Chương 7: Mộng Xuân
Đêm nay Hứa Đồng Chu có một giấc mơ, trong mơ có một cô gái không thấy rõ mặt đang gọi cậu, cậu không nghe rõ cô ấy đang nói gì, chỉ biết cô ấy đang mỉm cười, làm cho cậu rất tò mò, cậu muốn đưa tay ra bắt lấy cô ấy nhưng lại không bắt được, chỉ trong thoáng chốc cô ấy đã dán lên người cậu, bầu ngực đầy đặn phập phồng cọ xát lên làn da trên lưng cậu. Cậu muốn quay người lại bắt lấy cô gái đó nhưng cô cứ núp sau lưng cậu như trốn tìm, chỉ có bầu ngực trắng nõn mềm mại cứ cọ cọ trên người cậu.
Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện một đũng quần mình ướt một mảng lớn, chất lỏng đặc sệt nhão nhão dính dính ở đáy quần, cả người cậu đỏ lên từ đầu tới chân, mơ hồ thay quần khác, cơm cũng không ăn mà bỏ đi làm luôn.
Khi Trình Nặc tỉnh lại, Hứa Đồng Chu đã ra đồng từ lâu, Từ Đồng Nhạc đang dọn bữa trưa lên, thấy cô bước ra liền mỉm cười chào hỏi.
Ngày mai Trình Nặc sẽ bắt đầu đi dạy, cô muốn cùng cô bé đến trường làm quen một xíu, nhưng cô vừa mới dậy, chưa chuẩn bị xong nên nói Từ Đồng Nhạc đến trường trước, chiều cô sẽ qua đó.
Sau khi hai anh em đi rồi, cô cũng đói muốn ngất đi, tối hôm qua cô ăn không no, cô quay về phòng mở vali ra tìm ít đồ để ăn, sau khi miễn cưỡng lót bụng thì bắt đầu chuẩn bị bài cho lớp ngữ văn ngày mai.
Cha Hứa Đồng Chu mất sớm nên cậu phải gánh vác gia đình từ sớm, sức khỏe Vương Quế Chi không tốt lắm, từ mấy năm trước đã không thể lao động được nữa, chỉ có thể ở trong nhà nuôi heo làm việc nhà, tất cả công việc nặng nhọc trong nhà đều đè lên vai Hứa Đồng Chu.
Mấy ngày trước cậu mới thu hoạch lúa xong, muốn tranh thủ mầy ngày trời đẹp đi rải hạt trồng đợt lúa mới, còn cần mang trâu đi cày nữa, cậu có rất nhiều việc phải làm.
Cậu đang ngồi ở ven ruộng xỏ giày, Hứa Trạch đi ngang qua thấy cậu, bước nhanh đến, "Ô - Tiểu Hứa chăm chỉ thật, chuẩn bị đi gieo hạt sao?"
Hứa Đồng Chu ngẩng đầu nhìn người đang bước tới, đó là Hứa Trạch, nhà ở sườn núi bên dưới, hai nhà cũng là họ hàng với nhau, Hứa Trạch hơn cậu ba tuổi, hiện đã là cha của đứa bé 2 tuổi, anh ta học xong tiểu học thì nghỉ, thỉnh thoảng lên thị trấn bán đồ, làm việc vất vả để nuôi sống gia đình.
"Đúng vậy, mấy nay trời đẹp em muốn tranh thủ sớm, lỡ mai mốt trời mưa thì hơi bất tiện."
Hứa Trạch cười ha hả: "Đừng vội đi gieo hạt, nhà anh có một số thuốc lá cần đem lên trấn bán, đi nào, cậu đi cùng anh một chuyến, tối về mời cậu ăn cơm."
Hứa Đồng Chu từ chối mà không cần suy nghĩ, cha mẹ Hứa Trạch cũng chăm chỉ làm việc, họ hay làm đế lót giày mang lên thị trấn bạn, hai người họ không giống nhau, mẹ cậu sức khỏe yếu, không thể làm được việc nặng hay yêu cầu kỳ công, em gái thì còn nhỏ, việc học quan trọng hơn, việc nhà nặng nhọc cậu phải gánh chịu hết, không thể so với Húa Trạch.
Thấy cậu không đồng ý, Hứa Trạch lại nói thêm: "Lần trước mẹ cậu cũng đưa cho bố anh một ít lá thuốc lá, bố anh nói hương rất thơm không bỏ được, nếu cậu mang thuốc đó ra chợ bán cũng đối được ít tiền không phải cũng tốt sao.
Cha Hứa Đồng Chu chết vì bạo bệnh, trước khi ông mất nhà đã chạy đôn chạy đáo vay rất nhiều tiền, hầu như nhà nào trong thôn họ cũng mượn, người ta cũng biết nhà cậu khó khăn nên không vội đòi tiền. Vương Quế Chi cũng hiểu đạo làm người, tuy
không có tiền nhưng nếu trong nhà có món đồ gì ra dạng thì bà ấy sẽ mang đi tặng lại cho người ta.
Hứa Đồng Chu cân nhắc, bán lá thuốc lá quả thực có lời hơn, số tiền kiếm được có thể trả lại cho nhà Hứa Trạch, nói không chừng còn dư ra một khoảng để biếu thêm một ít, dù sao đã mượn tiền người ta, lúc trả nên có cả vốn lẫn lời.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi đồng ý với Hứa Trạch, thu dọn đồ về nhà rồi đi cùng Hứa Trạch lên trấn.
Hôm nay ở trấn có hội chợ, ban đầu Hứa Đồng Chu không tính đi, Hứa Trách lại khởi hành muộn, lúc hai người đến nơi đã gần 10 giờ. Hứa Trạch mở bao ra, đưa Hứa Đồng Chu lá thuốc mà Vương Quế Chi biếu, sau đó Hứa Trạch ngồi xổm trên mặt đất, trải bạt ra, bày lá thuốc lá của nhà anh ấy làm để bán.
Loại lá này vừa dễ bán lại không dễ bán, vì hầu như nhà nào cũng có một ít, loại Vương Quế Chi làm có cho thêm ít hương vị đầm đà, hút vào khá sảng khoái, dân làng rất thích, khoảng giữa trưa hai người đã bán sạch hàng hóa mang theo.
Hứa Trạch dẫn Hứa Đồng Chu đi ăn mì ở quán ven đường, Hứa Đồng Chu giục Hứa Trạch mau quay về, cậu muốn về sớm để có thời gian làm xong những việc còn dang dở vào buổi sáng, nhưng Hứa Trạch ngăn lại: "Vội cái gì? Khó khăn lắm đi họp chợ, chơi một lát rồi về."
Hứa Đồng Chu nóng vội muốn về nhà, cũng không muốn ở lại dạo chơi, Hứa Trạch cười ha ha: "Thằng nhóc cậu năm nay cũng 19 tuổi rồi phải không? Sao không nhờ mẹ tìm vợ cho cậu? Khi anh bằng tuổi cậu, chị dậu cậu đã mang thai rồi."
Tự nhiên Hứa Trạch nhắc đến chuyện này làm Hứa Đồng Chu hơi xấu hổ, chỉ nói Vương Quế Chi sẽ sắp xếp cho cậu, tạm thời chưa muốn nghĩ tới chuyện này.
Hứa Trạch cười đẩy cậu một cái, "Đừng phí khoảng thời gian tươi đẹp, sớm tìm vợ sinh con, không làm cha mẹ thất vọng, không uổng phí sức xuân cường tráng."
Nói đùa một hồi, ánh mắt anh ta biến hóa mập mờ, "Đừng nói với anh, cậu 19 tuổi rồi mà còn chưa ngủ với cô gái nào nhé?"
Hứa Đồng Chu không ngờ rằng hắn đột nhiên hỏi câu này, trong nháy mắt trong đầu hiện lên giấc mơ đêm qua, mặt cậu đỏ bừng lên.
Hứa Trạch cười lớn, nói vừa nhìn đã biết cậu là trai tơ, kéo cậu đến một con hẻm đối diện, Hứa Đồng Chu không muốn đi, Từ Trạch cười nói: "Yên tâm, anh không kéo cậu đi làm chuyện xấu đâu, dẫn cậu đi mở mang tầm mắt."
Hứa Đồng Chu và Hứa Trạch đẩy một cánh cửa ở ngõ sau, cánh cửa có treo một tấm bảng gỗ treo đại lên, trên đó có viết ba chữ lớn "Tiệm Xem Phim".
Hứa Trạch cười giảo hoạt, nói ông chủ bán hai vé rồi kéo Hứa Đồng Chu ngồi xuống.
Phim còn chưa bắt đầu, đằng trước đã có 4,5 người chờ đợi, nhìn dáng vẻ như là đàn ông từ các thôn khác nhau đến họp chợ, già trẻ lớn bé đều có, xếp bằng ngồi quy cũ như thể họ đang cùng nhau chờ đợi chuyện tốt gì đó đang tới.
Màn hình sáng lên, bộ phim bắt đầu chiếu, trong suốt 50 phút, có đến 45 phút xoay quanh chuyện đó, trên màn mình người phụ nữ đưa tay xoa nắn ngực mình không chút ngại ngùng, cô ra banh hai chân, vị trí thọc vào rút ra ngay chính diện camera.
Mấy năm nay Hứa Đồng Chu đã dần trưởng thành, cơ thể tất nhiên là có nhu cầu, nhưng chưa bao giờ cậu bị kích thích mãnh liệt như vậy, trên màn hình từng tiếng rên rỉ liên tiếp vang lên, cả đầu cậu như muốn nổ tung. Một vài gã đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu thỉnh thoảng rời đi, sau khi rời đi cũng không quay về nữa.
Hứa Đồng Chu nhìn màn hình chăm chú, những tư thế kỳ quái đó làm cậu máu dồn lên não, tiếng nỉ non dâm đãng như âm thanh đòi mạng, mỗi âm thanh réo rất xuyên qua màng nhĩ như muốn đánh thức mãnh thú dưới háng cậu, thậm chí cậu có thể xuyên qua âm hưởng mà nghe thấy máu trong cơ thể mình đang sôi sùng sục, cậu chợt nhớ đến cô gái trong mộng vào sáng này, Hứa Đồng Chu dường như không chịu nổi nữa, cậu bỏ Hứa Trạch rời khỏi phòng chiếu phim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro