Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47 Giải bày nỗi tương tư

Trình Nặc rõ hơn ai hết ai là người gõ cửa, tiếng gõ cửa cốc cốc
vang lên nhiều lần, cô biết nếu cô không mở sẽ đánh thức người
cách vách.
Cô do dự mở khóa cửa, chàng trai bên ngoài trên người vẫn dính
hơi nước sau khi tắm, đứng ngay cửa cười: "Chị, em về rồi."
Đã một tháng không gặp, bây giờ thiếu niên đứng trước mặt làm
Trình Nặc hơi bối rối ...
Cô cứ nghĩ mình sẽ không nhớ đến cậu, nhưng khi cậu thất hứa
không về mỗi tuần thì cô hơi tức giận và nhớ nhung vô cớ, ngay
lập tức lý trí của cô nhanh chóng gạt những cảm xúc không nên
xuất hiện.
Bây giờ cậu đứng trước mặt như vậy, Trình Nặc thực sự không
biết nên trả lời như thế nào.
Hình như cậu đã cao lên một chút, thiếu niên độ tuổi 18, 19 vẫn
đang trong giai đoạn phát triển, ánh mắt ấm áp mang theo ý
cười thẹn thùng, ngay sau đó Hứa Đồng Chu chợt lao vào phòng,
kích động ôm cô gái vào lòng.
Trình Nặc hơi không biết làm sao, nhưng cô càng giãy giụa
muốn thoát ra, Hứa Đồng Chu càng ôm cô chặt hơn, nỗi tương
tư giống như chất độc thấm vào ruột gan, mà cô chính là liều
thuốc giải duy nhất.
Cậu yêu say đắm người con gái trong lòng mình, cũng không nói
gì, chỉ đứng đó ôm cô, ngón tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài óng
mượt của cô, hình như ... lại dài hơn rồi?
Một hồi lâu sau mới buông cô ra, nội tâm Trình Nặc đang rối rắm
mâu thuẫn, cậu ấy trở về cô cũng thầm phấn khởi trong lòng,
nhưng cô biết rõ hơn ai hết đây là tình cảm sinh ra từ tình dục,
cảm xúc này không được phép tồn tại, cả đêm cô phải hùa theo
tâm trạng vui vẻ của Vương Quế Chi, nhưng lại không thể biểu
hiện quá nhiệt tình, bên trong cô bị tình cảm xấu hổ này cắn
nuốt.
Cô thừa nhận mình ích kỷ, khi bị phản bội, cô lợi dụng chàng trai
trước mặt để an ủi bản thân, với cô Hứa Đồng Chu chỉ là băng cá
nhân dùng một lần rồi bỏ.
Cô vẫn luôn biết hướng đi tương lai của mình, trước nay chưa
từng dao động ... Dạy tình nguyện xong là cô vừa hoàn thành
mộng tưởng của mình vừa mạ vàng bộ hồ sơ cho sự nghiệp sau
này, sau đó vinh quang trở về thành phố lớn.
Nhưng không hiểu sao, từ khi chàng trai này đi làm công trình,
cô lại ẩn giấu một tia mong chờ cậu trở về.
Rõ ràng ban nãy cô có thể lựa chọn không mở cửa.
Hứa Đồng Chu cũng hơi ngượng ngùng, một tháng không gặp cô
vẫn xinh đẹp như vậy, dung nhan không bị năm tháng ở nông
thôn làm tàn phai, khuôn mặt cô còn nhỏ hơn cả bàn tay của
cậu. Khi cô nhìn cậu với đôi mắt ngấn nước, cậu vẫn cảm thấy
ngượng ngùng không dám nhìn lại, cậu nhớ cô, ngày nào cũng
nhớ cô, thậm chí lần này trở về cậu càng muốn gặp cô nhiều
hơn.
Cậu hơi do dự, thử hôn lên môi Trình Nặc, xúc cảm mềm mại
này chính là cảm giác ngọt ngào mà cậu ngày đêm tưởng nhớ.
"Chị ... " Cậu si mê gọi cô, bày tay xoa nắn chiếc eo thon nhỏ của
cô.
Trình Nặc hơi đơ ra nhưng cơ thể lại phản ứng trước suy nghĩ
của cô, "Ừm ... " Cô rỉ non đáp lại, miệng lưỡi cũng mê loạn đáp lại
cậu, cả hai hôn sâu môi lưỡi quấn quýt, nuốt lấy nước bọt trong
miệng nhau.
Cậu ôm cô gái vừa hôn vừa loạng choạng đến góc bàn, tay cậu
xốc cô lên để cô ngồi trên bàn.
Khi đôi môi họ tách ra nhau cả hai cùng thở dốc, cậu lại lưu
luyến hôn thêm vài lần nữa ..
"Cái này ... là mua cho chị."
Cậu ngại ngùng lấy thứ gì đó từ trong túi quần ra đặt vào tay
Trình Nặc.
Nương theo ánh sáng lờ mờ, Trình Nặc cúi đầu nhìn, là một loại
kem dưỡng da tay, nho nhỏ, cô cũng không biết nhãn hiệu này.
"Mấy người ở đó nói nó rất tốt, không thua kém gì các thương
hiệu lớn trong thành phố. Mùa đông trên núi rất lạnh, tay chân dễ
bị nứt nẻ do giá rét, em sợ chị sẽ bị tê cóng."
Cậu nhỏ giọng giải thích, muốn cho cô biết tâm ý của mình
nhưng lại tự ti sợ người ấy chướng mắt đồ của cậu.
Trình Nặc nhìn vào mắt cậu, trong ánh mặt tràn ngập sự ái mộ
ngây ngô và hèn mọn mong được yêu của thiếu niên, cô vặn nắp
tuýp kem ra, bóp một chút rồi xoa lên mu bàn tay, "Thơm quá ~"
, có mùi hoa hồng thoang thoảng, bôi lên tay cảm giác mịn
màng dưỡng ẩm.
Trình Nặc mỉm cười, ngẩng đầu hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của
Hứa Đồng Chu: "Cám ơn em."
Mặt Hứa Đồng Chu liền đỏ lên, cậu hôn lại đôi môi đỏ mọng của
Trình Nặc: "Em đã nói em có gì cũng sẽ cho chị hết."
Vừa nói, cậu vừa móc từ trong túi khác một xấp tiền, bên ngoài
là những tờ màu đỏ mệnh giá lớn, bên trong rải rác nhiều mệnh
giá khác nhau, chồng tiền dày được cậu xếp gọn ngay ngần.
"Đây là ...? " Trình Nặc hơi kinh ngạc nhìn cậu.
"Em đã chia ra đưa cho mẹ rồi, phần này là cho chị." Cậu cụp
mắt xuống, không nhìn vào mắt Trình Nặc.
"Em đã nói tiền em kiếm tiền đều cho chị tiêu."
Trước khi về thẳng nhà, cậu đã vào thị trấn mua quần áo cho
Vương Quế Chi và Hứa Đồng Nhạc, cũng mua kem dưỡng ra tay
mà mấy người quen ở công trường khen, để không bị Vương Quế
Chi phát hiện, cậu chia số tiền kiếm được thành hai phần, một
phần để Vương Quế Chi trả nợ và sinh hoạt hàng ngày, một phần
cho Trình Nặc.
"Em sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền hơn cho chị."
Giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ nhưng vẫn kiên định như
cũ. Cậu thích cô nhưng cậu không thể cho cô thứ gì, ngoại trừ
số tiền cậu kiếm được.
Trình Nặc bất ngờ nhìn cậu, xấp tiền trong tay dày vậy nhưng
tổng số tiền cũng không nhiều ...
"Hứa Đồng Chu ... " Cô nhẹ nhàng gọi anh, giọng hơi nghẹn ngào,
vừa cảm động lại vừa áy náy ...
Hứa Đồng Chu ngẩng đầu nhìn cô, thấy trong mắt cô đang ngấn
lệ, cậu bối rối nói: "Chị, chị đừng khóc, em không có ý gì khác,
chỉ là em biết mình không có gì để cho chị, chỉ có sức khỏe để
kiếm tiền, em muốn kiếm tiền nuôi gia đình, đỡ đần cho mẹ, em
cũng muốn nuôi chị, em biết mình không đủ tư cách, cũng nuôi
chị không nổi, nhưng chị còn nhớ em nói gì không? Chỉ cần em
còn sống, trái tim vĩnh viễn ở bên chị ... "
Cậu nói không lựa lời, càng muốn giải bày tâm ý thì lại càng nói
lòng vòng khó hiểu, càng nói lại càng sai, cuối cùng cậu cũng
ngậm miệng lại, hơi tự ti nắm chặt tay lại, không biết phải nói
sao.
Trình Nạc cảm động, nhưng quan trọng hơn cô đã biết chàng
trai đó có tình cảm sâu đậm với mình như thế nào, cô không có
cách nào ngăn được tình cảm ấy ...
Không phải cuối cùng cô cũng sẽ về nhà sao? Tới lúc đó chàng
trai này phải làm sao?
Nước mắt rưng rưng ở đáy mắt nhưng cô không muốn để giọt lệ
rơi xuống, chỉ nâng mặt Hứa Đồng Chu, ép cậu phải nhìn cô: "Em
không phải món đồ chơi của chị, em rất tốt, cực kỳ tốt, em hãy
giữ lấy tiền đó để tích lũy dần, sau này lấy một cô gái tốt, sống
một cuộc đời êm ả ... Chị thích em, cũng biết em thích chị, nhưng
em chỉ cần giữ tình cảm ấy trong lòng là được rồi, đừng để mình
chịu tủi thân, biết chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro