Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46 Bất ngờ về nhà

Cái lạnh mùa đông ở Tây Nam hoàn toàn nằm ngoài mức tưởng
tượng của Trình Nặc, một vùng quê ngập tràn ánh nắng ấm áp
như vậy bỗng nhiên lại có sương giá.
Trình Nặc cảm thấy may mắn vì đã không từ chối chiếc áo
khoác lông vũ mà mẹ nhét vào vali, nhờ có nó, Trình Nặc cảm
thấy mình có thể miễn cưỡng sống sót qua đêm đông, Hứa
Đồng Nhạc thì đã quen với thời tiết như vậy, mặc chiếc áo len cũ
do Vương Quế Chi đan, một chiếc khăn choàng cổ và chiếc áo
len đó là đã giúp cô bé vượt qua mùa đông lạnh giá.
Trình Nặc từng muốn đưa cô bé lên chợ mua một ít quần áo dày,
nhưng Hứa Đồng Nhạc kiên quyết từ chối, chưa nói đến việc bé
không có lý do gì để tiêu tiền Trình Nặc mà còn bởi vì núi sâu
đường xa, cô bé cũng chỉ mới đi được vài lần.
Là con gái, tuổi lại còn nhỏ nên số lần Hứa Đồng Nhạc vào trấn
không nhiều như Hứa Đồng Chu, bé không nhớ rõ đường đi, mà
đường thì núi sâu hiểm trở nên không dám dẫn Trình Nặc đi
cùng.
Hứa Đồng Chu đã xa nhà được một tháng, trong một tháng này
mọi người sinh hoạt bình thường, ngoại trừ thỉnh thoảng Vương
Quế Chi sẽ nhắc đến cậu.
Cậu nuốt lời làm gì có chuyện mỗi tuần đều về, thỉnh thoảng lại
gửi nhờ mấy công nhân về làng mang đồ về, có đồ ăn, có đồ gia
dụng, nhưng không có người.
Nghe mấy công nhân đó nói Hứa Đồng Chu còn trẻ chịu thương
chịu khó, nhà thầu rất thích cậu ấy, tiếc nuối khi cậu chỉ là công
nhân nhỏ, cố ý chỉ dạy cậu nhiều hơn để sau này làm được nhiều
việc quan trọng hơn, nếu tiếp thu nhanh thì có thể đi theo họ làm
khoán.
Vương Quế Chi nghe xong thì vui mừng, cảm thấy con trai mình
có tiền đồ, luyện thêm tay nghề là điều tốt, một khi kiếm được
tiền thì trả hết nợ, cưới vợ, sinh con cũng không còn khó khăn.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, Hứa Đồng Nhạc nghe lời Hứa Đồng
Chu, không chỉ đến trường mà thỉnh thoảng Trình Nặc dạo
quanh ở thôn làng thì cô bé vẫn đi cùng cô, hai người vừa đi vừa
trò chuyện vui vẻ. Chỉ có Trình Nặc biết có cô bé Hứa Đồng Nhạc
là người trong thôn đi cùng thì Trương lưng còng sẽ không dám
bén mảng đến gần họ.
Mới vào lập đông trời đã nhanh tối, mỗi ngày tan trường thì trời
đã gần tối rồi, cây cối xanh tươi trên núi rừng chuyển mùa cũng
đã úa vàng ... tạo cảm giác tiêu điều xơ xác.
Tan trường Trình Nặc không lập tức về ngay, cô đợi cho đến khi
tất cả học sinh về hết mới khóa cửa phòng học lại, thật ra cô đã
hối hận khi với lựa chọn đi tình nguyện vùng cao của mình, cô đã
lý tưởng hóa quá mức nên hiện thực như một cơn sóng đánh úp
vào cô, khi vào đến bờ cô vẫn cảm giác đuối nước trở tay không
kịp.
Nhưng thời gian có thể chữa lành mọi thứ, cuối cùng cô vẫn
vượt qua được đúng không? Đặc biệt là sau khi bị Điền Mục
phản bội, cô càng trở nên ít quyến luyến với cuộc sống thành thị.
Dù biết những cảm xúc tiêu cực như vậy là sai trái nhưng cô vẫn
muốn cho bản thân thêm một chút thời gian để có thể đối mặt
với cuộc sống sau này.
Hai bóng lớn bóng nhỏ đang bước đi trên con đường lạnh giá tối
tăm, không có gió, nhưng vì sương giá nên cực kỳ lạnh, Trình
Nặc siết chặt cổ áo, nắm tay Hứa Đồng Nhạc, muốn xem cô bé
có bị cảm lạnh không.
Hứa Đồng Nhạc mỉm cười nắm tay cô đi về nhà, hai người đang
đi trong im lặng, đột nhiên nghe thấy tiếng cây đung đưa bên
đường, ồn ào bất thường nhưng không phải tiếng gió, lúc họ
ngẩng đầu lên thì cũng không người ... Trình Nặc và Hứa Đồng
Nhạc nhìn nhau, đều cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Trải qua sự kiện Trương lưng gù kia, Trình Nặc gần như không đi
một mình ở vùng nông thôn, huống chi là vào ban đêm khi bóng
tối đang đến gần.
Nhưng điều mà Hứa Đồng Nhạc sợ là một số thứ vô hình, những
con quỷ núi mà bạn đã kể với cô bé ...
Hít sâu một hơi, dường như hai người đã ăn ý làm tốt công tác
chuẩn bị, Trình Nặc hô to một tiếng "Chạy mau!", cả hai cùng
chạy nhanh theo hướng về nhà.
Trình Nặc chân dài đương nhiên là chạy trước Từ Đồng Nhạc, cô
lại không yên tâm quay đầu lại, nấm lấy tay Hứa Đồng Nhạc,
tránh cho cô bé gặp nguy hiểm, hai người chạy nghiêng nghiêng
vẹo vẹo về phía trước.
Đang chạy thì nhìn thấy một tảng đá lớn trước mặt, hai người
cảm thấy không thể chạy chậm lại, một khi chậm lại họ xong
đời. Sau khi tập trung sức lực, nắm tay Hứa Đồng Nhạc càng
chặt, nhưng đột nhiên một bóng người cao gầy chạm đến ôm
lấy Hứa Đồng Nhạc ở phía sau.
Trình Nặc kinh hãi hét lên, không màng sợ hãi trong lòng lao tới
mới đánh bóng người đó để cứu Hứa Đồng Nhạc, trong lúc
hoảng sợ lại nghe thấy người đàn ông đó vừa cười lớn vừa kêu
đau đau.
Cô thở hổn hển, khi bình tĩnh lại thì thấy Hứa Đồng Chu đã lâu
không gặp, đang ôm Hứa Đồng Nhạc.
"Anh! Anh về khi nào vậy ?! " Hứa Đồng Nhạc vui mừng hét lên,
thoát ra khỏi vòng tay Hứa Đồng Chu, kích động nhảy cẫng lên,
sự sợ hãi lúc nãy đã bị ném ra khỏi đầu.
Cậu cười xoa đầu cô bé, sau đó nhìn Trình Nặc cách đó không
xa: "Anh về lúc nãy, về đến nhà đã cất đồ đạc tới đón mọi người."
Vì mới chạy nhanh nên sắc đỏ trên mặt Trình Nặc vẫn chưa tan,
cô thở hồng hộc nhìn người đàn ông đối diện, hiểu ra tất cả cảnh
tượng đáng sợ vừa rồi đều là một trò đùa dai của cậu ấy, tuy cô
kinh ngạc vì cậu đột ngột xuất hiện, nhưng càng tức giận vì bị
trêu chọc hơn.
Cô không nói gì, đi theo sau Hứa Đồng Nhạc về nhà.
Nụ cười trên mặt Hứa Đồng Chu cứng đờ, cậu biết mình đã đùa
dai quá mức, nhưng e ngại Hứa Đồng Nhạc ở đây nên không
biết phải xin lỗi như thế nào, chỉ có thể thành thật đi về cùng hai
người.
Dọc đường đi Hứa Đồng Nhạc rất kích động, hàn huyên cùng
Hứa Đồng Chu không ngừng, không chỉ hỏi thăm tình hình của
cậu, còn kể cho cậu nghe tình hình trong nhà, đột nhiên dừng lại
như đang tranh công: "Em nghe lời anh rất chăm nom cô Trình
đó, chưa bao giờ để cô ấy tan học về một mình cả."
Hứa Đồng Chu thấy ánh mắt em gái như đang nở hoa, cũng
không dám nói rõ ra, chỉ nói đã biết, nhớ rõ công lao của em, về
nhà sẽ khen thưởng.
Đêm đó trong nhà rất náo nhiệt, Vương Quế Chi hầm sườn heo,
làm sủi cảo, bốn người ăn uống vui vẻ.
Hóa ra đội thi công đang tiến triển thuận lợi, nhân viên thăm dò
địa chất đã lên kế hoạch lộ trình từ trước, Hứa Đồng Chu vào
công trường được mấy ngày đã bắt đầu đến giai đoạn quan
trọng, vì thi công nhanh nên Hứa Đồng Chu được nghỉ Tết sớm.
Ngẫm lại thì còn 20 ngày nữa là đến Tết .. Trình Nặc hơi cảm
thán, mới đó mà cô rời nhà được gần nửa năm rồi.
Vương Quế Chi kéo Hứa Đồng Chu nói chuyện, Hứa Đồng Nhạc
thỉnh thoảng cũng chêm vài câu, Trình Nặc cảm không có hứng
thú nên nói vài câu thì quay về phòng, dù sao chuyện ở công
trường cũng không có sức hấp dẫn với cô.
Hứa Đồng Chu quyến luyến nhìn theo bóng dáng cô rời đi, muốn
đi theo cô nhưng không dám gọi, sợ Vương Quế Chi nhìn ra
manh mối, chỉ có thể kiên nhẫn nói chuyện phiếm, cuối cùng đợi
đến khi Vương Quế Chi cảm thấy buồn ngủ, cậu mới rời đi.
Anh đun một xô nước nóng lớn cho mình, sột soạt tắm trong
bóng tối, sau đó đẩy cửa phòng Trình Nặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro