
Chương 38Thiếu niên trầm luân (H)
Màn dạo đầu thô lỗ của chàng nông dân Hứa Thông Chu làm
Trình Nặc vừa đau vừa ngứa, cậu nóng lòng muốn tiến vào cơ
thể cô gái, khi hạ thân hai người giao thao tương thích, chàng
trai cảm thấy vô cùng thỏa mãn nhưng Trình Nặc lại đau không
chịu nổi. Hứa Đồng Chu vẫn là thiếu niên chưa có kinh nghiệm,
dưới thân mãnh liệt ra vào, bên trên lấp kín môi cô, nụ hôn trúc
trắc ngây ngô vừa khát vọng vừa đè nén, cậu say mê trầm luân
bởi cảm giác kích thích khi nơi riêng tư của họ dung nhập vào
nhau.
Đường hoa của cô vẫn chật hẹp như lần đầu, cậu vừa tiến vào
đã bị động nhỏ hút chặt nguyên dục căn, dục vọng nở rộ ở nơi
sâu nhất trong cơ thể họ, Trình Nặc hiển nhiên không thể chịu
được dục căn thô to như vậy, cô rên rỉ đau đớn. Hứa Đồng Chu
hôn lên vai và cổ cô như trấn an, sau đó lướt nhẹ trên làn da mịn
màng, hôn đến bàn tay trắng nõn của cô.
Cậu vừa nhẹ nhàng cọ xát làn da mỏng manh của cô gái, vừa
nhìn biểu tình tống khổ lại say mê của cô, cậu cảm thấy cuộc đời
mình lúc này đã thăng hoa, cô như ánh sáng xuất hiện ở nơi đây,
để cậu thế giới ngoài kia không xấu xa như những lão làng hay
người đi làm trong huyện thường nói, cô xinh đẹp, thiện lương và
dịu dàng.
Nhưng trong lòng cô không có cậu, cậu muốn chiếm được cô,
không chỉ thân thể, mà còn cả trái tim cô, Hứa Đồng Chu càng
thêm động tình, không còn có thể để ý đến Trình Nặc vẫn còn
hơi đau, gấp không chờ nổi muốn luật động nhanh hơn.
Côn thịt đen thô to mạnh mẽ xâm nhập vào vùng đất bí ẩn của
cô gái, ngang ngược bá đạo đến mức khi nhìn từ bên cạnh, phần
bụng dưới phẳng lì mịn màng của người cô gái bị cắm đến
phồng lên.
"Đau ... " Trình Nặc cau mày khẽ kêu thành tiếng, đây mới là lần
thứ hai cô nếm thử hương vị tình dục, không chịu nổi sự công
thành đột ngột của cậu.
Hứa Đồng Chu đau lòng dừng động tác, bị nghẹn nên thái dương
đổ một tầng mồ hôi, "Xin lỗi ... em sẽ chậm lại, chị có thể vòng
chân qua eo em được không?"
Thanh niên mới được khai trai không giống đàn ông đã trưởng
thành, cậu muốn thương lượng tư thế với cô nhưng Trình Nặc đã
đau lá gan muốn nứt ra, nào còn có tâm tư đi trả lời cậu.
Hứa Đồng Chu vừa đau lòng lại nóng vội, cậu nhấc chân của cô
gái đặt lên eo mình, chậm rãi rút dục căn ra rồi lại đẩy vào, Trình
Nặc cảm thấy cơ thể mình đã bị kéo căng đến cực hạn, bàn tay
mềm mại vô lực muốn đẩy chàng trai ra, yết hầu Hứa Đồng Chu
lăn lên trượt xuống, kiềm chế tình dục mãnh liệt muốn công
thành đoạt đất, đẩy trọn vật căn vào hoa tâm, để từng tấc thịt
của Trình Nặc cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Trình Nặc cn răng ngăn mình không phát ra âm thanh quá lớn,
cô đau nhưng cô càng không muốn mất mặt, nếu Vương Quế
Chi hoặc người khác phát hiện ra chuyện này, cô sẽ không thể ra
ngoài gặp người ta nữa.
Hứa Đồng Chu cũng bị nghẹn lại, eo cậu luật động nhanh hơn,
tiểu huyệt cô chật hẹp đến nỗi mỗi lần cậu động một chút đều bị
hút chặt. Mỗi lần giã vào cậu đều cắm cả nguyên côn thịt dài,
khi nó lại được chạm đến tận tử cung, Trình Nặc khẽ nỉ non thỏa
mãn.
Hứa Đồng Chu nghe tiếng rên sung sướng của cô, biết mình đã
có thể phi nước đại, tăng cường sức mạnh ở thắt lưng, huy động
sức mạnh toàn bộ cơ bắp, mỗi lần đều đẩy nguyên cât ra vào,
động tác mạnh mẽ bá đạo, mỗi lần rút ra là lại vội vàng cắm vào
nhanh lại.
Trình Nặc bị thao đến sảng, đôi mắt rưng rưng ướt át, không
nhìn rõ thiếu niên ngây ngô trên người mình, chàng trai này hắn
là thích cô, lẽ ra cô nên sớm phát hiện ra không phải sao? Ánh
mắt trốn tránh, chăm sóc ân cần, đó chẳng phải là cách tán tỉnh
của một thiếu niên sao? Nhưng cô không thể chấp nhận, cô bị
"ép buộc" phải chấp nhận, cô có lỗi ... đã kéo một chàng trai đơn
thuần như vậy vào vũng nước đục, cô không thể hứa hẹn điều gì
cậu ấy, chỉ có sự sung sướng thể xác có thể đền bù cho cậu.
Cô hơi động tình, hai tay ôm lấy cổ cậu, âm thanh nước bọt rất
lớn, phân biệt rõ ràng với âm thanh giao hợp bạch bạch bên
dưới.
Đây không phải điều Hứa Đồng Chu muốn sao? Làm sao cậu có
thể kiềm chế được trước sự chủ động của chị, vật căn của anh
dường như đã lớn trở lại.
Cậu cuồng si vuốt ve cô, vươn lưỡi liếm láp bầu ngực trắng nõn
của cô, cậu đang rất hạnh phúc, dù trong lòng biết điều đó là
không thể nhưng trong lòng cậu vẫn có một tia khát vọng, khát
vọng cô có thể ở lại.
Lực trên eo cậu không tự chủ được tăng lên, cậu nắm chặt eo cô
gái, gần như muốn đẩy cả chính mình vào cơ thể cô, Trình Nặc
dang rộng hai chân để toàn bộ nơi tư mật hoàn toàn nở rộ.
Cô khẽ nỉ non nghênh đón sóng tình cao trào, làn sóng nhiệt
tưới lên quy đầu thô to của Hứa Đồng Chu khiến cả người cậu
hơi run lên, cậu càng đẩy nhanh tốc độ ra vào, hoa huyệt chật
hẹp hút chặt dục căn của cậu không buông, hút chặt đến nỗi
cậu cũng sắp chạm đỉnh.
Cuối cùng, sau khi giã gần trăm hiệp Hứa Đồng Chu chạm đỉnh
khoái cảm, nhét quy đầu vào nơi sâu nhất nhất của Trình Nặc rồi
bắn ra dòng tinh dịch đặc sệt nóng hổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro