Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Chị Gọi Tên Em, Em Sẽ Dừng Lại (H)

Dưới luật động kịch liệt như bản năng nguyên thủy, cửa động ướt át liên tục trào ra xuân dịch ái muội, nhuộm ướt lưỡi kiếm của chàng trai giúp quá trình ra vào càng trở nên suôn sẻ hơn.

Thiếu niên rút ra dừng trong giây lát, vươn tay đến đôi chân thon dài trắng nỏn, miết đến vòng eo thon gọn của cô, cố định cơ thể mềm mại của cô gái rồi lại cắm vào, ánh mắt cậu vẫn luôn dõi
theo biểu cảm của cô.

"Chị Trình... Người chị mềm quá." Cậu thì thầm bên tai cô.

Khi cô gái đón nhận những từng cú va chạm thô bạo của cậu, đôi mắt mê ly ngập nước, bầu ngực phập phồng, đôi môi khẽ hé bật ra những tiếng nỉ non, hình ảnh đó câu hồn đoạt phách Hứa Đồng Chu, cậu mê mẩn hưởng thụ những phút giây ngỡ đang ở trên thiên đường.

Tiếng kêu đau đớn của Trình nặc dần dần được thay thế bằng những tiếng rên rỉ phóng đãng, nhưng dù sao cô cũng là một trinh nữ, không thể chịu đựng được những đòi hỏi quá mức của chàng nông dân cường tráng.

Bị thao một lúc lâu, Trình Nặc thậm chí còn cảm thấy tiểu huyệt của mình đã tê dại đến mất tri giác, cô bắt đầu rên rỉ, khẽ khóc:

"Không được nữa... nhanh quá... không làm nữa."

Hứa Đồng Chu nghe cô cầu xin nhưng trong lòng không muốn dừng lại, chị mềm mại thơm tho như vậy, sao cậu cảm thấy đã đủ chứ?

"Chị gọi tên em đi, gọi em một tiếng, em sẽ dừng."

Cậu muốn chị gọi tên cậu, giống như gọi tên người đàn ông đó, bằng giọng nói dịu dàng mang theo tiếng nỉ non tình ái.

Nhưng Trình Nặc đã sớm bị tình dục mãnh liệt làm tâm trí mơ hồ, cô chỉ biết rên rỉ sung sướng, hồi lâu vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Hứa Đồng Chu lại muốn phân cao thấp với tên đàn ông kia, bộ dạng phải nghe được cô gọi tên mình mới chịu dừng lại.

Cậu ôm chặt eo cô, hông tăng lực cẩm mạnh vào, hai tay ôm lấy eo thon cũng siết lại, mỗi lần cắm côn thịt vào bên trong cũng đồng thời ôm lấy eo cô kéo về phía mình.

Lực đồng thời từ hai hướng, nam thì sảng, nữ thì đau, môi âm hộ của cô tê dại hoàn toàn nhưng khoái cảm lại tăng vọt, cô không chịu được sự sung sướng nhấn chìm như vậy khẽ run lên.

Giọng cô không tự chủ mà cao lên: "Không muốn... dừng lại... dừng lại, thật sự không thể."

"Vậy chị gọi tên em đi, chị kêu xong em liền dừng lại!"

Hứa Đồng Chu hoàn toàn không để ý đến nàng, càng hung hăng cắm vào, muốn dùng quy đầu chà đạp tiểu huyệt mê người kia.

Trình Nặc bắt lấy cánh tay thiếu niên, vừa hét vừa thở dốc, "Nhanh quá... dừng lại... Hứa Đồng Chu... Hứa Đồng Chu, xin cậu dừng lại."

Cuối cùng cô hét lên, gọi rõ tên chàng trai đó.

Thật tốt, cuối cùng cậu cũng nghe được chị gọi tên mình.

"Thêm lần cuối cùng!"

Cậu cũng hưng phấn sắp đến đỉnh rồi, nhấc hai chân cô lên vai mình, dùng lực ấn xuống khiến nửa thân dưới của cô lộ ra hoàn toàn, cậu thọc vào rút ra liên tục, sau hàng chục lần cuồng thao, tiểu huyệt cô gái đột nhiên siết chặt như muốn khép kín lại, hút chặt vật căn co rút lái kích kích thiếu niên hét lên:

"A... chị Trình, chị sắp kẹp chết em rồi."

Không để ý đến đôi mắt cô gái đã hơi trợn ngược, sau khi phát điên luật động thêm mười lần nữa đã bắn tinh dịch đặc sệt nóng bỏng vào trong cơ thể cô.

Thật thoải mái.. Dù là về mặt thể chất hay tinh thần, đây là lần đầu tiên sau 19 năm anh cảm thấy vui sướng thỏa mãn như vậy.

Cậu nhìn khuôn mặt nửa tỉnh nửa mê của cô gái trong bóng tối, "Chị Trình, sau này chị chỉ gọi tên một mình em được không? Tên em là Hứa Đồng Chu."

Trình Nặc quên mất hôm nay là thứ Hai, cô còn phải đến lớp, buổi sáng bị Hứa Đồng Nhạc gõ cửa đánh thức, cô nhanh chóng phản ứng lập tức giường, nhưng khi mới vươn tay đã cảm thấy toàn thân đau nhức.

"Đau quá!"

Cô khẽ rên, cố gắng điều chỉnh tư thế rồi từ từ ngồi dậy, ký ức tối qua ùa ùa kéo đến trong đầu cô. Một đêm phong lưu khiến cô quên hết tất cả, bây giờ lý trí đã trở về cô mới hiểu được cảm giác "than khổ không ngừng" là như thế nào.

Đau, thực sự rất đau, nhưng sau khi lý trí trở lại, nỗi xấu hổ còn hơn cả nỗi đau thể xác. Rốt cuộc cô đã đứt dây thần kinh nào mà đưa ra lựa chọn như vậy?

Trong phòng vẫn tràn ngập mùi hoan ái của nam nữ, nhưng kẻ khởi xướng đã biến mất, cô cố gắng lết xuống giường thay quần áo, hạ thân đột nhiên chảy ào ạt dịch trắng làm cô giật mình.

Tên nhóc này tối qua dám bắn vào bên trong cô!

Chất lỏng đặc sệt chảy ra liên tục, cô lau đi lau lại, rất lâu mới sạch hoàn toàn, cô còn lót băng vệ sinh lên quần lót để tránh làm bẩn.

Trình Nặc loay hoay lúc lâu mới ra khỏi nhà, thấy Hứa Đồng Nhạc không đợi được cô nên một mình đến trường, cô cũng phải đi mau một chút.

Cô không định ăn sáng, vội vàng vệ sinh cá nhân rồi lên đường, nhưng nghĩ lại bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Hứa Đồng Chu ngay khi vừa bước vào sân, thay vì vẻ ngượng ngùng thường ngày,
hôm nay cậu khẽ cười tự nhiên, đưa cho Trình Nặc quả trứng gà đã lột vỏ:

"Chị Trình, chị ăn đi."

Mặt Trình Nặc lập tức đỏ như tôm luộc, "Tôi ... tôi phải đi dạy, em ăn đi."

Thiếu niên trước mặt thật ra vẫn còn xa lạ, nhưng đêm qua lại bị cậu ấy cần nuốt như muốn hủy đi xương cốt, cảm giác xấu hổ vẫn còn đó, mặc dù ban đầu là cô chủ động.

Hứa Đồng Chu thấy cô không muốn để ý đến mình, nụ cười trên mặt cậu cứng đờ. Nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần, đến bên Trình Nặc:

"Em đưa chị đến trường, chị ăn trứng đi. Đây là trứng gà rừng sáng nay em đào được, mùi vị rất ngon."

Trình Nặc giật mình nhận ra chàng trai này sáng sớm đã ra ngoài chăn bò, thứ nhất là sợ Vương Quế Chi bắt được cậu ở trong phòng cô, hủy hoại thanh danh cô, thứ hai là cậu muốn kết thúc công việc buổi sáng sớm hơn, có thể dành thời gian để đưa cô đến trường.

Sự quan tâm của chàng trai chỉ khiến cô càng đau đầu hơn, cô quên mất đây là một vùng nông thôn xa xôi bảo thủ, hoàn toàn khác biệt với thành phố sầm uất, có đôi khi "chuyện đó" chỉ làm với một người đến hết cuộc đời.

A... phải làm sao đây, hôm qua cô bị người yêu phản bội sụp đổ nên không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại sau khi phát tiết xong cô lại không biết phải đối mặt với người trước mặt thế nào.

Cô nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cầm lấy quả trứng trong tay Hứa Đồng Chu, bỏ vào miệng.

Vương Quế Chi vốn là người tiết kiệm, ngày thường ở nhà đều đổi trứng lấy tiền, chỉ có ngày mới đến Trình Nặc còn có một quả trứng hấp để ăn, sau này chưa bao giờ nhìn thấy thứ này nữa,
không ngờ Hứa Đồng Chu lại ra ngoài lượm được, còn thơm hơn cả trứng gà nuôi.

Cô lúng túng đi ra cửa, Hứa Đồng Chu mỉm cười đi theo sau, Trình Nặc biết không thể từ chối để cậu không đi theo nên chỉ có thể rũ rượi bước đi.

Cuối cùng đi đến nửa đường không có ai, Trình Nặc nhịn không được nữa, quay người nhìn thiếu niên cao hơn mình nửa cái đầu:

"Đừng đi theo tôi nữa, em về làm việc của mình đi. Đừng đi theo tôi, cũng quấn lấy tôi, chuyện tối qua là cậu tình tôi nguyện, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

Nhìn cô lạnh lùng như vậy, Hứa Đồng Chu chỉ có thể ngượng ngùng buồn bã đi theo phía sau, cô đột nhiên dừng lại làm cậu giật mình: "Nhưng chị Trình... tối hôm qua chúng ta đã... "

Tối hôm qua, tối hôm qua, tối hôm qua cái rắm!

Trình Nặc bùng nổ khi nghe cậu nhắc lại chuyện tối qua: "Đừng nói nữa! Đêm qua... đêm qua tôi nằm mơ. Cậu cứ coi như không có chuyện gì, quay về làm đi."

Cô không muốn dây dưa, mặc dù trong lòng vẫn còn hận ý Điền Mục, nhưng cô thực sự không thích người trước mắt!

Đừng nói thích, sớm muộn gì cô cũng sẽ về thành phố, chỉ vì hứng thú nhất thời mới đến nông thôn, làm sao có thể dành cả thanh xuân của mình cho địa phương quý quái này!

Hứa Đồng Chu nghe cô nói hơi phản ứng không kịp, cho nên chị không cần mình đúng không?Vậy tại sao chị lại nói những lời đó, làm những điều đó mình? Đó là việc mà chỉ có vợ chồng mới
làm!

"Chị ơi, em đã làm gì sai sao?"

Cậu vô cùng sợ hãi, cô gái này cậu không thể chạm đến, đã muốn chôn sâu dưới đáy lòng lại được Bồ Tát hiển linh ban phước, sao cậu có thể dễ dàng buông tay, nhất định là cậu đã làm sai điều gì làm chị không vui.

Hay là vì Điền Mục? Cái tên mà cô cứ nhắc hoài? Tay Hứa Đồng Chu cuộn lại thành nắm đấm, nhất định là như thế! Người mà cô ấy gọi tên khi đang thân mật với cậu.

"Vì Điền Mục sao?" Cậu hỏi thẳng thừng, nếu là vì ít nhất cũng cho cậu biết lý do.

Trình Nặc bị câu hỏi của cậu làm sửng sốt: "Hả?"

Sắc mặt Hứa Đồng Chu hơi u ám: "Điền Mục, người mà tối qua chị gọi liên tục là ai?" Giọng nói của cậu trầm thấp, thậm chí ngay cả trong ngày hè nóng nực cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Trình Nặc cảm nhận được bầu không khí bị đè nén, cô ghét cảm giác này, chỉ là một đêm phát tiết, cậu nghĩ mình là ai mà dám tra hỏi cô như vậy?

"Liên quan gì đến em?" Giọng điệu của cô không tốt lắm, ánh mắt hơi ác ý nhìn người đàn ông.

"Vậy chị và tôi có quan hệ gì? Tối qua chị muốn gì tôi cũng chiều, bây giờ chị trở mặt không nhận người sao?"

Dựa vào cái gì? Cậu là một nông dân, không xứng với một mỹ nhân phố thị, nhưng cậu thích cô được cô đồng ý mới phát sinh quan hệ, cô dựa vào đâu mà "dùng" cậu xong lại muốn ném đi?

Trình Nặc bối rối khi nghe cậu hỏi: "Quan hệ gì chứ? Tất cả đều là cậu tình tôi nguyện, cậu cũng không chịu thiệt gì, còn muốn gì nữa, muốn tôi gả cho cậu sao?"

"Đúng, tôi muốn chị gả cho tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #caoh