Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Chị Chơi Xong Rồi Vứt Bỏ Sao?

Trình Nặc không biết trải qua ngày hôm nay như thế nào, trong giờ học thì lơ đãng, cho đến khi học sinh gọi cô mới hồi thần, cô đành phải chuyển hai tiết cuối sang tự học.

Cô nghĩ đến việc dùng tình một đêm để hóa giải nỗi buồn trong lòng, bây giờ nghĩ đến Điền Mục, sự khó chịu trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, lại thêm Hứa Đồng Chu một phiền toái khác tìm đến cửa.

Cô không coi thường nông dân nghèo, cha mẹ cô đã dạy dỗ từ khi còn nhỏ, cuộc sống khá giả không phải là vốn để cô kỳ thị người khác, nhưng bây giờ đối mặt với Hứa Đồng Chu "ăn nói khùng điên" khiến cô thật sự muốn chất vấn, cậu dựa vào đâu mà đòi cưới tôi?

Trình Nặc cảm thấy thái dương đau nhức, tan học vội vàng thu dọn đồ, định về cùng Hứa Đồng Nhạc, theo kinh nghiệm, mỗi ngày Hứa Đồng Chu sẽ đến trường đợi cô tan dạy. Lúc đó cô không cô chưa nhận ra tâm tư của chàng trai này, cộng với đôi chân bất tiện làm cô càng dễ dàng tin cậu. Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, cô thực sự không muốn ở một mình với cậu.

Điều cô không ngờ tới là hôm nay khi ra khỏi trường, cô không nhìn thấy bóng dáng chàng trai đó nữa, mặc dù hơi khó hiểu nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu cậu ấy đã hiểu được lời từ chối của mình thì đúng là nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nếu anh ta đã học được trí tuệ vì sự từ chối chính đáng của mình sáng nay, thì anh ta thực sự muốn a di đà phật! Cảm tạ trời xanh!

Trình Nặc trò chuyện với Hứa Đồng Nhạc suốt đường về, nhưng khi đến trong sân, thấy Vương Quế Chi một mình bận rộn làm việc nhà, cô cũng không nói thêm gì nữa, Hứa Đồng Nhạc lại chạy đến hỏi anh trai đâu rồi. Vương Quế Chi nói tiếng địa phương, cô nghe không hiểu lắm, nhưng từ ngữ điệu bình tĩnh của Vương Quế Chi thì có vẻ không có gì nghiêm trọng, có lẽ cậu ấy bận làm ruộng nên chưa về.

Đến giờ ăn tối, vẫn chỉ có ba người phụ nữ, trong lòng Trình Nặc thắc mắc nhưng lại không muốn hỏi, ăn tối xong liền về phòng nghỉ ngơi.

Trước đây Hứa Đồng Chu ở nhà sẽ đun nước tắm cho cô tắm, không ngờ hôm nay chàng trai đó lại biến mất, cô không có cách nào tắm rửa, nếu có tiếc nuối có lẽ chỉ giới hạn ở trong việc này thôi...

Cả người cô đổ mồ hôi nóng ngủ thiếp đi, nửa đêm cô cảm giác có vật gì đó cọ vào ngón tay mình, lần đầu tiên cô còn mơ màng, đến lần thứ hai cô mới chợt nhớ ra nông thôn có nhiều muỗi,
chuột, kiến, không phải là rắn hay nhện bò đến giường đó chứ?

Cô giật mình bật dậy.

"Chị ơi, là em!" Hứa Đồng Chu che miệng cô lại, phòng ngừa cô hét lên quấy rầy Hừa Đồng Nhạc và Vương Quế Chi đang ngủ say.

"Em tới đây làm gì?" Sau khi bình tĩnh lại, Trình Nặc hạ giọng chất vấn.

"Em qua thôn bên cạnh phụ sửa nhà, bây giờ mới về, cái này cho chị."

Nói xong, cậu đưa tay vào trong túi áo lấy thứ gì đó, nhét vào trong tay Trình Nặc.

Trong phòng quá tối, Trình Nặc không nhìn rõ đó là thứ gì, chỉ có thể dùng ngón tay sờ thử, hồi lâu mới nhận ra ra đó là một cái chai, cẩn thận sờ một lần nữa:

"Cái này là... Coca?"

Trong bóng tối, cô tìm kiếm đôi mắt của chàng trai.

"Dạ, cho chị uống."

Có người ở làng bên đi làm thuê ở thành phố, tích góp được tiền về xây nhà, muốn xong sớm trước ngày Quốc khánh nên vội vàng tìm công. Trong làng không đủ người nên qua thôn này tìm Hứa Đồng chu, cậu còn trẻ, muốn kiếm nhiều tiền nên mới sáng sớm sau khi đưa Trình Nặc đi, nghe thấy có người gọi liền vội vã qua đó, bây giờ mới về.

Chủ nhà muốn giữ cậu ăn cơm nhưng cậu mong nhớ Trình Nặc, muốn tranh thủ trở về nên cơm cũng không ăn, phi nước đại về nhà. Trước khi về, ông chủ cho cậu chai Coca, trước đây cậu đã từng nếm thử vị Coca, hương vị kích thích khiến cậu không bao giờ quên.

Cậu biết người trong thành rất thích uống thứ này nên ôm lon Coca chạy về, hy vọng Trình Nặc còn tỉnh, có thể đưa kịp cho cô.

Trình Nặc cầm chai Coca trong tay, không biết nên nói gì, hiện tại người dân thành phố lớn đều chú trọng dưỡng sinh, ai lại uống loại đồ uống có ga dễ tăng cân như vậy?

Cô cười khổ đặt lại vào tay Hứa Đồng Chu: "Của cậu, cậu uống đi."

Cô không muốn nhận bất cứ ý tốt nào của Hứa Đồng Chu kẻo cậu lại hiểu lầm, chuyện tối qua cô cũng có lỗi, nhưng đó là chuyện hai người tình nguyện, hiện tại dừng lại vẫn kịp. Cô không muốn mọi chuyện đi đến mức không thể quay đầu.

Hứa Đồng Chu thấy cô trả chai Coca lại, trong lòng hụt hẫng:

"Chị ơi, sáng nay là lỗi của em, lẽ ra em không nên nói những lời đó. Chị tha thứ cho em đi."

Cả ngày ngay cậu đã suy nghĩ kỹ, cậu có là gì đâu? Cô mới quen cậu được một tháng, cô cũng có cuộc sống riêng của mình không phải sao? Cậu dựa vào đâu cướp đi quá khứ của cô, sống
19 năm trên đời cậu đã sớm quen với cuộc sống nghèo khó bị người ta coi thường. Nhưng cô thì không, cô là đại tiểu thư ở thành phố tình cờ gặp cậu trên đường đời, hai người không thể nào nên đôi được.

Vậy nên dù cô còn đang nhớ đến người tên "Điền Mục", cậu cũng không có tư cách tra hỏi không phải sao? Cậu sẽ nỗ lực thay đổi bản thân để cô có thể quay lại nhìn cậu, một ngày nào đó cậu sẽ thay thế vị trí của "Điền Mục".

Có lẽ... cho dù không thể thay thế được cũng không sao, chỉ cần cô còn ở đây một ngày, cậu cũng sẽ bảo vệ cô một ngày.

Trình Nặc không muốn nói nhiều với cậu, chỉ giục cậu nghỉ ngơi, mình cũng muốn đi ngủ.

"Vậy chị còn muốn tắm không? Bây giờ em đi nấu nước vẫn kịp."

Cậu làm xong lúc 9 giờ, một đường chạy về, không dám lãng phí một giây. Bây giờ chỉ mới gần 11 giờ, đi nấu nước cho cô hần là chưa đến 12 giờ, cậu phải tranh thủ nhanh tay hơn một chút.

Trình Nặc thở dài, không biết nên từ chối chàng trai này như thế nào, cô nhìn đôi mắt sáng cách đó không xa:

"Đồng Châu, đêm qua là lỗi của tôi, tôi đã gặp phải chuyện thương tâm nên đã đưa ra lựa chọn sai lầm, chúng ta xem như không có chuyện gì xảy ra nhé? Đừng đối xử tốt với tôi như vậy nữa, từ nay về sau tôi vẫn là chị Trình của em, tôi cũng sẽ dạy em đọc chữ, nhưng chuyện kia không cần phát sinh nữa."

Cô muốn trấn an chàng trai, đồng thời cũng muốn giải thích rõ ràng, dù sao việc tình một đêm cũng là sai lầm, cô không thể để cậu ấy chìm đắm trong đó nữa.

Hứa Thông Chu khẽ cười, dịu dàng nói: "Nếu thật sự không muốn quan hệ chính thức thì chị có thể xem em như một món đồ chơi trong một năm nay, sau khi chị rời đi vứt bỏ em là được rồi."

Mặc dù lời nói của cậu vẫn văng vắng bên tai nhưng mấy ngày nay lại không thấy cậu.

Kể từ đêm Hứa Đồng Chu chạy về cho cô chai Coca, Trình Nặc vẫn chưa có cơ hội gặp lại cậu. Ngôi nhà thôn bên cạnh sắp xây xong nên ngày nào cậu cũng phải chạy đến đó, sáng sớm dđi
chăn bò, tuy buổi tối có trở về nhưng khá muộn nên cũng không thấy người.

Chỉ có mỗi ngày đều nấu nước ấm đúng giờ để trước cửa phòng cô, lúc cô nhận ra thì người đã đi mất.

Trình Nặc hơi bất lực nhưng cô cũng cảm thấy đây là một cách tốt, cô không thể hứa hẹn gì với Hứa Đồng Chu, một đêm ân ái hỗn loạn cũng không đủ chứng minh hai người có quan hệ gì,
cậu ấy buông bỏ sớm là điều tốt.

Huống chi bây giờ tâm tình của cô cũng không tốt lắm, chuyện của Điền Mục không dễ dàng quên, có khi ban đêm cô sẽ thức dậy khóc, nhưng dù sao cô cũng là người mạnh mẽ, dần dần học được cách quên.

Hôm nay tan học trời mưa rất to, may là lần này cô mang theo ô, cô cũng dần quen với những con đường ngoằn ngoèo trong thôn, Trình Nặc bước từng bước vững vàng, hôm nay có hai em học sinh còn nhỏ trời mưa to không về nhà được nên cô nhận nhiệm vụ đưa hai em về, nhà hai em cách đó không xa nên cô chỉ cần đi về cùng hai là được.

Nhưng nhà của đứa bé lại ngược đường với nhà Vương Quế Chi, tuy chỉ cần tiễn một đoạn nhưng đoạn về nhà cũng không tính là gần.

Sau khi Trình Nặc giao hai em an toàn cho phụ huynh thì bắt đầu lên đường trở về, lúc tan học trời còn sáng bây giờ đã u ám sau trận mưa lớn. Trình Nặc biết mặt trời bắt đầu lặn, trời sẽ tối càng nhanh.

Vì Hứa Đồng Chu qua thôn bên cạnh phụ người ta sửa nhà nên Vương Quế Chi và Hứa Đồng Lạc chia đều việc nhà, mấy ngày nay Hứa Đồng Nhạc phải vội vã về nhà sau giờ học, không đợi
Trình Nặc cùng về. Cô cũng không than phiền gì, cô ở ké cũng làm phiền nhà người ta nhiều rồi.

Hôm nay trời tối rất nhanh, đường núi tối tăm làm cô hơi sợ, nhưng sau lần kinh nghiệm bị bong gân lần trước, bây giờ dù cô bước nhanh nhưng vẫn duy trì ổn định từng bước vững chắc.

Một tay cô cầm ô, một tay cầm túi nhỏ, đang cẩn thận bước đi thì chợt cảm giác có một bóng người xuất hiện, cô giật mình nhưng cũng không nhìn lại phía sau.

Lá gan cô rất nhỏ, khi còn ở Hàng Châu, đừng nói đến xem phim ma, chỉ cần là loại trinh thám thần bí hồi hộp cô cũng ít khi xem, trước khi cô đến dạy, một số bạn bè đã vô tình hoặc cố ý kể cho cô nghe không ít chuyện quỷ quái ở nông thôn, bây giờ đang lạc trong cảnh đó cô khỏi cảm dựng tóc gáy.

Cô bước nhanh về phía trước, thầm niệm a di đà phật, nhìn con đường ngã ba trước mặt, cô biết mình đi tầm 20 phút nữa là có thể về tới.

Cô vừa cất bước chạy thì tiếng bước chân đuổi theo phía sau càng rõ ràng, cô sợ hãi, sự cản trở của chiếc ô khiến cô không thể chạy nhanh, cô hét lên, muốn quay phản kháng. Trong khoảnh khắc quay người, cô nhìn thấy một người lôi thôi với biểu cảm vặn vẹo.

Đó ông lão góa vợ trong thôn, Trương lưng gù!

Cô đã từng gặp gã một lần, khi Hứa Đồng Chu cõng cô đi dạy, từ xa cô đã nhìn thấy người đàn ông thấp bé lưng gù đang nói gì đó với cô, nói rất to, rất nhanh, nhưng vì là phương ngữ nên cô
không hiểu lắm, khi cô hỏi Hứa Đồng Chu thì cậu không trả lời mà nói cô không cần quan tâm. Nhưng vẻ mặt Hứa Đồng Chu cô biết gã này chắc chắn không phải đang nói điều tốt đẹp gì.

Vì cơ thể tàn tật nên Trương lưng còng mãi không lấy được vợ, sau này gia đình tìm cho gã một người vợ ở làng khác bị thiểu năng trí tuệ, gã coi thường vợ mình hơi ngốc nghếch nên suốt ngày đánh đập, đánh mãi làm người vợ bỏ đi, từ đó gã trở thanh lão già góa vợ không ai thèm, vì sức khỏe yếu không thể ra ngoài làm việc, cũng không thể làm nhiều công việc đồng áng nên gã
lang thang khắp làng suốt cả ngày.

Nhìn thấy gã càng ngày càng gần mình, Trình Nặc sợ hãi hét lên, lên tiếng gay gắt, bảo gã mau tránh xa!

Trương lưng gù càng lúc càng đi tới gần, trên mặt lộ ra một nụ cười đê tiện, cuối cùng cô cũng nghe rõ lời gã nói: "Cô giáo xinh đẹp, chơi với tôi một chút, tôi muốn ngủ với cô."

Trình Nặc sợ hãi chân hơi nhũn ra, vừa mắng chửi Trương lưng còng, vừa dùng ô chặn giữa hai người, tuy nhiên gã ta dù có tàn tật đến đâu thì vẫn là đàn ông trưởng thành, trong lúc giằng co,
gã đã bẻ cong được sườn ô, vứt nó vào cánh đồng lúa bên cạnh.

"Cứu! Cứu với!"

Trình Nặc cuối cùng cũng sợ hãi kêu thất thanh, quay đầu chạy lên ruộng cao hét lên kêu cứu, nhưng lúc này ai sẽ đến ruộng lúa chứ?

Cô cố gắng vùng thoát nhưng bị Trương lưng còng túm tóc kéo lại làm cô ngã xuống ruộng bùn.

Đất lạnh trơn trượt làm cô bẩn cả người, Trương lưng còng rất đắc ý: "Cô chạy đi! Tôi xem có thể chạy nhanh cỡ nào? Suốt ngay kêu thằng bé Đồng Chu cõng đến lớp, cô có gì quý giá chứ?
Chân không thể chạm đất sao? Hôm nay tôi phải nhìn xem cô có quý giá đến vậy không!"

Vừa nói, hắn vừa ngồi lên bụng Trình Nặc, vươn tay nắm lấy cổ áo cô, ý đồ cho tay vào trong áo lót của cô.

Trình Nặc bị hắn đè không thở nổi, cô hét chói tai, tay chặn gã lại, nước mắt hòa trộn nước bùn dính đầy mặt, cô không muốn! Cô đến cứu vớt thôn này nhưng tại sao người nông thôn lại "trả
ơn" cô như vậy?

Cô khóc một cách tuyệt vọng, ngay khi cô tưởng mình sắp bị Trương lưng gù làm ô uế, bỗng sức nặng trên bụng cô biến mất, cô hoảng sợ ngồi dậy, chỉnh lại chiếc áo bị gã ta đẩy đến bụng.

Cô theo bản nang đẩy ra, khong ngo tránh vỏ dưa lại gặp vo dừa, nhưng người nọ lại không buông tay ra, ngược lại ôm chặt cô vào ngực: "Đừng sợ, có em ở đây!"

Giọng nói rất quen thuộc, mặt cô lem nhem cố mở to ra, Hứa Đồng Chu no nu cười con kho coi hơi ca khóc, tựa như muốn an ủi cô: "Chị đừng sợ, có em đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #caoh