Gần đến tháng 11, tuy đang ở miền Tây Nam nhưng thời tiết
cũng bắt đầu lạnh dần, tuy quần áo Trình Nặc mang theo đủ
dùng nhưng cô không khỏi hơi hoảng hốt khi thấy thời tiết ngày
càng lạnh lẽo. Cô sợ lạnh, trước đây ở Hàng Châu có điều hòa
dễ dàng điều chỉnh nhiệt độ, bây giờ ở nông thôn khó tránh
không thích ứng được.
Vì thế cuối tuần này, cô kéo Hứa Đồng Chu đi chợ mua quần áo,
hai người lội qua vũng bùn sau khi trời mưa, đi mấy tiếng mới
đến nơi.
Trong lòng Hứa Đồng Chu không muốn đi lắm, cậu biết điện
thoại sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, anh không muốn cô
tiếp xúc với người trên điện thoại, nhưng anh lại không chịu nổi
sự lạnh lùng của cô nên chỉ có thể bối rối đi theo.
Lần này Trình Nặc vẫn đi sạc điện thoại di, sau khi báo bình an
với ba mẹ, cô bình tĩnh đến chỗ Hứa Đồng Chu đang dựng sạp
hàng, thấy cậu đang ngồi xổm trên mặt đất chờ người mua, cô
duỗi chân đá nhẹ vào người cậu.
Hứa Đồng Chu quay người lại thấy Trình Nặc, vui vẻ đứng dậy
nói chuyện với cô, ánh mắt để ý xem cảm xúc của cô có thay đổi
không.
Trình Nặc không để ý nhìn hàng hóa dưới đất: "Hôm nay buôn
bán thế nào?"
Hứa Đồng Chu nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn những hạt đậu
trên mặt đất, "May là em mới bán được một ít, bây giờ thì không
có ai đến."
Trình Nặc không hiểu việc mua bán ở nông thôn lắm, bĩu môi gật
đầu: "Trong trấn có cửa hàng quần áo nào không? Chị muốn
mua mấy cái áo khoác dày hơn."
Hứa Đồng Chu quay đầu nhìn qua lại, nhờ chú cùng thôn bên
cạnh trông quầy hàng một lúc rồi dẫn Trình Nặc đến đường chợ
gần đó.
Thị trấn không lớn, đi từ đầu đến cuối chỉ có ba con phố, mặc dù
có mấy cửa hàng quần áo nhưng bán đồ nam nữ tạp nham,
không có nhãn hiệu, kiểu dáng cũ kỹ, nhưng Trình Nặc không
quan tâm, trời càng ngày càng lạnh, cô chỉ cần đồ ủ ấm là được.
Cô lựa một vòng, chọn ra bốn năm bộ có thể chấp nhận được rồi
bước vào phòng thử đồ.
Cô mặc thử từng chiếc một, Hứa Đồng Chu thì đợi bên ngoài, bộ
nào cũng khen đẹp, nhưng cậu nào nhìn quần áo, chỉ chăm chú
nhìn Trình Nặc, không biết cô gái này ăn gì lớn lên, đã ở nông
thôn gần nửa năm mà da vẫn không bị đen đi, bất kỳ nơi nào
trên cơ thể cũng trắng trẻo mềm mại như lần đầu cậu thấy cô.
Trình Nặc miễn cưỡng chọn hai bộ, nhưng vẫn chưa rời đi, câu
lại nhìn qua kệ, lấy hai bộ quần áo khác màu và họa tiết đưa cho
nhân viên gói lại, Hứa Đồng Chu cúi đầu nhìn số tiền trong thắt
lưng, thầm nghĩ đã đủ rồi, cậu đang định đưa tiền thì bị Trình
Nặc gọi cậu qua.
"Hứa Đồng Chu ~" Giọng nói dịu dàng nhưng ánh mắt lại không
nhìn cậu mà chỉ nhìn chăm chú bộ quần áo trên tay cô.
Cậu nhanh chóng bước tới, Trình Nặc mỉm cười kéo cậu đến bên
cạnh, lấy bộ đồ trong tay áp lên người cậu, nhìn từ trên xuống
dưới: "Ừm ~ Cũng không tệ, em muốn thử không?"
Hứa Đồng Chu nhìn cô, cô ở gần cậu như vậy, cậu còn ngửi được
mùi hương của cô, vài sợi tóc mai vương đến khóe mắt cô, tay
cậu giúp cô vén nhẹ ra sau tai, Trình Nặc mỉm cười nhìn cậu một
cái.
Chỉ một cái liếc mắt đã làm lòng Hứa Đồng Chu dâng lên nhiều
cảm xúc, cậu nghe lời Trình Nặc, tròng áo khoác vào luôn mà
không vào phòng thử đồ, Trình Nặc kéo khóa giúp cậu, dáng vẻ
dịu dàng săn sóc. Hứa Đồng Chu ghi tạc tất cả hình ảnh này.
Trình Nặc không biết tâm tư của thiếu niên, đẩy cậu đến trước
gương, chiếc áo khoác trắng ngà làm đường nét của cậu càng
thêm sắc nét, Hứa Đồng Chu ngây ngô cười, ngượng ngùng vò
mái tóc đen của mình, đến khi cậu phản ứng lại thì Trình Nặc đã
đến quầy thu ngân thanh toán.
Hứa Đồng Chu vội vàng đi tới lấy tiền ra, trong túi quần rải rác
một nắm tiền giấy, là tiền bán thóc mới kiếm được, cậu còn
chưa kịp đếm.
Trình Nặc cười bảo cậu cất đi, nhưng Hứa Đồng Chu lại đỏ mặt
đòi trả tiền, hai người tranh trả một hồi, Trình Nặc kéo cậu ra
khỏi cửa hàng mới xong việc.
Hứa Đồng Chu vừa vui vừa ngại, cậu mặc áo khoác mới quay lại
quầy hàng, được những người xung quanh khen đẹp làm cậu
càng thêm xấu hổ.
Trình Nặc không chỉ mua cho Hứa Đồng Chu mà còn mua cho
dn và Vương Quế Chi, cô luôn cảm thấy hơi áy náy vì đã làm
phiền nhà người ta lâu như vậy, khi hai người nhìn thấy quấn áo
mới đều cười vui vẻ, làm rất nhiều đồ ăn để cảm ơn cô, tuy Trình
Nặc vẫn không thể tiếp thu mùi nhưng vẫn ăn rất nhiều.
Buổi tối, chờ hứa đồng nhạc và Vương Quế Chi ngủ say, Hứa
Đồng Chu mới nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Trình Nặc đã ngồi trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc cậu bước
vào cô hơi thẹn thùng, cả tuần nay bà dì đến hai người không
gần gũi, đương nhiên cô biết tối nay cậu đến sẽ phát sinh
chuyện gì.
Nhưng Hứa Đồng Chu lại không có hành động gì, chỉ ngồi bên
mép giường, nắm tay Trình Nặc, trên người vẫn mặc chiếc áo
khoác cô mua cho cậu lúc sáng.
Ngoại trừ mẹ mình, chưa từng có phụ nữ nào khác mua quần áo
hay bất cứ thứ gì cho cậu, anh cũng quên mất lần cuối cùng
mình mua quần áo là khi nào, khi còn nhỏ anh cứ vài năm là cậu
được mua quần áo mới, sau khi lớn lên cậu không mua nữa,
mặc lại bộ quần áo cũ cha để lại, quần áo đi giặt giặt lại bạc
màu nhưng cậu vẫn không nỡ bỏ đi.
Hôm nay Trình Nặc mua quần áo cho cậu, cậu thực sự rất vui
tim đập nhọn nhạo, nhưng cậu cũng cảm thấy hổ thẹn cực kỳ,
mặc dù cậu chưa từng đến thành phố lớn, cũng không biết cái
gọi là "thân sĩ lễ nghi", nhưng cậu không muốn dùng tiền của
Trình Nặc.
Trong lòng cậu, cậu kiếm tiền ngoài việc giúp đỡ gia đình trả nợ
thì số tiền còn lại nên để Trình Nặc tiêu,
"Chị ơi ... Em định ra ngoài làm công."
Cậu nói nhỏ với Trình Nặc, cậu muốn ra ngoài làm việc, người
trong thôn đều không muốn làm ở bên ngoài, có một số người ra
ngoài mấy năm cũng trở về, nói người thành phố tâm cơ quỷ
quyệt, họ đấu không lại, vậy nên dân quê ra ngoài làm việc ngày
càng ít, lương thực ngoài đồng cũng đủ để ăn, tuy điều kiện
không tốt nhưng họ sẽ không chết đói, tự cung tự cấp khiến họ
ngày càng thụt lùi so với sự tiến bộ của xã hội.
Nhưng khi Hứa Đồng Chu gặp Trình Nặc, cậu không muốn tiếp
tục sống như vậy nữa, cậu muốn mang lại những điều tốt nhất
cho Trình Nặc ...
Nhìn lại mình, ngoài ngôi nhà đổ nát này chỉ có hai ba căn
phòng, cậu hổ thẹn biết mình không xứng với cô gái kiều quý
này. Nhưng cậu nguyện ý phấn đấu, cậu có sức khỏe tốt, trong
lứa thanh niên ở đây thì cậu là người siêng năng nhất, ngày
thường không nói nhiều, nếu ai có việc sẽ gọi cậu làm, cậu tin
tưởng chỉ cần cậu nỗ lực nhất định có thể kiếm được tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro