
Chương 71 Mong chị hoàn thành thỉnh cầu duy nhất của em
Ngón tay Lý Huyên run lên, dường như cô không thể cầm nổi cái
muỗng múc đồ ăn cho heo nữa, cô hơi hoảng hốt nhìn bóng
dáng Hứa Đồng Chu rời đi, cô lại nhìn nhà bếp thêm mấy lần.
Cô ra vẻ cho heo ăn, đi ra ngoài xách xô nước vào chuồng heo,
nghe tiếng heo mẹ ăn bẩn thỉu, cô nhắm mặt lại để không bị
cảm xúc căng thắng lấn át.
Cô nhớ Trình Nặc đã nói, hãy ngheo theo lời thiếu niên đó, cậu
ấy sẽ dẫn cô ra ngoài ... Cô không có chút nghi ngờ nào với Trình
Nặc, trong núi sâu rừng già này không cho phép cô có một tia
do dự.
Hít một hơi thật sâu, cô nhìn chầm chầm vào nhà bếp, không
thấy bóng người cửa động, chắc bà Hứa đang ngồi xổm nhóm
bếp, cô bình tĩnh lại, nhanh chóng lách qua khe cửa chuồng lợn,
đi theo những viên gạch đỏ, chạy ra khỏi sân.
Cô không có nhiều dịp được ra khỏi nhà, mấy lần được ra ngoài
"hít thở không khí" vẫn không kịp để cô thấy rõ bên ngoài như
thế nào, cô nhớ kĩ lời Hứa Đồng Chu nói: Ở ngã ba, rẽ phải, tôi
đứng đó chờ cô."
Đến ngã ba, rẽ phải ... Đến ngã ba, rẽ phải!
Từ xa cô đã thấy được giao lộ, tăng tốc không chút do dự lao về
bên phải, bầu trời dần tối trên cánh đồng, chỉ có bóng dáng cô
đang liều mạng chạy, rừng cây xanh đã chuyển sang màu đen
nhìn có hơi quỷ dị.
Cô không có cơ hội khác, nếu thiếu niên mà Trình Nặc nói không
tiếp ứng thì cô cũng muốn dùng hết sức chạy khỏi đây.
Đã tới rừng đào, cô không dám phá ra tiếng, chỉ có thể mở to đôi
mắt hoảng sợ tìm kiếm bóng người trong đêm tối, tiếng thở dốc
nặng nề phát ra đằng sau, có người vỗ nhẹ vai cô!
"Đi theo tôi!"
Lý Huyên quay đầu lại, thấy Hứa Đồng Chu cao hơn mình một
cái đầu, sắc mặt hơi âm trầm, không nói nhiều dẫn cô vào rừng
đào.
Cô đi theo cậu không chút suy nghĩ. Hai người đi rất lâu nhưng
vẫn chưa băng qua hết rừng đào, đến lúc này Lý Huyên mới cảm
thấy không thể tin được, đi theo chàng trai cao gầy, cô không
phân biệt được dưới đất có gì, nhiều lần té ngã lại nhanh chóng
bò dậy, đuổi theo bước chân của thiếu niên không dừng lại.
Cậu đi rất nhanh, không nói lời dư thừa vô nghĩa, trong lòng Lý
Huyên bắt đầu bồn chồn: "Đi đường này có thể thoát ra sao? Tối
nay chúng ta đi sao?" Cuối cùng cô không nhịn được hỏi thành
tiếng.
Hứa Đồng Chu vội bước lên phía trước vài bước rồi dừng lại.
Tim cậu đập như giã trống, cậu cũng thở hổn hển, bình tĩnh quay
lại nhìn Lý Huyên, ánh mắt đen nhánh lạnh lùng, chỉ cần liếc nhìn
một cái, cậu cũng có thể nhìn thấu nghi ngờ trong lòng cô gái:
"Nếu cô đã muốn ra ngoài thì cô phải tin tôi, tôi có thể mặc kệ
cô, tôi chỉ đồng ý với chị Trình thôi ... "
Sau khi cậu nhìn thấy bà Hứa đánh mắng Lý Huyên, cậu mới
hiểu sự kích động và khổ sở của Trình Nặc, một cô gái bị lừa bán
mãi mãi không có kết cục tốt đẹp ... Ở ngay trước mặt cậu còn
đánh chửi như vậy, không biết sau khi đóng cửa sẽ đối xử với cô
ấy thế nào nữa.
Cậu hiểu hành vi "xen vào việc người khác" của Trình Nặc,
nhưng dù sao cậu cũng không có phải nghĩa vụ xen vào đúng
không?
Cậu ... chỉ thực hiện lời hứa với cô. Dù thế nào đi nữa, cậu muốn
mang cô gái đó đến trước mặt cô và nói: "Em đã hoàn thành yêu
cầu của chị, cũng mong chị ... hoàn thành thỉnh cầu duy nhất của
em."
Lý Huyên nhìn cậu, kiên định trả lời: "Cảm ơn anh. Nếu tôi thoát
được, chắc chắn sẽ trả ơn anh."
Hứa Đồng Chu liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì, xoay
người đi tiếp.
Cậu không cần người nào trả ơn, cậu chỉ cần chị có thể trở về
như đã hứa.
Hai người một trước một sau rảo bước trong rừng cây, không
dám nghỉ ngơi một chút nào, trời bắt đầu đổ mưa, mưa không
nặng hạt, xuyên qua kẽ lá rơi xuống thấm ướt quần áo hai người.
Trời đã tối đen hoàn toàn, Hứa Đồng Chu không dám giảm tốc
độ, cậu biết Hứa Quý Quân say rượu hỏng việc nhưng nếu Hứa
Quý Chân lùa trâu về sẽ nhanh chóng phát hiện Lý Huyên mất
tích, chuyện con dâu mua về chạy trốn là chuyện lớn, thanh niên
trai tráng cả thôn sẽ xông ra tìm ...
Cậu không dám lơi lỏng, càng không dám dọi đèn pin, sợ sẽ bại
lộ vị trí của hai người.
Lý Huyên cũng chỉ là cô gái thành phố, chưa bao giờ đi con
đường như vậy, cậu đi nhanh trong bóng tối như vậy, cô đi theo
không kịp, bị té ngã mấy lần cũng không dám lên tiếng.
Hứa Đồng Chu nghe tiếng cô té, đành phải giảm tốc độ chờ cô ...
Hai người không nói chuyện, chỉ có thể thấy chiếc bóng vội vã
của họ trong đêm tối.
Cậu đứng chờ Lý Huyên cách đó không xa, suy nghĩ lại bay xa ...
Nếu người trước mặt là chị, chắc chắn cậu sẽ cõng chị về nhà
với trái tim đập loạn như nai con tháo chạy.
Chị vẫn đang đợi cậu ở trấn nhỏ, cậu nhất định sẽ đến như đã
hẹn trước, gặp chị, nắm tay chị, không biết ba ngày không gặp,
chị ở khách sạn xa lạ đó có ổn không?
Chỉ cần một lời nói của chị, cậu sẵn sàng băng sông vượt lửa ...
Cậu nguyện ý chống lại cả thôn cũng muốn hoàn thành nguyện
vọng của chị, cho dù sau khi bị phát hiện cậu sẽ bị cả thôn phỉ
nhổ.
Suy nghĩ của cậu xa dần ... nhưng lại bị tiếng người trong núi kéo
về.
Có người đuổi theo!
Hứa Đồng Chu nắm chặt cổ tay của Lý Huyên, không cho cô
phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu lắng lặng đứng trong rừng lắng
nghe, tiếng người ồn ào, có la hét, có chửi bới, đang bàn bạc đối
sách, tiếng họ ngày càng gần, hình như họ đã phát hiện Lý
Huyên chạy trốn và dọc theo con đường duy nhất ra khỏi núi để
tìm!
Hô hấp cậu hơi dồn dập, nếu chỉ có một mình cậu là có thể rút
ngắn thời gian đi, chắc chắn không thể bị đuổi kịp nhanh như
vậy, nhưng Lý Huyên không thể theo kịp nên tốc độ bị chậm đi ...
Cậu nhìn Lý Huyên như đang nhìn Trình Nặc trong lòng cậu ... Chị
đang đợi cậu, cậu cũng đang đợi chị!
"Nắm chặt tay tôi, đi sát tôi, dù có chuyện gì cũng đừng phát ra
tiếng!" Cậu thì thầm với Lý Huyên, không đợi cô trả lời, cậu quay
người đi sâu vào rừng.
Cậu đã đi đường này hai ba lần, không quen lắm nhưng cậu biết
phương hướng đại khái, sẽ không ai nghĩ đến con đường này trừ
khi cậu bị phát hiện và truy đuổi.
Hứa Đồng Chu cách tay áo nắm chặt tay Lý Huyên, đi một
đường không ngừng, dù cho cô có té ngã cũng nhanh chóng đỡ
cô dậy rồi tiếp tục chạy về phía trước ...
Chị, em sẽ hoàn thành chuyện của chị, em sẽ là làm được,
chuyện chị hứa với em, em chờ chị hoàn thành!
Tiếng người phía sau xa dần nhưng cậu vẫn không dám thả
lỏng, tiến về phía trước kiên định không quay đầu lại.
Tiền càng sâu vào rừng, sâu đến mức cậu cũng không rõ đang ở
đâu, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm đi đường núi nhiều năm
của mình, như một dã thú băng qua rừng.
Gió mạnh và mưa đêm đập vào mặt cậu, Hứa Đồng Chu không
nhìn rõ con đường phía trước ...
Cậu cố gắng bước qua, quay lại xem tình hình của Lý Huyên, vừa
quay đầu lại, cậu đã giẫm phải một khối đá nhô lên, nghe một
tiếng "cạch", một cơn đau khủng khiếp đánh úp chân phải của
cậu ...
Nỗi đau đớn như cắt đôi xương cốt ập vào đại não cậu ... Dù có
là đàn ông kiên cường cỡ nào, dù biết trong không gian yên tĩnh
như vậy âm thanh sẽ phóng đại ra sao, cậu vẫn không thể kiếm
được đau đớn mà hô lên, cả người cậu ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro