Chương 7: Sợ hãi
Lâm Uyển đờ người nhìn hắn rồi nhìn vải lụa, xong lại đưa mắt nhìn hắn.
Nàng khẽ nuốt nước miếng, lùi lại một bước cách xa vải lụa trắng và cả nam nhân trước mặt.
Giọng nàng run run.
" Công...công...công...".
Mặt Dạ Nguyệt Hàn trầm xuống. Nàng ta nói vậy là sao? Công..công hoài là đang chửi hắn hả? Nhìn cho đã rồi chửi hắn công công hả?
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giống công công? Nói!
Nhìn hắn trầm mặt lòng Lâm Uyển run rẩy lợi hại. Nàng khẽ mở miệng.
Sợ nàng lại tiếp tục lặp lại mấy từ đó. Hắn cắt lời nàng. Trầm giọng nói.
" Nói chuyện đàng hoàng cho ta."
" Công tử....ngươi nói thật sao? Không đùa ta chứ?".
" Vì sao ta phải đùa một phàm nhân như ngươi? Một kẻ yếu đuối, ngu ngốc".
Lâm Uyển càng lùi xa hơn dựa sát vào vách tường.
Dạ Nguyệt Hàn nhìn thấy, trào phúng cười.
" Loài người quả nhiên rất nhát gan." Rồi liếc nhìn Lâm Uyển nói thêm. " Còn thật là xấu xí".
Lâm Uyển yếu ớt cải lại.
" Ta không có xấu xí". Nàng đã nhìn qua rồi, thân thể này cũng được lắm đó.
" Như vậy còn bảo mình không xấu xí. Ngươi nhìn ta rồi nhìn lại ngươi xem".
Lâm Uyển mở miệng nhưng lại không nói được gì. Được rồi, hắn rất đẹp. Nàng không phản bác được.
Bên kia Dạ Nguyệt Hàn vẫn tự kỉ. Hắn sờ cằm.
" Nhưng ta nghĩ như thế này vẫn chưa hoàn mĩ lắm. Thế này thì đẹp hơn".
Hắn đưa tay vuốt khuôn mặt mình. Khuôn mặt hoàn mĩ tuyệt luân phút chốc bị thay thế bằng một cái đầu lâu trắng hếu. Hai hốc mắt tối đen ánh lên sắc xanh lục kì dị hướng thẳng vào Lâm Uyển. Trên đầu lâu bò chằn chịt những đường đỏ tím kì dị. Miệng đầu lâu khép mở phát ra âm thanh.
" Ta thấy như thế này đẹp hơn. Ngươi có nghĩ vậy không?".
Lâm Uyển đang lén nhích từng chút về phía cửa. Nghe hắn nói thì ngẩn đầu lên. Cả người căng cứng. Sao đó là tiếng hét kinh thiên động địa.
" A aaaaaaaa. Quỷ a".
Nàng dùng cả tay chân, vừa bò vừa chạy ra khỏi nhà. Hướng thẳng nhà Dương bà bà chạy đến. Dạ Nguyệt Hàn nhìn thấy liền đuổi theo.
~•~•~•~•~~•~•~•~•~•~
Trước cổng nhà Dương bà bà. Lâm Uyển điên cuồng đập cửa hét.
" Dương bà bà. Mở cửa. Mở cửa. Con là Uyển nhi. Mở cửa cho con".
Vừa hét vừa nhìn về phía sao lưng. Nàng nhìn thấy trong đêm âm u. Dạ Nguyệt Hàn lướt gió mà đến, thoát ẩn thoát hiện, thoáng cái đã gần đến Lâm Uyển.
Nàng hét khàn cả giọng.
"Dương bà bà nhanh lên. Mở cửa cho con. Làm ơn mở cửa cho con".
Chữ cuối cùng nói ra gần như bật khóc. Dạ Nguyệt Hàn đã đến gần sát. Hắn vươn tay về phía cổ Lâm Uyển.
" Theo ta đi".
Lúc gần chạm đến. Cánh cửa nhà bất ngờ mở. Dương bà bà đứng sao cửa nói vọng ra.
" Uyển nhi à! Có chuyện gì vậy".
Lâm Uyển mở to mắt nhìn Dạ Nguyệt Hàn tan thành khói biến mất trước mặt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro