Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44 Ngày nào tôi cũng sẽ nhớ em (H)

Trình Nặc hơi buồn cười, ngón tay lang thang xuống dưới hạ
thân, nắm lấy côn thịt thô to như cánh tay của mình.
"To quá ... " Cô cảm thán thành tiếng, bàn tay lên xuống vuốt ve
vật căn cực đại kia.
hứa đồng chu rõ ràng là thích được chị "khen", cậu ghé sát vào
tai cô, nhẹ giọng thì thầm: "Còn không phải do chị mà lớn vậy
sao."
Sắc mặt cô gái nhất thời đỏ bừng, cô cắn môi không để ý tới
cậu, cầm quy đầu đặt vào lối cửa động đã ướt át ngập tràn.
Hứa Đồng Chu lập tức cảm nhận được, khi cô vừa đặt vào, eo
cậu khẽ dùng đẩy nhẹ nhàng vào trong, quy đầu to lớn đã khai
phá đường hoa chật hẹp.
"A ...! " Trình Nặc hơi đau phát ra tiếng, đã bảy tám ngày không
làm tình, tiểu huyệt đã chật hẹp lại như thuở ban đầu, hiển nhiên
không thể chịu nổi côn thịt thô to như gậy sắt nóng này.
Cô cắt chặt răng để không nỉ non thành tiếng, nhưng khi hàm
răng của cô va vào nhau phát ra âm thanh lạch cạch, hứa đồng
chu đau lòng vuốt tóc cô: "Nhịn một chút ... Cắm vào sẽ không
đau nữa."
Cậu ngây ngô lấy lòng cô gái mình vô cùng trân trọng dưới thân,
đầu lưỡi quét qua cánh tay cô, àm răng cũng phối hợp cắn nhẹ
lên làn da mềm mại, muốn nếm đi nếm lại.
Cảm giác hoa huyệt tiết ra xuân dịch ngày càng nhiều, cậu duỗi
thẳng eo, đẩy vào thêm vài phần, côn thịt tím đen như một cây
đao xẻ đôi cơ thể cô, muốn khám phá tìm tòi mọi ngóc ngách,
cuối cùng cậu vùi sâu nguyên côn thịt vào bên trong, cả hai đều
nặng nề thở dốc, lỗ chân lông giãn nở không thể kiểm soát trong
những giọt mồ hôi nóng bỏng.
Hứa Đồng Chu chậm rãi lùi lại để cô thích ứng với tốc độ chuyển
động của mình, sau đó lại từ từ đẩy vào, lặp lại nhiều lần, cuối
cùng cũng nghênh đón tiếng rên rỉ kiều mị từ cô gái.
Cậu biết mọi sự chuẩn bị cho màn dạo đầu đã hoàn tất.
Hứa Đồng Chu ngẩng đầu nhìn Trình Nặc đang nhắm nửa mắt
đầy say mê, trong ánh đèn mờ, hai người nhìn rõ dục vọng trong
mắt nhau, cậu biết chị đang đợi mình.
Chàng trai đột nhiên tăng tốc luật động, Trình Nặc bị va chạm
xóc nảy, khoái cảm đột ngột và đau đớn cùng quét qua cơ thể
Trình Nạc.
Hạ thân hai người chồng lên nha hoàn hảo không kẽ hở, xuân
dịch cùng tính dục tăng vọt mãnh liệt trào ra không ngừng, ướt
đẫm lông mu của họ, nước nôi lai láng chảy dọc theo kẽ mông
thấm ướt ga trải giường.
Tiếng da thịt chạm vào nhau vang dôi trong đêm khuya thanh
vắng câu nhân đoạt phách, cô hơi lo lắng âm thanh sẽ truyền ra
ngoài cửa, truyền đến tai Vương Quế Chi, nhưng niềm vui thể
giác không để cô ngừng lại được.
Cô thực sự muốn nhiều hơn nữa, cô muốn chàng trai giã vào
sâu hơn nữa.
Thân xác như lên cơn nghiện ma túy, khuấy động hút chặt dục
căn thiếu niên không buông.
Nghiêm túc mà nói, cậu đã là đàn ông thành thục, nhưng tính lỗ
mãng sau nhiều lần làm tình vẫn chưa biết mất, khi cậu hôn
những chiếc râu mới nhú cắm vào cầm cô, làm cơ thể cô thêm
ngứa ngáy.
Chiếc áo đắp trên người Trình Nặc cuối cùng cũng bị ném ra, hai
người cùng trần trụi, da thịt dán vào nhau, người đàn ông ôm
chặt lấy cô, xoa nắn bộ ngực đang đung đưa vì hạ thân bị cậu
thao mạnh mẽ.
Ánh mắt của cậu khi nhìn cô đã in sâu vào trong tâm trí cô, cậu
đẹp như vậy lại bị giấu trong miền quê nghèo khó trở thành
chàng trai miền núi vô tri, cô mong chàng trai này có thể ra khỏi
núi lớn, nhìn ra thế giới bên ngoài, đến lúc đó dù sẽ cô không
còn trong cuộc đời cậu nữa thì cậu vẫn có thể tỏa sáng.
Những suy nghĩ bay ra khỏi đầu cô, trong lúc nhất thời cô có ảo
giác cậu đã rời khỏi núi sâu, không còn liên quan gì đến mình
nữa, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy hơi chua xót mà chính cô
cũng không hề nhận ra.
Nhưng nỗi ly biệt tưởng tượng này nhanh chóng bị khoái cảm
tình ái nồng đậm lấn át, cô để mặc chàng trai dùng sức trâu
rong ruổi trên người mình, cánh tay lắc lư ôm lấy cỏ cậu, mặc
mình phóng túng trong sóng biển tình dục.
Hứa Đồng Chu si mê vuốt ve quyến luyến da thịt cô, hôn đi hôn
lại, cảm nhận được khoái cảm thể xác mà họ mang lại cho nhau,
cậu cảm thấy mình thực sự thích chị, cậu muốn giữ chị bên
mình mình cả cuộc đời này ...
Lúc cao trào, anh ôm chặt lấy cô, trầm giọng hỏi: "Em đi công
trường, chị có nhớ em không?"
Cô gái có chút lơ đãng, đang tận hưởng sung sướng tình ái,
không có phản ứng đáp lại cậu.
Chàng trai hơi bất mãn, hạ thân ra sức giã vào quyết liệt, liên tục
hỏi: "Chị có nhớ không? Có nhớ em không ?! Trả lời em đi!"
Trình Nặc vốn đã bị cậu thao khẽ nỉ non, cơn cuồng phong mạnh
bạo đột ngột ập tới này làm cô hoàn toàn tan vỡ, đầu cô dựa vào
vai chàng trai, cần lên vai cậu: "Nhớ! Tôi sẽ nhớ em! Ngày nào
cũng sẽ nhớ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro