa đó sẽ bùng lên mãnh liệt giữa hai người bọn họ.
Tiếng nói cô trong trẻo, gạt phăng mọi bất an, xua tan nỗi lo lắng trong anh. Bây giờ cô đang ở trong ngực anh, anh ôm xiết cô thật chặt, không phải nằm mơ, cô vẫn còn ở đây.
"Làm bạn gái của anh!" Hà Tử Nghiệp buông Lâm Cảnh Nguyệt ra, đôi tay vẫn nắm lấy bả vai cô không thả, "Làm bạn gái của anh!" Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô từng chữ từng câu mà nói, không phải thỉnh cầu, không phải hỏi ý, vẫn là giọng điệu ra lệnh bá đạo như cũ, nhưng vì sao cô lại cảm thấy rất hạnh phúc?
"Được." Lâm Cảnh Nguyệt khẽ mỉm cười, cầm lấy bàn tay anh đang ở trên vai cô, bàn tay thật dầy, thật ấm áp, giống như con người anh, cho cô cảm giác an toàn, bảo vệ toàn bộ thế giới của cô. Thế gian phù hoa, lòng người khó dò, chỉ cần có anh, như vậy cần quan tâm ai nữa đây? Cần gì quan tâm những thứ khác chứ?
Không ngờ tới cô sẽ đáp ứng nhanh như vậy, Hà Tử Nghiệp có chút sững sờ, duy trì động tác thật lâu, Lâm Cảnh Nguyệt nhìn rất buồn cười: "Này!" Cô đưa tay quơ quơ trước mắt anh, lộ ra chiếc răng mèo nghịch ngợm: "Ngốc rồi sao?"
Hà Tử Nghiệp nghe thấy tiếng cười nhạo báng của cô mới hồi hồn, bắt được tay cô, đem đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, giương mắt hỏi: "Tại sao?" Động tác vừa mờ ám lại vừa cưng chiều, hỏi cũng không khỏi nghiêm túc.
"Cái gì?" Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời nghe không hiểu.
"Tại sao đồng ý?"
Sao phải có lý do? Lâm Cảnh Nguyệt có chút không yên, chẳng lẽ anh đang dò hỏi cô sao? Ngẩng đầu chống mắt nhìn, cặp mắt trước giờ vẫn bén nhọn giờ phút này lại có chút nhu hòa, nhưng vẫn thấy được ẩn núp bên trong nó là khí thế duy ngã độc tôn, không phải chơi, không phải giỡn, anh là đang nghiêm túc.
Mặt Lâm Cảnh Nguyệt đỏ lên, đây coi là gì? Đây không phải là ép cô thổ lộ với anh hay sao? Nào lại có người như vậy, rõ ràng yêu cầu người khác làm bạn gái của anh, lại có thể có dáng vẻ như truy vấn như vậy. Nhưng nói đến thổ lộ, anh cũng chưa nói với cô bao giờ, chỉ có một câu "Làm bạn gái của anh!" cô liền mắc câu rồi! Mặt cô cũng sắp đỏ ra máu rồi. Âm thầm mắng bản thân: Sao không dè dặt một chút! Cho dù không cần quỳ một chân trên đất thì ít nhất cũng phải có một câu anh yêu em chứ, nhưng người ta chỉ nói một câu đơn giản thì bản thân đã nhanh ba ba thuận theo rồi!
Như vậy sao được! Dễ dàng có được thì sẽ không biết quý trọng, hừ, cô cũng không phải là kẻ ngồi không! Con ngươi đen lúng liếng chuyển một cái, hất cằm lên nhướng mày nhìn Hà Tử Nghiệp: "Vậy tại sao anh lại muốn em làm bạn gái của anh?"Một đòn đánh trả, tiếp chiêu đi Hà Tử Nghiệp.
Hà Tử Nghiệp bị Lâm Cảnh Nghiệp hỏi ngược như vậy, nhất thời đông cứng, im lặng nửa ngày cũng không nói được một chữ nào. Tại sao muốn cô làm bạn gái, dĩ nhiên....đương nhiên là yêu cô nha, khụ khụ, nhưng mấy chữ như vậy dù sao anh cũng không thể nào nói ra miệng được, đôi môi đóng đóng mở mở hồi lâu, cuối cùng vẫn đem câu chữ muốn nói nuốt vào trong bụng.
Hà Tử Nghiệp cho tới bây giờ đều là tinh anh, trong cuộc sống cũng như trong sinh mệnh chỉ có người nhà và công việc, về phần bạn gái, thật đúng là chưa từng có, số lần đi ra ngoài giải quyết nhu cầu cũng không ít, nhưng những phụ nữ như vậy không thể xem là bạn gái, cho nên trong 30 năm cuộc đời của Hà Tử Nghiệp chưa từng xuất hiện cảnh tượng mặt đối mặt với người khác thổ lộ như vậy.
Mà bây giờ, cô nhóc vừa mới tốt nghiệp này lại dám ngẩng cao khuôn mặt nhỏ theo dõi anh, giống như không thể không nghe được đáp án từ chính miệng anh nói ra. Anh bị cô nhìn đến khuôn mặt nóng lên, nhịp tim cũng ngày càng nhanh, trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, vắt óc muốn tìm cách vượt qua cửa ải này.
"Đi về!" Hà Tử Nghiệp xoay mặt không nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, kéo cô rời khỏi sân thượng.
Lâm Cảnh Nguyệt len lén liếc nhìn đôi tai ửng đỏ kia, trong lòng cười tươi như hoa, trên mặt vẫn như cũ không biến sắc: "Nói đi, rốt cuộc là tại sao? Em thật rất muốn biết."
Chân Hà Tử Nghiệp lảo đảo một cái, cô nhóc này vẫn không muốn bỏ qua rồi! Khóe mắt nhìn thấy nụ cười của cô, anh lập tức bừng hiểu ra, cô đây là đang muốn xem anh khó xử! Tiếp tục như vậy thật không được, uy nghiêm của anh trước mặt cô cơ bản sẽ không còn tác dụng, không được! Bắt đầu từ hôm nay anh muốn bắt đầu trọng chấn phu cương! (*khôi phục quyền uy của người làm chồng)
Lâm Cảnh Nguyệt không hề biết những suy nghĩ trong lòng Hà Tử Nghiệp, vẫn còn vụng trộm vui mừng, cô chính là cố ý không cho anh bậc thang xuống, thì sao nào? Bước chân Lâm Cảnh Nguyệt nhẹ nhàng, khắp khuôn mặt đều là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, Hà Tử Nghiệp nhìn mà hàm răng ngứa ngáy.
"Nói đi! Em còn muốn nghe a!" Lâm Cảnh Nguyệt cả gan tiếp tục kích thích Hà Tử Nghiệp, một bên hả hê nghĩ thầm, "Đừng nghĩ cô là kẻ ngốc!"
Bất thình lình Hà Tử Nghiệp xoay người một cái ôm cô vào trong ngực trực tiếp hôn lên môi cô, Lâm Cảnh Nguyệt trừng lớn mắt nhìn anh, không hiểu vì sao lại đổi thành như vậy, anh không phải bị cô ép đến đỏ cả mang tai, sau đó sẽ nói thích cô sao? Thế nào bây giờ lại là cô bị chiếm tiện nghi chứ?
Hà Tử Nghiệp vốn chỉ muốn dùng miệng chận lại tâm tư của cô, nhưng khi môi anh chạm vào môi cô, một bụng tức giận cũng đổi thành khát vọng. Đầu lưỡi thuần thục cậy mở hàm răng của cô, tiến thẳng vào khoang miệng ấm áp, mang theo hơi thở mạnh mẽ của anh xâm nhập vào mọi góc gách.
Nhìn Lâm Cảnh Nguyệt vẫn mang bộ dáng ngốc nghếch, hai mắt mở to không thể tưởng tượng, lông mày anh nhíu lại thật chặt, lúc cùng anh hôn môi lại vẫn nghĩ được việc khác sao? "Nhắm mắt lại!" hơi rời khỏi môi cô, âm thanh trầm thấp ra lệnh vang lên.
Giọng nói mười phần nam tính, mang theo men say lòng người, Lâm Cảnh Nguyệt đắm chìm trong sức quyến rũ của anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Hà Tử Nghiệp hài lòng, lần nữa đặt lên môi của cô, cùng với chiếc lưỡi của cô triền miên một chỗ.
Lâm Cảnh Nguyệt bị anh hôn đến cả người mềm nhũn, thân thể mơ hồ không chống đỡ nổi, suy yếu dựa vào người anh mới miễn cưỡng tiếp nhận được nụ hôn càng ngày càng kịch liệt này. "Đủ....đủ rồi!" Cô thật vất vả mới thoát khỏi đôi môi đang quấn chặt lấy môi cô không tha, thở hỗn hển nói ra mấy chữ. Cứ tiếp tục như vậy cô không biết mình có thể hay không bị anh hôn đến té xỉu.
"Cái gì đủ rồi? Hả?" Anh hôn nhẹ lên môi cô, hơi thở cực nóng trực tiếp thiêu cháy gương mặt cô, thanh âm trầm ấm chậm rãi buông xuống, khiến cô rung động thật sâu trong lòng. Một loại cảm giác chua chua ngọt ngọt lan tràn toàn thân cô, Lâm Cảnh Nguyệt không nhịn được run người một cái, Hà Tử Nghiệp như vậy thật sự khiêu gợi đến kinh người!
"Không có... không có gì!"Khuôn mặt Hà Tử Nghiệp gần trong gang tấc, lúc này anh đang cúi mắt nhìn cô, lông mi thật dài thỉnh thoảng lay động một cái lại khiến tim cô đập nhanh thêm vài nhịp, ánh mắt chuyên chú của anh nhìn chằm chằm trên môi cô, Lâm Cảnh Nguyệt lắp bắp cố nói.
"A..." Hà Tử Nghiệp cười khẽ, nhìn gương mặt nén giận đang có xu hướng càng ngày càng đỏ ửng của Lâm Cảnh Nguyệt, anh nhịn không được hôn trán cô một cái. "Nhóc con!" Hơn nữa còn là một cô nhóc nghịch ngợm lại yêu làm nũng, mặc dù luôn thích chống đối nhưng còn chưa phải là đối thủ của anh.
"Không nhỏ!" Lâm Cảnh Nguyệt núi cổ áo anh kháng nghị, chỉ là nghĩ lại, đây chính là cơ hội phản bác rất tốt nha! Cô cười hắc hắc, đưa tay lên mặt anh vuốt ve qua lại, cợt nhã như một tên lưu manh: "A..." âm thanh của cô kéo dài thật lâu, khóe mắt treo ngược: "Anh cũng đã 30 rồi, em mới 23 thôi nha!"
Hà Tử Nghiệp rét lạnh trong lòng, đúng, anh đã 30 tuổi rồi, không còn là hai mươi mấy nữa, mà cô chỉ mới 23, còn trẻ tuổi như thế, cô giống như ánh sáng ban mai, tràn đầy nhiệt quyết và sức sống. Hà Tử Nghiệp nhất thời cảm thấy khó chịu, lại để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, anh hung tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Cảnh Nguyệt cao giọng: "Anh không già!" nhìn nét mặt cười như không cười của cô, lửa giận trong lòng anh càng sâu: "Em là của anh! Dù có già em cũng chỉ có thể thuộc anh!"
Dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến Lâm Cảnh Nguyệt không nhịn được nữa, không chút kiêng nể gì ôm bụng cười thành tiếng: "Ha ha ha... Hà Tử Nghiệp, anh..." Cô cười đến chảy nước mắt, Hà Tử Nghiệp nắm chặt tay, trên trán cũng nổi đầy gân xanh, một tay ôm ngang Lâm Cảnh Nguyệt đang cười đến không kịp phản ứng đi khỏi sân thượng.
"Này, anh... anh mau buông em xuống!"
"Hà Tử Nghiệp! Thả em xuống!"
"Là em sai, em sai rồi, thả em xuống có được hay không?" Lâm Cảnh Nguyệt cọ cọ cổ anh làm nũng.
"Có còn dám không?" Hà Tử Nghiệp vỗ vỗ mông cô, ưỡn ngực chất vất.
"Không, không dám." Lâm Cảnh Nguyệt nhăn nhó mặt mày nói, biết rõ anh đang thừa cơ ăn đậu hũ cũng không dám kháng nghị, cô không cần tượng tưởng cũng biết dáng vẻ hai người lúc này mà bị người trong công ty thấy được thì sẽ như thế nào, nước miếng của những cô gái thầm mến Hà Tử Nghiệp cũng đủ dìm cô chết đuối rồi.
Thái độ cũng không tệ lắm, Hà Tử Nghiệp mở lòng từ bi đặt cô xuống đất, vẫn không quên dặn dò: "Về sau còn dám tái phạm thì xem anh thu thập em thế nào."
Lâm Cảnh Nguyệt ngoài mặt gật đầu ngoan ngoãn, trong lòng lại đang cắn răng nghiến lợi, hừ, chờ đó, cô nhất định sẽ đem thua thiệt hôm nay đòi lại.
Hà Tử Nghiệp nhìn đồng hồ trên tay, đã đến giờ tan tầm. Dắt tay cô, khóe môi mỉm cười bước về phía trước: "Đi thôi, chúng ta về nhà, tối nay anh muốn ăn tôm xào tỏi."
Nhà cô khi nào thi biến thành khách sạn rồi? Trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt phản kháng, nhưng mà, nghĩ về câu nói về nhà mà tha thứ cho anh. Hừ hừ. Xem như đang chăm sóc một chú chó cưng đi!
Nghĩ vậy, Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời vui vẻ, nhảy nhảy nhót nhót đi theo phía sau Hà Tử Nghiệp. Khóe môi Hà Tử Nghiệp nâng lên khóe môi làm nụ cười càng thêm rõ ràng hơn, về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro