Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Đừng Nhìn Bên Dưới (H).

Đương nhiên không thể! Trình Nặc hoảng loạn lắc đầu, môi lại bị chàng trai tập kích, có vẻ như cậu sẽ hôn đến khi cô đồng ý mới thôi.

Thật ra nếu nói cô không có cảm giác gì thì là giả, tuy cô chỉ mới có một lần kinh nghiệm nhưng trước đó cô đã thân mật với Điền Mục không ít, hiện tại Hứa Đồng Chu theo đuổi như vậy, vuốt ve
đến củi khô bốc lửa, sao lại không sinh ra dục vọng chứ.

"Chị ơi..."

Cậu nỉ non từng tiếng, nụ hôn ướt át chuyển từ môi đến má cô, rồi đến cổ cô.

Cậu đã có phản ứng, nó đang càng lúc càng sưng to.

"Không!"

Trình Nặc biết mình không thể ngăn được cậu nữa, ký ức bị Trương lưng còng xâm phạm trong nháy mắt tràn ngập trong đầu cô, cô cháy ghét cảnh tượng dã hợp ở vùng hoang vu
này.

"Ít nhất... Không làm ở chỗ này."

Nàng nhắm mắt lại, giọng nói vừa thỏa hiệp vừa chán nản. Có thể làm, nhưng không thể làm ở bên ngoài, đây là nhượng bộ cuối cùng của cô.

Như đã nhận được thánh chỉ, Hứa Đồng Chu lập tức dừng mọi động tác, cười ngây ngô, hít thở vài hơi để bình tĩnh lại, sau đó kéo Trình Nặc về nhà, mãi đến gần đến sân, Trình Nặc mới dùng sức vùng khỏi tay cậu.

Về đến nhà, Vương Quế Chi đã chuẩn bị đi ngủ, Hứa Đồng Nhạc đang thu dọn cặp sách chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Trình Nặc lấy me trong túi đưa cho cô bé, sau đó rầu rĩ trở về phòng, giận mình đã mềm lòng đồng ý với lời cầu hoan của thiếu niên, nhưng sau khi đi về cô đã bình tĩnh lại, không nguyện ý thực hiện lời hứa của mình.

Nhưng thiếu niên lại xuất hiện ở cửa như bóng ma, cô vội vàng đóng cửa muốn nhốt chàng trai ở ngoài nhưng cậu chỉ nói mình đi đun nước cho cô tắm.

Trình Nặc không thể từ chối, chỉ có thể cậu đi. Thầm nghĩ tẩm xong sẽ khóa cửa lại, không cho cậu vào.

Nửa tiếng sau, Hứa Đồng Chu mang nước nóng tới, cậu bưng một chậu gỗ vào, điều chỉnh nhiệt độ nước, trên mặt nở nụ cười không rõ rời đi, Trình Nặc nghẹn một hơi, lại không muốn mang
một người đầy mồ hôi đi ngủ nên chỉ có thể thỏa hiệp hưởng thụ nước nóng Hứa Đồng Chu mang
đến.

Lần này Hứa Đồng Chu cố ý đun nấu nhiều hơn, nhân lúc Trình Nặc tắm, cậu cũng tranh thủ tắm rửa, sau đó ở trong sân chờ Trình Nặc tắm xong.

Nghe tiếng nước, cậu đoán Trình Nặc đã mặc quần áo xong, nhẹ nhàng gõ cửa, đi thẳng phòng cũng không đợi người bên trong lên tiếng.

Mặt Hứa Đồng Chu hơi đỏ, cũng không nói nhiều, chỉ thu dọn đồ đạc cho cô, sau đó phấn phấn trở lại phòng.

Thấy cậu thật sự đến, Trình Nặc đẩy cậu ra ngoài, nhưng Hứa Đồng Chu lại trực tiếp ôm cô: "Chị đã nói rồi, không được đổi ý."

Đêm nay cậu phải làm, hơn nữa chắc chắn không chỉ một lần.

Mặt Trình Nặc cũng đỏ bừng, vừa rồi cởi đồ ra, chất lỏng trên quần lót đã nói lên tất cả, cơ thể cô có phản ứng, nhưng lý trí đang điên cuồng ngăn cản cô.

"Hứa Đồng Chu, em đã nghĩ kỹ chưa? Năm sau tôi sẽ rời đi, sẽ không hứa hẹn gì với em." Giọng nói lạnh lùng của cô nói cho cậu biết tình cảnh hiện thực.

Hứa Đồng Chu sửng sốt, cúi đầu, cậu sẽ nỗ lực, dù quá trình có khó khăn đến đâu cậu cũng sẽ đuổi theo cô.

Chuyến tàu của cô, cậu sẽ không để nó tự đi 500 dặm Anh.

"Chị Trình, em cũng đã nói, khi chị còn ở đây hãy xem em như đồ chơi của chị, nếu có thể, em nguyện ý làm đồ chơi của chị cả đời."

Trình Nặc không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhìn chàng trai đang ở điểm giao thoa của thiếu niên và đàn ông. Ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt cậu khiến cậu thêm phần tuấn mỹ yêu dã.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi cậu, ngón tay trượt dọc từ mũi đến cằm, đôi môi đầy đặn rồi đến chiếc cằm góc cạnh.

Cuối cùng, hôn lên đôi môi của cậu: "Bế tôi lên giường... "

Hai tay Hứa Đồng Chu run rẩy, ôm cô gái mềm mại không xương trong lòng bước nhanh đến giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cậu kích động run run, vuốt ve khám phá cơ thể cô gái.

Cậu thiếu kinh nghiệm lại nóng lòng nên làm Trình Nặc hơi đau, cô cau mày nắm lấy tay cậu ngăn cản cậu xoa mạnh, nhưng Hứa Đồng Chu hiển nhiên không muốn thuận theo, giống như chó nhỏ lăn trong lòng Trình Nặc làm nũng, chẳng bao lâu đã làm quần áo cô xốc xệch.

Trình Nặc vừa tắm xong, không mặc nội y, chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản che người, Hứa Đồng Chu cách một lớp quần áo phủ lên bầu ngực cô, cách một lớp vải tạo cho người ta tư vị
khác lạ.

Cô gầy quá, lúc cõng cô cậu đã không cảm nhận được trọng lượng của cô, nhưng bầu ngực cô lại căng tròn đẫy đà, cậu vẫn nhớ đêm đầu tiên mình đặt bàn tay to lớn lên đồi núi đó, làn da trắng nõn mềm mại sẽ tràn qua khe hở giữa những ngón tay của cậu.

Trình Nặc bị cậu sờ khó chịu, đưa tay đặt lên cầm cậu, không muốn tiếp tục.

"Sao vậy chị?" Hứa Đồng Chu hơi dừng lại, nhưng cậu không muốn nghe thấy lời từ chối của cô nên dùng bàn tay vén lên, hai bầu ngực tròn trịa lộ ra, không nói một lời, cậu trực tiếp ngậm lấy nhũ hoa phấn hồng.

Lần này cậu ngoan hơn nhiều, răng không dám cắn mạnh mà dùng đầu lưỡi khéo léo đùa giỡn với nhũ hoa của cô, những hạt nhỏ trên đó bị cậu liếm láp tê dại.

Lưỡi cậu lướt thành những vòng tròn quanh nhũ hoa cô, hết vòng này đến vòng khác, dường như thứ đang xoay tròn không phải là quả anh đào hồng hào mềm mại mà là lý trí của Trình Nặc, sự kích thích mãnh liệt đến mức cô gần như không thể ngăn cản được.

Hứa Đồng Chu vừa trêu chọc quả đào tròn trịa vừa vội vàng cởi quần áo của họ, để cơ thể họ lộ ra càng nhiều càng tốt.

Đầu ngón tay thô ráp tìm đến vùng đất bí ẩn của cô gái, dưới ánh sáng lờ mờ, cậu nhìn lông mu mỏng xoăn tít che đi những huyệt đạo mê người của cô, nơi có cửa động siết chặt cả linh hồn
cậu.

Cậu vừa tò mò vưa hưng phấn, ngón tay tách hai mảnh hoa môi đầy đặn, muốn nhìn trộm bên trong.

"Đừng! Đừng nhìn chỗ đó..."

Trình Nặc bị hành động của chàng trai dọa giật mình, dù trước đó hai người từng ân ái nhưng đây là lần đầu tiên "ở đó" bị nhìn một cách trần trụi công khai như vậy, cô xấu hổ ngượng ngùng.

Ngay cả Điền Mục cũng chưa từng chạm vào nơi đó.

Hứa Đồng Chu nuốt khan, bầu không khí ái muội đột nhiên bị đánh gãy có hơi xấu hổ, "Em... em sẽ không làm loạn."

Cậu vụng về giải thích.

Nhưng Trình Nặc xấu hổ lăn lộn trên giường, không cho chàng trai lại gần.

"Được rồi... em không nhìn, không nhìn."

Cậu rầu rĩ nói, tay xoa bóp bầu ngực mềm mại đến khi cô gần như mất ý thức, cậu đưa tay đẩy hai cánh môi đầy đặn ra.

Màn dạo đầu thô lỗ của chàng nông dân Hứa Thông Chu làm Trình Nặc vừa đau vừa ngứa, cậu nóng lòng muốn tiến vào cơ thể cô gái, khi hạ thân hai người giao thao tương thích, chàng
trai cảm thấy vô cùng thỏa mãn nhưng Trình Nặc lại đau không chịu nổi. Hứa Đồng Chu vẫn là thiếu niên chưa có kinh nghiệm, dưới thân mãnh liệt ra vào, bên trên lấp kín môi cô, nụ hôn trúc
trắc ngây ngô vừa khát vọng vừa đè nén, cậu say mê trầm luân bởi cảm giác kích thích khi nơi riêng tư của họ dung nhập vào nhau.

Đường hoa của cô vẫn chật hẹp như lần đầu, cậu vừa tiến vào đã bị động nhỏ hút chặt nguyên dục căn, dục vọng nở rộ ở nơi sâu nhất trong cơ thể họ, Trình Nặc hiển nhiên không thể chịu được dục căn thô to như vậy, cô rên rỉ đau đớn. Hứa Đồng Chu hôn lên vai và cổ cô như trấn an, sau đó lướt nhẹ trên làn da mịn màng, hôn đến bàn tay trắng nõn của cô.

Cậu vừa nhẹ nhàng cọ xát làn da mỏng manh của cô gái, vừa nhìn biểu tình tống khổ lại say mê của cô, cậu cảm thấy cuộc đời mình lúc này đã thăng hoa, cô như ánh sáng xuất hiện ở nơi đây,
để cậu thế giới ngoài kia không xấu xa như những lão làng hay người đi làm trong huyện thường nói, cô xinh đẹp, thiện lương và dịu dàng.

Nhưng trong lòng cô không có cậu, cậu muốn chiếm được cô, không chỉ thân thể, mà còn cả trái tim cô, Hứa Đồng Chu càng thêm động tình, không còn có thể để ý đến Trình Nặc vẫn còn
hơi đau, gấp không chờ nổi muốn luật động nhanh hơn.

Côn thịt đen thô to mạnh mẽ xâm nhập vào vùng đất bí ẩn của cô gái, ngang ngược bá đạo đến mức khi nhìn từ bên cạnh, phần bụng dưới phẳng lì mịn màng của người cô gái bị cắm đến phồng lên.

"Đau..." Trình Nặc cau mày khẽ kêu thành tiếng, đây mới là lần thứ hai cô nếm thử hương vị tình dục, không chịu nổi sự công thành đột ngột của cậu.

Hứa Đồng Chu đau lòng dừng động tác, bị nghẹn nên thái dương đổ một tầng mồ hôi, "Xin lỗi... em sẽ chậm lại, chị có thể vòng chân qua eo em được không?"

Thanh niên mới được khai trai không giống đàn ông đã trưởng thành, cậu muốn thương lượng tư thế với cô nhưng Trình Nặc đã đau lá gan muốn nứt ra, nào còn có tâm tư đi trả lời cậu.

Hứa Đồng Chu vừa đau lòng lại nóng vội, cậu nhấc chân của cô gái đặt lên eo mình, chậm rãi rút dục căn ra rồi lại đẩy vào, Trình Nặc cảm thấy cơ thể mình đã bị kéo căng đến cực hạn, bàn tay mềm mại vô lực muốn đẩy chàng trai ra, yết hầu Hứa Đồng Chu lăn lên trượt xuống, kiềm chế tình dục mãnh liệt muốn công thành đoạt đất, đẩy trọn vật căn vào hoa tâm, để từng tấc thịt của Trình Nặc cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Trình Nặc cn răng ngăn mình không phát ra âm thanh quá lớn, cô đau nhưng cô càng không muốn mất mặt, nếu Vương Quế Chi hoặc người khác phát hiện ra chuyện này, cô sẽ không thể ra
ngoài gặp người ta nữa.

Hứa Đồng Chu cũng bị nghẹn lại, eo cậu luật động nhanh hơn, tiểu huyệt cô chật hẹp đến nỗi mỗi lần cậu động một chút đều bị hút chặt. Mỗi lần giã vào cậu đều cắm cả nguyên côn thịt dài,
khi nó lại được chạm đến tận tử cung, Trình Nặc khẽ nỉ non thỏa mãn.

Hứa Đồng Chu nghe tiếng rên sung sướng của cô, biết mình đã có thể phi nước đại, tăng cường sức mạnh ở thắt lưng, huy động sức mạnh toàn bộ cơ bắp, mỗi lần đều đẩy nguyên cât ra vào,
động tác mạnh mẽ bá đạo, mỗi lần rút ra là lại vội vàng cắm vào nhanh lại.

Trình Nặc bị thao đến sảng, đôi mắt rưng rưng ướt át, không nhìn rõ thiếu niên ngây ngô trên người mình, chàng trai này hắn là thích cô, lẽ ra cô nên sớm phát hiện ra không phải sao? Ánh
mắt trốn tránh, chăm sóc ân cần, đó chẳng phải là cách tán tỉnh của một thiếu niên sao? Nhưng cô không thể chấp nhận, cô bị "ép buộc" phải chấp nhận, cô có lỗi đã kéo một chàng trai đơn
thuần như vậy vào vũng nước đục, cô không thể hứa hẹn điều gì cậu ấy, chỉ có sự sung sướng thể xác có thể đền bù cho cậu.

Cô hơi động tình, hai tay ôm lấy cổ cậu, âm thanh nước bọt rất lớn, phân biệt rõ ràng với âm thanh giao hợp bạch bạch bên dưới.

Đây không phải điều Hứa Đồng Chu muốn sao? Làm sao cậu có thể kiềm chế được trước sự chủ động của chị, vật căn của anh dường như đã lớn trở lại.

Cậu cuồng si vuốt ve cô, vươn lưỡi liếm láp bầu ngực trắng nõn của cô, cậu đang rất hạnh phúc, dù trong lòng biết điều đó là không thể nhưng trong lòng cậu vẫn có một tia khát vọng, khát
vọng cô có thể ở lại.

Lực trên eo cậu không tự chủ được tăng lên, cậu nắm chặt eo cô gái, gần như muốn đẩy cả chính mình vào cơ thể cô, Trình Nặc dang rộng hai chân để toàn bộ nơi tư mật hoàn toàn nở rộ.

Cô khẽ nỉ non nghênh đón sóng tình cao trào, làn sóng nhiệt tưới lên quy đầu thô to của Hứa Đồng Chu khiến cả người cậu hơi run lên, cậu càng đẩy nhanh tốc độ ra vào, hoa huyệt chật hẹp hút chặt dục căn của cậu không buông, hút chặt đến nỗi cậu cũng sắp chạm đỉnh.

Cuối cùng, sau khi giã gần trăm hiệp Hứa Đồng Chu chạm đỉnh khoái cảm, nhét quy đầu vào nơi sâu nhất nhất của Trình Nặc rồi bắn ra dòng tinh dịch đặc sệt nóng hổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #caoh