Chương 6: Em Không Thấy Gì Hết
Vẫn là món ăn không hợp khẩu vị đó, vẫn là bánh bao hấp vàng ươm như buổi trưa, trong bát của cô nhiều hơn người khác nửa củ khoai lang, cô đoán đây chính là tiền ăn 328 tệ.
Bốn người ngồi quanh bàn, chỉ có Trình Nặc vẫn chưa động đũa, ánh mắt cô xoay chuyển giữa các món ăn, cô thực sự không muốn ăn hai đĩa rau mặn, ánh mắt cô lơ đãng nhìn đến nửa bánh màn thầu trong chén Hứa Đồng Chu, hình như hơi quen quen...
Đúng rồi, đó là món ăn thừa vào bữa trưa của cô, bởi vì cô có thói quen ăn khi ăn bánh bao sẽ không trực tiếp cắn hét, có chỗ cô sẽ dùng tay xé nhỏ ra, nếu dấu vết trên đó cô nhớ rất rõ, có cả vết răng và vết xé...
Có vẻ Vương Quế Chi cũng nhận ra được ánh mắt đơ ra của cô, cười nói: "Đồng Chu ăn nhiều, một cái bánh bao thì không đủ, bánh bao kia bữa trưa cháu chưa ăn hết, vứt đi thì thật đáng tiếc, vậy nên thím giữ lại để tối cho nó ăn, cô giáo trình đừng khách khí, không có gì đâu, ăn đi, mau ăn đi."
Vương Quế Chi không giải thích còn đỡ, giải thích xong càng khiến Trình Nặc xấu hổ hơn, cô đang định đổi một chiếc bánh chưa ăn trong chén mình lấy nửa chiếc bánh trong chén Hứa Đồng Chu, nhưng Hứa Đồng Chu đã trực tiếp cầm chiếc bánh thừa kia lên và ăn ngon lành.
Mặt Trình Nặc đỏ lên, tay cầm bánh bao giơ lên trong không khí đơ ra, Từ Đồng Nhạc không để ý tới cảm xúc của cô, gắp đồ ăn cho cô, "Cô giáo Trình ăn đi ạ." Lúc này cô mới hồi thần, nhìn thoáng qua Hứa Đồng Chu đang ngồi đối diện mình, dường như anh cũng không để ý đến chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục gặm bánh bao.
Suốt bữa ăn Trình Nặc cảm giác như bị hành hình, như thường lệ cô vẫn không ăn hết nửa cái bánh bao, cô ngượng ngùng cầm trên tay nói để dành tối ăn khuya, thực ra cô sẽ không ăn, nhưng khi biết người nông thôn tiết kiệm đến vậy thì cô chắc chắn sẽ không để lại đồ ăn thừa trên bàn ăn nữa, nếu không cũng không biết Vương Quế Chi sẽ đưa cho ai ăn.
Cho dù đưa cho ai ăn, trong lòng cô đều thấy không dễ chịu chút nào.
Cô cầm nửa cái bánh bao trở về phòng, cửa không đóng, cô ngồi trước tủ thu gọn tài liệu ban ngày chuẩn bị, Hứa Đồng Nhạc tới, hôm qua sau khi giúp Trình Nặc bao vỏ chăn, bé không còn sợ cô giáo xinh đẹp này nữa, trong lòng xem cô như là chị gái.
Bé đến gặp Trình Nặc hỏi khi nào bé bắt đầu đi học, đến lúc đó mỗi ngày hai người có thể cùng nhau đến trường, đường xa sườn núi khó đi, bé có thể dẫn đường cho Trình Nặc.
Trò chuyện một lúc, Từ Đồng Nhạc chợt nhớ ra, hỏi Trình Nặc:
"Cô Trình, anh trai nhờ em hỏi cô hôm nay cô có muốn tắm không ạ, để anh ấy nấu nước cho cô."
Trình Nặc ngây ra, nói không muốn tắm là giả, lúc ở nhà mỗi ngày cô đều tắm, bất kể là mùa hè hay mùa đông, không sót ngày nào.
Nhưng khi đến đây, cô đã tận mắt nhìn thấy một lần tắm rửa là phiền toái ra sao, sau khi tắm xong cô thì cảm thấy thoải mái, nhưng Hứa Đồng Chu lại như làm trâu làm ngựa vô cùng bận rộn, mồ hôi đầm đìa, sao cô có để mình hưởng thụ thoải mái trên đầu trên cổ người khác?
Trình Nặc suy nghĩ rồi uyển chuyển từ chối, lại dặn dò cô bé về chuyện học hành, sau đó Hứa Đồng Nhạc rời đi.
Thời tiết quá nóng nên muỗi càng nhiều, cô nằm trong phòng nhỏ vô cùng khó chịu, nhang muỗi cô mang theo không tìm được lỗ cắm, bị nhét vào đáy vali một cách vô ích, trên người cô đã bị cắn hết bao nhiêu đốt.
Sau gáy cũng bị đốt, ngứa tê rần đến dây thần kinh nhưng cô cố gãi thế nào cũng không với tới được, vừa khó chịu và mất kiên nhẫn.
Đúng lúc này Hứa Đồng Chu đứng ở ngoài gõ cửa, có vẻ như cậu có chuyện gì muốn nói với cô, Trình Nặc đứng dậy, chịu đựng cơn ngứa như tra tấn giả vờ như không có gì, gọi cậu vào.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau Hứa Đồng Chu đã vô thức lảng tránh, đồng tử đen láy lập tức dời đi nơi khác, "Đồng Nhạc nói hôm nay chị không muốn tắm, nhưng em đã mang rất nhiều củi về, phòng bếp sắp đầy không có chỗ chứa, chị có muốn em đốt củi nấu nước cho vơi bớt củi không ạ?"
Trình Nặc không ngờ cậu đến đây để nói chuyện này, thật ra cô rất muốn tắm nhưng lại cảm thấy phiền cậu quá nên lại từ chối ý tốt của cậu, nhưng Hứa Đồng Chu tựa như đã ra quyết định, tiếp tục khuyên cô: "Không phiền đâu ạ, chị chỉ cần ngồi chờ một chút, bây giờ em đẩy bồn tắm qua ngay."
Nói xong cậu liền ra ngoài, Trình Nặc cũng không gọi cậu lại nữa, cô đúng thật là đang không thoải mái lắm, quần áo dính đầy mồ hôi cứ dính dính, mấy chỗ bị muỗi đốt có vẻ như vì mồ hôi thấm ướt mà càng ngứa hơn.
Trong lúc chờ nước sôi, Trình Nặc bắt đầu gãi những chỗ đang ngứa, cào đến đâu đã đến đó, nhưng có một chỗ ở sau lưng cô gãi không tới làm cô hơi bực bội.
Cô cuốn chiếc vở lại, thò ra phía sau lưng, tìm được nơi ngứa kinh người đó, bắt đầu cọ.
Vào lúc này Hứa Đồng Chu mang thùng nước bước vào, thấy tư thế của cô hơi kỳ lạ, cậu hơi ngạc nhiên.
Trình Nặc cũng nhìn thấy cậu, mặt đỏ bừng, vội vàng rút tay cầm quyển vở đang cọ sau lưng xuống, xấu hổ cười:
"Tôi... lưng tôi có nơi ngứa. Tay không với tới được."
Cô muốn chui xuống hố quá, sao đúng lúc này lại bị cậu ấy nhìn thấy?
Hứa Đồng Chu bỏ thùng nước xuống, đi tới gần cô, "Ngứa ở đâu? Để em xem thử." Cậu không dám nhìn thẳng Trình Nặc, chỉ dám nhìn vào cổ cô.
Tất nhiên là Trình Nặc từ chối, nói đã ổn rồi.
Nhưng lần này Hứa Đồng Chu không nghe theo cô, cậu muốn chính mắt xem cho bằng được, "Chắc chị không biết muỗi ở quê rất độc, nếu không để ý sẽ dễ biến thành mủ."
Hứa Đồng Chu đến gần, lúc này Trình Nặc nhận ra chàng trai ấy cao hơn cô nghĩ nhiều, cô cao 1m65, không hẳn là chiều cao vàng, nhưng ở phương nam quê cô cũng không thể coi là thấp, vậy mà khi đứng chung một chỗ với cậu thì cô chỉ đứng tới môi cậu.
Dáng người cao lớn của cậu làm cô cảm giác bị áp bách, lại thêm chỗ bị đôt kia như quyết tâm khiêu khích cô, cơn ngứa hận không thể chui thẳng vào não cô, cô ngại ngùng quay người lại, "Ở dưới cổ xích xuống một chút... "
Hứa Đồng Chu thấy cô búi tóc lại, lộ ra chiếc cổ thon dài hơi hướng về phía trước, cố gắng che đi phần lưng, nhưng cổ áo lại không hề thấp. Cô rũ cổ như vậy, cậu không thể nhìn giúp được.
Hứa Đồng Chu nhìn từ trên cao xuống thấy làn da tuyết trắng, vành tai hồng hào của cô, cậu nuốt nước bọt, "Em không nhìn thấy... "
Trình Nặc hơi nghiêng đầu, đưa tay kéo vạt áo, muốn kéo cổ áo xuống.
"Vẫn... vẫn không thấy ạ."
Hứa Đồng Chu bối rối, cậu ở quá gần cô, gần như dán lên lưng cô, trên người cô thoang thoảng mui hương, dường như đang trêu chọc cậu.
"Thôi bỏ đi, lát nữa tôi tắm xong sẽ tự xử lý." Trình Nắc nói xong quay người lại.
Hứa Đồng Chu đè vai cô ngăn cô quay lại, "Em có thể gãi giúp chị... "
Trong nháy mắt mặt Trình Nặc đỏ bừng, mặc dù cái ngứa đã muốn chui vào tim rồi nhưng dù sao người đối diện cũng là chàng trai xa lạ đã trưởng thành, cô không muốn tiếp xúc quá thân mật với cậu, cô lắc đầu từ chối, quay người lại.
Ngực Trình Nặc không quá lớn nhưng cũng có trọng lượng, lúc xoay người cô mới nhận ra Từ Thông Chu đang dựa sát vào lưng mình, ngay lập tực người cô dựa sát vào hắn, bộ ngực đang hô hấp phập phồng cọ nhẹ qua ngực chàng trai.
Cả hai người sửng ra trong giây lát, đầu Hứa Đồng Chu vang lên tiếng ầm ầm, cậu lập tức bật ra, "Em đi xem nước sôi chưa."
Cậu vội vàng đi làm việc của mình, không để Trình Nặc thấy đũng quần cậu đã sưng to lên, làm xong mọi việc, cậu xách thùng nước rời đi mà không quay đầu lại, không quên đóng cửa lại giúp cô.
Trình Nặc ngượng ngùng đỏ mặt, may là cậu mới thiếu niên 18 tuổi, chắc không phải chuyện gì to tát. Cô vừa tự tẩy não vừa an ủi mình, sợ mình nghĩ nhiều sẽ không không dám ở lại đây nữa.
Cô đi tắm với đầu óc gần như trống rỗng, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì mở cửa, không lâu sau Hứa Đồng Châu bước vào nhanh chóng thu dọn chiến trường như hôm qua.
Khi ra đến cửa, cậu dừng bước, hình như cậu nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Trình Nặc, "Sau này cơm và màn thầu nếu ăn không hết thì chị cứ để lại, em ăn giùm chị..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro