Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Cô đi ra ngoài cho tôi!

Một câu nói của Lâm Cảnh Nguyệt khiến cho không khí trong phòng nhất thời lạnh như băng. Hà Tử Nghiệp che giấu bàn tay dưới bàn đã nắm thành quyền, gân xanh nổi lên có chút co giật, biểu hiện tâm tình giận dữ của chủ nhân.

"Tôi nói không cho đi, cô đi ra ngoài cho tôi!" Hà Tử Nghiệp ra lệnh vang dội, trực tiếp phất tay đem toàn bộ tài liệu trên bàn hất ngã, anh duỗi ngón tay ra cửa, nhìn Lâm Cảnh Nguyệt gầm thét.

Lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác không đúng, anh vì sao lại phát hỏa lớn với cô như vậy chứ? Anh có tỉnh táo không đây? Lý trí anh chạy đâu mất rồi? Nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác bất an, cảnh tượng trước mắt nhìn như thật quen thuộc, cũng là cô đang đứng trước mặt anh, bộ dáng đáng yêu, trong mắt ngập tràn ý cười, nhưng nụ cười cũng không phải giành cho anh!

Lâm Cảnh Nguyệt xanh mặt, liếc một cái, cô cắn môi thật chặt mắt cũng đỏ lên, nhìn Hà Tử Nghiệp thật sâu, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng làm việc.

"Tử Nghiệp, anh đang làm cái gì vậy?" Hàn Mộ Vân cau mày nhìn Lâm Cảnh Nguyệt rời khỏi, có chút không đành lòng. Giọng điệu nghiêm nghị như vậy đừng nói là một cô gái nhỏ, chính hắn một thằng đàn ông còn cảm thấy chói tai.

"Chuyện không liên quan đến anh!" Hà Tử Nghiệp phiền não đốt một điếu thuốc, hung hăng rít một hơi mới hòa hoãn giọng nói: "Đi Glan đi!"

Lần đầu tiên nhìn thấy một Hà Tử Nghiệp nóng nảy như vậy, ánh mắt Hàn Mộ Vân có chút hứng thú. Chỉ là...hắn nghiêng đầu nhìn hướng bên kia vách thủy tinh, cô thư ký nhỏ của Hà Tử Nghiệp đang cúi đầu trước bàn làm việc không biết là đang nghĩ cái gì, tâm trạng xem ra rất sa sút, tại sao hắn lại cảm thấy cô ấy rất quen thuộc?

Từng giọt nước trong suốt rơi trên mặt bàn, Hàn Mộ Vân ngẩn ra, bước chân dường như không thể khống chế muốn đi tới, hắn ổn định tinh thần một chút mới có thể kìm lại động tác của mình: "Đi thôi!", hắn cầm chìa khóa xe, giơ giơ lên với Hà Tử Nghiệp đã đi trước ra cửa.

Gương mặt Hà Tử Nghiệp băng lạnh, dáng vẻ đã rất nghiêm nghị lại càng thêm lạnh lùng, đôi môi mân chặt thành một đường thẳng. Cô khóc.

Ngồi ở trong phòng của Glan, Hà Tử Nghiệp rõ ràng không có tâm trạng ăn uống, trong bữa cơm chỉ tượng trưng gắp vài món, còn lại thì đều uống rượu. Hàn Mộ Vân đối với hành động mượn rượu giải sầu của anh cũng bất đắc dĩ, hai người không ở chung một thành phố, công việc cũng rất bận rộn, thật khó khăn mới gặp được nhau một lần nhưng lại gặp phải tình trạng này. Cũng may về sau hắn đều ở công ty làm việc, cơ hội còn nhiều, nhưng lúc này cũng nên tìm chủ đề hai người cùng có hứng thú để nói, cứ ngồi như vậy thật sự quá kỳ cục rồi.

"Thư ký của anh vừa mới tốt nghiệp sao?" Hàn Mộ Vân giả vờ lơ đãng hỏi. Nhớ tới khuôn mặt thanh thuần của Lâm Cảnh Nguyệt khóe miệng có chút mỉm cười, hắn cắm một miếng thịt bò bít tết bỏ vào miệng nhai tỉ mỉ, giống như đang thưởng thức mùi vị riêng của thịt bò, cũng có thể lại đang nhớ đén cái gì khác.

Nghe vậy, sắc mặt vốn không tốt của Hà Tử Nghiệp lại càng thêm âm trầm, nhưng dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, anh không thể vô duyên vô cớ hướng hắn nổi giận: "Ừm, cũng là người tài."

"Mới vừa tốt nghiệp đã làm đến thư ký tổng giám đốc sao?" Hàn Mộ Vân mập mờ cười một tiếng: "Không ngờ anh cũng sẽ làm chuyện như vậy." Nhưng trong lòng có chút không thoải mái, không ngờ cô gái vừa thấy đó lại cũng không đơn thuần như vẻ ngoài như vậy, không biết gương mặt đó còn lừa gạt bao nhiêu người.

"Không nên nói bậy!" Hà Tử Nghiệp trầm giọng phản bác, vô cùng chân thành nói: "Cô ấy làm việc quả thật rất xuất sắc!" Tuy nói điều cô ấy đến phòng mình làm việc chỉ là hành động dâng trào nhất thời, nhưng năng lực của Lâm Cảnh Nguyệt quả thật không thể chê trách, huống chi, anh rất bất mãn với cách nói của Hàn Mộ Vân, nói gần nói xa đều là ý chê bai cô.

Cô là hạng người gì anh hiểu, anh không cho bất kỳ ai lấy bất kỳ lý do gì để chửi bới cô! Cho dù người đó có là bạn tốt lâu năm cũng không được!

Nhưng Hà Tử Nghiệp cũng không nói nhiều, anh tự nghĩ, cái tốt của cô chỉ cần anh hiểu là được, về phần người không liên quan anh cũng không muốn nói quá nhiều chuyện của cô.

Anh tới bây giờ mới hiểu, kim cương ở bất cứ đâu đều tỏa sáng, cho dù anh có che kín cũng vô ích. Càng ngày sẽ càng có nhiều người chú ý đến cô. Muốn giữ cô bên cạnh biện pháp duy nhất chính là biến cô thành người của mình!

Chỉ là bản thân anh hôm nay giọng điệu có chút quá vội vàng, lúc đó, anh giống như bị sự ghen tỵ che mờ lý trí. Anh vốn không muốn dùng giọng điệu đó đối với cô, nhưng anh ngồi trên cao đã quen, khi đưa ra mệnh lệnh chưa bao giờ có người không dám không nghe theo. Mà hôm nay, cô không để ý sự phản đối của anh, muốn cùng Hàn Mộ Vân ăn cơm thật sự khiến anh không thể hiểu nổi.

Lúc anh còn chưa kịp phản ứng anh đã rống lên với cô, hiện tại, lòng anh đang vô cùng hối hận, hận thời gian không thể quay lại một lần, ước gì có thể bỏ lại Hàn Mộ Vân chạy về công ty để có thể an ủi cô một phen, anh nhìn thấy, khi cô ra ngoài hốc mắt cũng đỏ ửng lên rồi!

Nghĩ tới đây, Hà Tử Nghiệp hung hăng uống một ngụm lớn rượu vào bụng. Rượu, quả thật chẳng phải đồ tốt gì, tuy nhiên nó có thể làm tê dại thần kinh, làm cho người ta nhất thời quên đi khổ sở. Trên thế giới bộn bề, náo động này, không phải ai cũng không có khó khăn, cho nên thị trường rượu cũng càng ngày càng phát triển, nhất là rượu mạnh.

Nhìn Hà Tử Nghiệp trực tiếp uống từ bình, Hàn Mộ Vân biết anh có thể đang vì chuyện vừa rồi mà phiền não, vắt hết óc cũng nghĩ không ra chuyện khiến anh có thể cao hứng, vẫn là nên tiếp tục đề tài vừa rồi thôi. Ít nhất hắn biết Hà Tử Nghiệp đối với cô thư ký nhỏ của mình không phải chỉ để ý bình thường.

"Này, cô thư ký của anh cũng thật thú vị đó, tôi..." Hàn Mộ Vân còn chưa nói hết, Hà Tử Nghiệp đang cúi đầu uống rượu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn hung tợn, ánh mắt bởi vì uống quá nhiều rượu có chút ửng đỏ: "Cô ấy là của tôi!"

Hàn Mộ Vân ngạc nhiên, hắn có nói gì sao? Hơn nữa Hà Tử Nghiệp vừa mới nói gì kia chứ? Cô ấy là của anh? Hắn có nghe lầm không?

"Tôi nói." Hàn Mộ Vân vỗ vỗ bờ vai anh, có chút bất đắc dĩ: "Anh uống say à? Có muốn về nhà bây giờ hay không?"

"Tôi không có say!" Hà Tử Nghiệp cầm chai rượu lên hớp thêm một ngụm rượu xuống bụng, gầm nhẹ kháng nghị.

"Được, được, anh không có say!" Hàn Mộ Vân không thể không hùa theo anh, trong bụng cũng đã khẳng định người này đã uống say, hắn cũng không cùng với người say so đo. "Trở về thôi, hôm nay mới đến thành phố W, tôi cũng có chút mệt." Hắn nói chuyện luôn luôn uyển chuyển, cũng không lấy cứng đối cứng. Qua nhiều năm như vậy, cũng lấy được danh hiệu là người khiêm tốn.

Hà Tử Nghiệp suy nghĩ một chút mới gật đầu đáp lại, lúc đi ra bước chân hơi lảo đảo, anh thật sự là uống nhiều quá.

Nhìn thấy vậy, Hàn Mộ Vân đi nhanh đến đỡ, lại bị Hà Tử Nghiệp hất tay ra, hắn nhìn bàn tay trống rỗng của mình trong không khí trong lòng có chút tức giận: Thật sự là lòng lang dạ thú mà! Xem ra tối nay hắn lại phải làm thêm một nhiệm vụ: Đem Hà Tử Nghiệp đưa về nhà.

Nhưng không ngờ, hắn mới vừa khôi phục tinh thần thì Hà Tử Nghiệp đã mở cửa xe ngồi vào, trực tiếp khởi động xe chạy nhanh như làn khói, Hàn Mộ Vân trợn mắt há mồm. Lập tức không dám chậm trễ, dù sao Hà Tử Nghiệp cũng uống nhiều rượu như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì thực sự phiền toái.

Nhưng cho dù Hàn Mộ Vân đạp ga kiệt sức đuổi theo vẫn không tìm thấy bóng dáng của Hà Tử Nghiệp. Hắn không khỏi vỗ trán thở dài, hắn đây đã gây ra nghiệt gì mà đụng phải loại chuyện như vậy chứ?

Hàn Mộ Vân không phải là người ngốc, suy nghĩ một chút, Hà Tử Nghiệp có thể là về công ty rồi, dù sao ngọn nguồn phiền não của anh ta cũng ở chỗ đó, cởi chuông phải do người buộc chuông chứ sao. Vì vậy hắn ta trực tiếp đạp ga trở về công ty.

Không thể không nói, Hàn Mộ Vân thật sự vẫn hiểu rõ Hà Tử Nghiệp, anh đúng là về công ty, hơn nữa còn chạy thẳng đến phòng làm việc của Lâm Cảnh Nguyệt. Chỉ là khi đẩy cửa ra lại không thấy người anh cần tìm, cô không có ở nơi đó.

Lâm Cảnh Nguyệt thật ra không hề rời khỏi công ty, cô đã không còn là cô gái nhỏ bốc đồng, không biết nặng nhẹ. Tình cảm và công việc nhất định phải phân biệt rõ ràng, đạo lý này cô vẫn hiểu được.

Mặc dù trái tim co rút rất khó chịu, nhưng vẫn chịu đựng làm xong công việc trong tay. Đôi lúc bận rộn cũng là một biện pháp tốt khiến cho mình quên đi tất cả.

Nhưng mỗi khi dừng lại, lời nói khắc nghiệt lại tràn ngập trong đầu cô. Lâm Cảnh Nguyệt nhìn căn phòng bên kia vách thủy tinh lòng lại đau đớn, cô thật ra cũng không có ý gì khác, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Vì Hàn Mộ Vân đột nhiên đến làm rối loạn tất cả ý định của cô, cô không phải là không oán giận, cô cũng không phải là thánh mẫu, sao có thể tha thứ người đã gián tiếp gây ra cái chết của mình. Nhưng cô cũng không có quên, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy, cho nên cô biết, cô thật ra không có tư cách hận bất cứ kẻ nào.

Cô chỉ muốn lại một lần tiếp xúc với Hàn Mộ Vân, muốn tất cả tình cảm đối với hắn hoàn toàn biến mất, từ đó chân chính làm lại từ đầu, không còn suy nghĩ đến quá khứ sai lầm kia nữa.

Lâm Cảnh Nguyệt không nghĩ Hà Tử Nghiệp sẽ phản ứng lớn như vậy, trong chốc lát lòng cô cũng có chút vui mừng, cái này có phải nói rõ anh không muốn cô cùng người đàn ông khác tiếp xúc, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu như là anh kiếp trước thì còn có thể, nhưng đặt vào hoàn cảnh bây giờ lại rất không bình thường, lúc này, anh đối với cô cơ bản không có bao nhiêu tình cảm, cớ gì lại vì cô mà ghen đây?

Có lẽ anh chỉ không muốn có người đi theo bên cạnh, dù sao bọn họ cũng là bạn tốt, một người đến sau thế nào cũng không thể so được.

Đầu óc chất đầy các ý nghĩ phong phú, lại vì anh tức giận đối với mình mà cảm thấy uất ức, Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng liền rời phòng làm việc đi lên sân thượng.

Ba tháng sống lại, cô chưa bao giờ đặt chân lên lại nơi này, thậm chí mỗi lần nghĩ tới nơi này sẽ sợ đến chảy mồ hôi lạnh, nhưng khi Hàn Mộ Vân đến lại giống như một cơ hội để cho cô chân chính vứt bỏ quá khứ mà bắt đầu sống lại một cuộc đời mới.

Lâm Cảnh Nguyệt nghĩ, có lẽ sau khi cô khắc phục được sự sợ hãi đối với sân thượng này cô có lẽ sẽ hoàn toàn vứt bỏ được Hàn Mộ Vân.

Tình yêu của cô ở kiếp trước sớm đã biến mất, hiện tại chỉ còn lại hận ý đang dây dưa thật chặt ở trong lòng.

Lâm Cảnh Nguyệt từng bước đi lên sân thượng, cô đi rất chậm, giống như đang cực kỳ kiềm chế cái gì. Trên trán đã thấm một tầng mồ hôi trắng mịn, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng, hai chân run run, nhưng cô vẫn không dừng lại.

Hà Tử Nghiệp không biết tại sao anh phải chạy đến sân thượng, anh dường như chưa từng đến nơi này, nhưng hôm nay quỷ xui ma khiến gì mà hai chân anh giống như không nghe sai bảo, trực tiếp chạy đến đây.

Vừa mới bước lên sân thượng, anh liền ngây dại, trong nháy mắt sự khủng hoảng khổng lồ ụp tới, cả người run lên, trên mặt cũng mất đi huyết sắc. Anh nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt đang đứng giữa sân thượng, gió thổi mái tóc của cô, áo voan cũng đong đưa theo gió, phiêu dật không chân thật.

Sợ, sợ hãi. Hà Tử Nghiệp không biết làm sao để hình dung cảm giác trong lòng, tại sao rõ ràng cô đứng đó nhưng anh lại cảm thấy cô không có ở đây. Hàm răng anh bắt đầu run lên, giống như bản thân đang ở dưới hầm băng, một loại dự cảm xấu ngập tràn đầu óc của anh.

Anh nghĩ cũng không nghĩ, vọt thẳng đến ôm cô thặt chặt vào trong ngực giống như quá khứ, dùng sức, hung hang ôm chặt cô, dường như muốn nhập cô vào máu thịt của mình: "Cảnh Nguyệt... Cảnh Nguyệt..." Anh hốt hoảng, nỉ non không ngừng gọi tên cô, giống như trí nhớ lần cuối cùng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro