Chương 18: Đêm Nay Có Được Không?
Chuyện này ngoại trừ ba đương sự thì không còn ai biết, Trương lưng còng tự biết mình đuối lý, lại bị Hứa Đồng Chu đánh không ra hình người, đương nhiên không dám lên tiếng. Hứa Đồng Chu cũng không đề cập lời nào đến chuyện này, nhưng sau sự việc đó, dù bận rộn đến đâu cậu vẫn luôn về nhà lúc chạng vạng, nhất định sẽ xuất hiện khi Trình Nặc tan dạy.
Cậu biết Trình Nặc sợ hãi, đêm đó cô phá lệ không đuổi cậu ra khỏi phòng, để tùy cậu ngồi trên giường nắm tay cô ngủ cả đêm, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tuy cô vẫn không nói chuyện với cậu nhưng thái độ của đã hòa hoãn hơn trước rất nhiều, cũng tiếp nhận tan dạy đi về cùng cậu.
Nhưng cô lại trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, ngay cả khi đối mặt với Hứa Đồng Nhạc, cô cũng không còn cười như trước nữa, Hứa Đồng Chu nhìn thấy tất cả, càng sợ cô sẽ thất vọng về nơi mình lớn lên, cậu làm việc cực kỳ cẩn thận khi làm việc, sợ chọc cô không vui.
Thứ bảy trời nắng đẹp, Hứa Đồng Nhạc không đến lớp như thường lệ, Trình Nặc dạy kèm tiếng Anh cho cô bé khoảng một tiếng, sau đó nhân lúc trời nắng để giặt quần áo bẩn mấy ngày qua.
Nói đến lợi ích của việc đi tình nguyện, có lẽ là giúp Trình Nặc học được tính tự lập nhanh hơn chăng? Ở vùng quê yên tĩnh này, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình.
Ngay cả đại tiểu thư Trình Nặc của chúng ta cũng đã học cách tự giặt quần áo.
Có lẽ nhờ ánh nắng ấm áp nên tâm trạng u ám của Trình Nặc đã khá hơn, cô giặt một chậu quần áo lớn, phơi khô trong sân đập, Hứa Đồng Lạc muốn giúp nhưng cô lại từ chối, cô nói với Hứa Đồng Nhạc cô muốn cô bé tập trung vào việc học nhất nên không quấy rầy việc học em trừ khi thực sự cần thiết.
Cô đang phơi quần áo trong sân, Hứa Đồng Nhạc ngồi dưới mái hiên làm bài tập, Vương Quế Chi đến nhà dì Lan ở sườn núi làm lót giày, nắng chiều khiến người ta hơi nheo mắt, nhưng sự nhàn nhã đã lâu không thấy cũng khiến trong lòng Trình Nặc thả lỏng.
Trong khi đang phơi quần áo, cô ngâm nga một bài hát, âm thanh không lớn nhưng lại vang vọng trong sân nhỏ, đó là một bài hát ở nông thôn chưa từng được nghe thấy, giai điệu du dương, cô hát rất êm tai.
Cô đang tập trung làm việc đến nỗi không để ý có người đang đến gần, cô ngâm nga một giai điệu, nhặt chiếc áo phông trong chậu lên và kẹp lên móc áo, nhưng lại vô tình chạm vào một bàn tay. Cô sợ hãi vội vàng rút tay lại, lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy Hứa Đồng Chu đang đứng bên cạnh mình.
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt cậu, khuôn mặt ngăm đen trở nên sáng bóng, cậu khẽ cười, lộ hàm răng trắng tinh: "Chị Trình, để em giúp chị." Cậu dịu dàng nói.
Trình Nặc hơi đỏ mặt: "Em về khi nào?"
Không phải cậu qua thôn bên cạnh xây nhà sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện.
Hứa Đồng Chu nhìn Trình Nặc, đôi mắt lung linh đang hơi nhíu lại vì nắng gắt, đôi lông mày hình trăng non hơi cau lại, môi phấn hồng hơi hé mở vì nói chuyện còn chưa kịp khép lại, cậu nhìn mà hơi động tình.
"Hôm nay nhà anh ấy có tiệc nên buổi sáng đã đi rồi, em mới về."
Cậu biết buổi chiều không phải làm công nên vội vàng về nhà, chỉ vì hôm nay là thứ Bảy, cậu biết Trình Nặc không cần phải đến trường, sẽ ở nhà, cậu muốn gặp cô.
"Vừa rồi chị hát bài gì đó? Nghe hay lắm." Cậu giả vờ bình tĩnh hỏi cô, vừa giúp cô phơi quần áo.
Trình Nặc hơi xấu hổ, động tác tay nhanh hơn, không cần suy nghĩ mà trả lời: "Là Five Hundred Miles."
Lời vừa dứt, lại tới lượt Hứa Đồng Chu đỏ mặt, cậu không hiểu. Bản tính tự ti khiến cậu không thể nói tiếp, chỉ có thể giúp chị kẹp chiếc tất vào dây phơi.
Trình Nặc không kịp phản ứng, mãi đến khi thấy cậu không nói gì mới phản ứng lại: "Dịch sang tiếng Trung thì gọi là 500 dặm Anh... "
Cô không biết tại sao mình lại giải thích với chàng trai đó, nhưng sự im lặng đột ngột của cậu làm lòng cô không dễ chịu, cô sẽ không kỳ thị một người không hiểu tiếng Anh, chưa kể môi trường và kết quả như vậy cũng không phải do cậu muốn lựa chọn, cô không có lý do gì để cười nhạo.
Phơi khô quần áo, cô bưng chậu chuẩn bị vào nhà, nhưng Hứa Đồng Chu lại không muốn cô rời đi, vội vàng hỏi: "Bài hát này có ý nghĩa gì?"
Trình Nặc quay đầu nhìn cậu, một tuần nay thật hỗn loạn, chàng trai này mỗi ngày đều đi làm ở thôn khác, cho dù cậu đến đón cô tan trường nhưng hai người cũng ngầm hiểu hiếm khi nói chuyện với nhau, hôm nay nghiêm túc nhìn cậu thấy thân hình vốn đã gầy dường như lại càng gầy hơn, da ngăm đen cũng không thể ngăn cản ngũ quan anh khí của cậu.
"Ừm..." Trình Nặc nghiêng đầu suy nghĩ, nên giải thích ý nghĩa lời bài hát như thế nào đây? Cuối cùng quyết định không giải thích mà chỉ hát ra nguyên ca từ."
"Nếu em bỏ lỡ chuyến tàu anh đi, thì em biết rằng anh đã đi rồi
Em có thể nghe tiếng còi tàu cách xa trăm dặm
Một trăm dặm, một trăm dặm, một trăm dặm, một trăm dặm
Em có thể nghe tiếng còi tàu cách xa trăm dặm
Chúa ơi, con cách nhà 1... 2... 3... 4
Chúa ơi, con cách nhà đến năm trăm dặm."
Cô nhẹ nhàng lặp lại lời bài hát, bốn mắt đan xen nhau, cô nhìn cậu như thể cô đang nói chuyện với cậu.
"Vậy đây là bài hát chia tay." Hứa Đồng Chu hỏi cô.
"Có lẽ phải cũng có lẽ không, người đó chỉ muốn lang thang mà thôi."
Hứa Đồng Chu đến gần cô, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, "Nhưng nếu có tình yêu, dù có xa cách bao nhiêu, dù có lỡ ba chuyến tàu, người đó nhất định sẽ đi tìm."
Cậu cho rằng Trình Nặc bị Trương lưng còng dọa sợ muốn rời đi. Cậu vội vàng bày tỏ tâm ý muốn giữ cô lại.
Nhưng lời nói của cậu khiến cô gái giật mình, cô quay người đi nhanh về phòng.
Khi ra khỏi phòng thì trời đã tối, cả nhà ba người và Trình Nặc đã lâu không quây quần quanh bàn ăn, tuy đồ ăn vẫn còn í ẹ như cũ, nhưng sự yên bình lâu ngày chưa có làm phiền muộn trong lòng Trình Nặc giảm bớt, cô cố gắng nuốt nửa chén cháo loãng.
Ăn xong, Hứa Đồng Nhạc nhanh chóng thu dọn bát đũa, vào phòng phụ Vương Quế Chi xe chỉ.
Một mình Trình Nặc ở trong sân buồn chán, lại vì Trương lưng gù làm cô kiêng kị với dân thôn, cô hiểu ra không phải nơi càng nghèo thì người dân càng chất phác, người tới lui hỗn tạp, cũng không biết đi đâu mới ổn.
Hứa Đồng Chu đến tìm cô, nói muốn dẫn cô đi xem thứ gì đó hay ho, Trình Nặc muốn từ chối, nhưng ý cười trên mặt Hứa Đồng Chu làm cô không từ chối được.
Trình Nặc suy nghĩ, dù sao một mình trong sân cũng chán, liền theo bước chân chàng trai ra ngoài.
Đó là một khu rừng me hoang, không có ai trồng mà tự do sinh trưởng rậm rạp, cậu nắm tay cô gái dắt đến một gốc cây, ngước mắt lên là ánh trăng sáng, thấy những chùm me chín đang đong đưa.
"Muốn ăn không? Em hái cho chị."
Hứa Đồng Chu cười hỏi cô. Cậu biết cô không quen với đồ ăn ở quê nên đưa cô đi giải buồn.
Trình Nặc nhìn cây cổ thụ cao lớn nhưng không có cách nào trèo lên: "Tìm một cây móc xuống sao?" Cô ngẩng đầu lên nhìn chàng trai.
Nhưng cô không ngờ khi cô quay lại thì đằng sau đã không có ai, Hứa Đồng Chu đã trèo lên cây nhanh đến mức Trình Nặc không kịp nhìn rõ.
Từ nhỏ lớn lên ở vùng núi, việc trèo cây giống như trời sinh vậy, cậu leo lên đến nửa cây chỉ trong vài giây, hai chân dài kẹp chặt vào thân cây, vươn tay hái mấy trái me lớn ném xuống, Trình Nặc chạy đến nhặt lên, lột vỏ cho vào miệng.
"A! Chua quá!"
Vị chua làm cô hơi rụt cổ lại, trước đây cô đã từng ăn kẹo me, nhưng chúng là những viên nhỏ, mềm, hơi giống kẹo dẻo, cô không ngờ me dại lại chua như vậy, nhưng vị chua ê ẩm lại hấp dẫn người ta tiếp tục nhấm nháp, cô nheo mắt lại vì chua, cô cắn thêm một miếng nữa.
Thấy cô thích, Hứa Đồng Chu leo
sang cành bên kia, bên đó được nắng chiếu nhiều hơn nên có nhiều trái hơn, lần này thay vì hái, cậu lại lắc cành cây.
Cành cây rung chuyển, trái me rơi xuống như mưa, Trình Nặc né không kịp, bị rơi trúng đầu.
Nói không đau là giả, cô nhanh chóng chạy ra, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Hứa Đồng Chu thấy mình như gây ra lỗi lầm, nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống như một con khỉ: "Sao vậy? Đập vào đầu chị sao? Hay là rơi vào mắt cậu? Để em xem." Cậu luống cuống kéo tay đang ôm đầu của cô ra, xem cô có bị thương không.
"Hình như có vật gì rơi vào mắt, đau quá..." Mắt Trình Nặc rưng rưng, muốn lấy tay dụi mắt nhưng bị Hứa Đồng Chu ngăn lại.
"Đừng dụi sẽ tổn thương mắt, để em thổi cho chị." Hứa Đồng Chu tự trách mình muốn chết, nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng, cậu nâng mặt Trình Nặc dưới ánh trăng, ngón tay nâng mí mắt cô lên, hít một hơi nhẹ nhàng thổi.
"Chị thấy đỡ hơn chưa?" Cậu thổi vài lần rồi dừng lại hỏi.
"Đỡ hơn nhưng vẫn khó chịu." Sắc mặt Trình Nặc không tốt lắm, không nhịn được muốn đưa tay dụi mắt, nhưng bị Hứa Đồng Chu nắm lấy tay giữ lại.
Cậu lại nâng mặt cô lên thổi nhẹ, động tác nhẹ nhàng, ngay cả bàn tay nắm cằm cô cũng vô cùng nhu tình.
Trình Nặc cảm thấy mát lạnh nơi mắt, hình như đã khá hơn, nhưng chàng trai vẫn chưa biết, đến gần tiếp tục thổi giúp cô, dưới ánh trăng, ngũ quan của thiếu niên càng thêm diễm lệ, nếu như cậu không nói ra hoàn cảnh của mình, nói là người mẫu hay minh tinh của một studio nào đó người ta cũng sẽ tin tưởng.
Nhưng nhan sắc tuấn mỹ như vậy lại bị chôn vùi trong núi rừng sâu thắm, không ai biết đến.
Thấy vẻ mặt cô đã dịu đi, Hứa Đồng Chu biết cô đã ổn, nhưng cậu lại không nỡ buông tay đang ôm má cô, trong khoảnh khắc gần gũi như vậy, cậu không biết liệu mình còn có cơ hội nào khác trong cuộc đời hay không. Cậu giả vờ thổi nhẹ nhàng, lần nào anh cũng cố gắng hết sức để ngửi hơi thở của cô.
Môi cô hơi hé ra, không cần nếm cũng có thể đoán được vị ngọt như thế nào, chiếc mũi nhỏ rất gần với cậu, dường như nếu gần hơn một chút, chóp mũi của họ có thể chạm vào nhau.
Cậu muốn cô... không lúc nào là không muốn.
"Hứa Đồng Chu..." Có vẻ lúc này Trình Nặc cũng nhận ra ánh mắt ái muội của cậu, nhẹ nhàng gọi tên thiếu niên đó.
"Chị Trình..." Chàng trai đáp lại cô bằng giọng trầm khàn.
"Em... có thể hôn chị không?"
Yết hầu cậu lăn lên trượt xuống, hàng lông mi dài đổ bóng dưới ánh trăng tạo thành bóng tối bí ẩn dưới mí mắt, hấp dẫn cô gái đưa mắt nhìn xem.
Cô cũng hơi động tình nhưng đại não lại phản ứng rất lý trí:
"Không thể!"
Cô còn chưa nói xong, Hứa Đồng Chu đã đến bên, mặt cô bị cậu ôm trong tay, gần như vậy mà không thể làm gì sao, cậu muốn hôn cô, cậu muốn hôn cô!
Môi cô hơi hé ra vì đang nói lời từ chối, Hứa Đồng Chu ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng cô, hơi chua... là vị me vừa rồi.
Cậu mút lấy chất lỏng trong khoang miệng cô, bàn tay to ôm mặt cô đưa tới cổ cô nhẹ nhàng vuốt ve, "chị Trình, chị thơm quá..." Thật lâu sau cậu mới buông môi cô ra, áp đầu mũi vào má cô.
Trình Nặc bị cậu hôn đến choáng váng, môi cô đỏ bừng vì cậu mút quá mạnh, "Đừng làm vậy... không thể..." Cô hơi từ chối nhưng cơ thể đã sớm xụi lơ dựa vào chàng trai bên cạnh.
"Được." Hứa Đồng Chu muốn trái lại ý cô, lại hôn cô thêm lần nữa, ngón tay thon dài của cậu trượt xuống gò má cô, luồn vào chân tóc cô, ấn đầu cô hôn lên môi mình.
"Ưm..." Môi Trình Nặc bị bịt kín, nhẹ nhàng hừ một tiếng, vì đứng không vững nên tay nắm chặt lấy quần áo của chàng trai.
Hứa Đồng Chu bị động tác của cô kích thích, của ôm cô vào lòng, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô không buông, thậm chí còn cẩn thận liếm từng chiếc răng nhỏ của cô.
Cậu hôn cô rất sâu làm Trình Nặc lâng lâng, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, tay còn lại gỡ lấy gáy cô, không cho cô có cơ hội rút lui.
Hai tay Trình Nặc nắm chặt vạt áo của chàng trai tạo ra nhiều nếp nhăn, nụ hôn dưới ánh trăng khiến cô như lạc lối, nhưng lý trí trong đầu lại đang rung lên hồi chuông cảnh báo, cô không muốn trầm luân, cũng không muốn cùng thiếu niên tiếp tục trầm luân, đây là sai lầm.
"Hứa Đồng Chu... em nghe tôi... nghe tôi nói..."
Cô nghẹn ngào ngắt quãng, cố gắng thức tỉnh chàng trai.
Nhưng Hứa Đồng Chu nào cho cô cơ hội, cho dù môi cô có né tránh, cậu vẫn có thể tìm đúng hướng, mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô, muốn tiến sâu vào trong đó hết lần này đến lần khác.
Sau khi rời môi cô, tay cậu bắt đầu không thành thật, bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô bắt đầu trượt lên trượt xuống, muốn chui vào trong quần áo của cô, những vết chai gầy gò ở đầu ngón tay khiến cô nhột nhột, cô vặn vẹo eo không chịu phối hợp.
"Chị Trình..." Hứa Đồng Chu thở dốc gọi cô.
"Đêm nay... có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro