Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Khóc Nức Nở Trong Lòng Thiếu Niên

Hứa Đồng Vu vui vẻ thu dọn đồ đạc, tuy hôm nay cậu dẫn theo Trình Nặc làm thời gian đi bộ lâu hơn một chút, đến chợ muộn hơn một chút, nhưng được ở riêng với cô cậu rất vui, cũng không biết có phải nhờ vía của cô không mà hôm nay đã bán hết đậu trong thời gian ngắn, ngay cả mấy miếng lót giày mẹ làm cũng cháy hàng, người mua nói tay nghề tốt, còn muốn mua thêm vài đôi cho con ở nhà, nhắc cậu lần sau nhớ mang theo nhiều hơn để bán.

Sau khi kiểm kê lạ tiền xong, cậu lại đi mua gia dụng cần thiết, vui vẻ đi bộ đến cửa hàng nhỏ, vừa để đón cô, vừa mua cho cô vài hộp nhang muỗi.

Làn da cô mềm mại, dễ thu hút muỗi, cậu luôn ghi nhớ điều đó.

Từ xa, cậu đã nhìn thấy tấm biển nhựa cũ kỹ của quán nhỏ, chữ viết trên đó đã không còn đọc được, nếu không phải người địa phương có lẽ cậu cũng không biết đó là một cửa hàng tạp hóa.

Cậu rảo bước nhanh đến đó, thấy Trình Nặc đang ngồi co ro trong góc, cô cầm điện thoại, cúi thấp người, không phát hiện có người đến gần.

Hứa Đồng Chu lại gần Trình Nặc đang cúi đầu, ngồi xổm xuống:

"Chị Trình! Em về rồi."

Cậu nói khẽ, nói tiếng phổ thông mang ngữ âm địa phương, nghĩ là cô đang ngủ nên không dám nói lớn.

Ngón tay cầm điện thoại của Trình Nặc hơi cong lên, cô cũng không ngẩng đẩu, một lúc sau, cô tựa như lấy tay xoa mặt, cúi đầu đáp: "Ừ."

Hứa Đồng Chu nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi thêm gì nữa, chỉ có thể đi tìm ông chủ mua một nhang muỗi trước, sau đó đứng trước cửa hàng đợi Trình Nặc.

Cô ngơ ngác hồi lâu, nếu không phải Hứa Đồng Chu đến nói chuyện, cô còn tưởng rằng cả thế kỷ đã trôi qua, gã đàn ông bên kia đầu dây liên tục giải thích dây dưa, những lời đó đều lọt vào tai cô nhưng cô dường như không nghe hiểu. Cuối cùng cũng không nhớ rõ ai đã cúp máy trước, thực ra cô cũng không rơi nhiều nước mắt, chỉ mở to mắt nhìn xuống sàn nhà, cố gắng gỡ rối trong đầu nhưng mọi thứ chỉ là một mớ lộn xộn.

Cho đến khi thiếu niên ngồi xổm bên cạnh cô và nói, "Em đã về."

Cô khó khăn đứng dậy, đi theo Hứa Đồng Chu vào trong cửa hàng, cô tháo dây cột tóc ra, rũ tóc che gần hết đôi mắt hồng vừa rơi lệ, Hứa Đồng Chu không để ý, đứng chờ cô cùng về.

Cậu mua rất nhiều thứ, nếu là trước đây cậu sẽ không dám mua như thế này, tiền bán đậu phải tiết kiệm cẩn thận, em gái cần tiền để mua sách, khi cha cậu mất, gia đình đã vay rất nhiều tiền, cậu vẫn phải trả dần dần.

Nhưng sau khi Trình Nặc đến, thế giới của cậu đã khác, tuy cô chưa bao giờ yêu cầu nhưng không biết tại sao nhưng cậu luôn muốn đưa cho cô, ngoài khay nhang muỗi, anh còn mua đồ uống màu xanh, loại đồ uống màu sắc rực rỡ đó cậu cũng chưa từng nếm thử. Lần này cậu mua mấy chai, bởi vì cậu có thể nhìn ra Trình Nặc không quá nguyện ý uống nước trong ống tre.

Cậu khuy một chai ra đưa cho Trình Nặc, trời nóng quá, cậu sợ Trình Nặc sẽ bị say nắng như ngày đầu cô mới tới.

Trình Nạc ngơ ra vì trước mặt đốt nhiên có chai trà đen đá, hơi ngơ ngác nhìn Hứa Đồng Chu, cái nhìn này làm chàng trai trẻ giật mình.

Đôi mắt cô hồng hồng, mí mắt sưng lên, hơi nheo lại dưới ánh nắng chói chang, nhìn cô hơi kỳ lại.

"Chị Trình, có chuyện gì sao?"

Hứa Đồng Chu hơi hoảng hốt, mặt cô gái trắng như tuyết, khiến đôi mắt đỏ càng thêm rõ ràng.

Trình Dạ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Chị không sao..."

Cô chỉ nghĩ mình đã dọa đến Hứa Đồng Chu, nhưng cô không biết phải giải thích thế nào với chàng trai miền núi chất phác này như thế nào, đây là một vấn đề riêng tư, hơn nữa thiếu niên
trước mặt cô cũng không phải là người thân thiết để cô phải kể cho cậu nghe.

Nhưng Hứa Đồng Chu tâm loạn như ma, chị khóc, tại sao chị lại khóc? Có phải vừa rồi cậu để lại cô một mình ở cửa hàng, cô bị người ta ăn hiếp hay không? Hay cô nghe điện thoại ai đó và muốn về nhà? Vậy là cô ấy sắp rời đi sao?

Cậu không muốn để cô đi...

"Chị... đừng làm em sợ, đã xảy ra chuyện gì sao, chị nói cho em đi, em... em có cách."

Cậu bấn loạn an ủi, thực tế cậu chỉ là một thiếu niên ở miền núi nghèo, cậu có thể làm được gì?

Tâm trí Trình Nặc cũng đang rối bời, không có tâm tư đi an ủi cậu,chỉ có thể đưa tay xoa đầu cậu, "Chị không sao... thật sự không có việc gì."

Tuy đây không phải lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, nhưng Hứa Đồng Chu vẫn bị sự đụng chạm của cô kích thích đến mức không thể cử động, chị đang sờ đầu cậu, động tác dịu dàng nuông chiều tựa như một chủ nhân tốt bụng đang an ủi một chú chó lớn.

Cậu không dám cử động, nhưng trong lòng đã muốn ôm lấy cô vô số lần, muốn an ủi cô, hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, muốn hôn cô, cầu xin cô đừng khóc, muốn dùng côn thịt dơ bẩn của mình
thâm nhập vào bên trong cơ thể mềm mại trắng như tuyết của cô.

Anh không dám tiếp tục dòng suy nghĩ đó nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra, dẫn Trình Nặc về nhà.

Đi được nửa đường, cậu nhịn không được cất lời, "Chị ơi, chị muốn về nhà sao?"

Trình Nặc khóc làm hai mắt sưng đỏ nên hơi khó nhìn đường, trong đầu vô vàn tâm sự, cô đang cất bước tựa như một cái xác biết đi, đột nhiên Hứa Đồng Chu lên tiếng mới làm cô tỉnh táo lại,
cô muốn về nhà sao?

Cô muốn về ngay lập tức, muốn quay về Hàng Châu càng nhanh càng tốt, hỏi tên đàn ông đó cho rõ ràng vì sao lại phản bội cô.

Nhưng cô có thể quay về sao? Hoặc là nói, tình cảm của bọn còn có có thể quay lại sao?

Trình Nặc không có trả lời câu hỏi của Hứa Đồng Chu, cúi đầu đi trên đường, trong lòng nghĩ đến Điền Mục, vô tình giẫm phải cái gì dưới chân, ngã xuống mương.

Hứa Đồng Chu nghe thấy tiếng động thì quay đầu, phát hiện cô gái này đã rơi xuống một cái mương nông, cậu vội chạy tới và kéo cô lên.

Mương không sâu, nhìn qua chỉ có mấy chục centimet, nhưng thật sự khiến cậu sợ hãi, cô gái này mỏng manh như vậy làm sao có thể chịu được cơn đau? Cậu thật ngu ngốc, tại sao lại không chú ý để cô bị thương như vậy?

Trình Nặc sợ đến toát mồ hôi hột, mọi tâm sự trong lòng tan thành mây khói, cô được Từ Thông Chu kéo lên, chưa kịp thở đã bị thiếu niên ôm vào lòng.

Cô thật sự sợ hãi, mọi uất ức trong lòng trong nháy mắt tuôn ra như thác lũ, cái ôm của Hứa Đồng Chu làm cô có cảm giác an toàn, cuối cùng cô không nhịn được nữa, ôm lấy thiếu niên trước
mặt, khóc nức nở.

Trình Nặc khóc thương, cô không muốn mất khống chế trước mặt chàng trai xa lạ, nhưng nỗi bi thương lớn lao lại quấn lấy cô, bất kỳ kích thích nhỏ nào cũng có thể phá vỡ sự bình tĩnh cô đang cố chống đỡ.

Cho tới bây giờ cô vẫn có thể nhớ được chi tiết từng giai đoạn tình yêu của cô và Điền Mục, vậy mà một năm trước hắn đã cắm sừng cô, cô còn như con ngốc vẫn thảo luận với hắn về cuộc sống sau hôn nhân, khao khát một đám cưới lãng mạn.

Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, cô thật sự không cầm được nữa. Hứa Đồng Chu biết trong lòng cô có tâm sự, cũng không dám hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể để cô khóc trong vòng tay mình, thời tiết nóng bức, hai người ôm nhau giữa núi rừng, ngoài tiếng nức nở của cô, xung quanh chỉ còn tiếng ve sầu ríu rít.

Không biết đã khóc bao lâu, Trình Nặc khụt khịt ngẩng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và mồ hôi, Hứa Đồng Chu vuốt ve gò má cô, muốn lau đi những giọt lệ đó.

Trình Nặc khóc đến mất bình tĩnh, không thể nói chuyện như bình thường, nắng ban trưa thiêu đốt hai người, Hứa Đồng Chu sợ nếu tiếp tục đứng như vậy cô gái sớm muộn gì cũng bị say nắng. Cậu cắn răng, bất chấp cô gái có phản kháng hay không, cậu bế ngang cô lên, bước vào rừng tre cách lề đường không xa.

Rừng tre rậm rạp râm mát, hơi nóng giảm đi một chút, chàng trai vẫn không buông cô gái ra, tìm một tảng đá lớn ngồi lên đó, còn cô gái bị cậu cường thế duy trì tư thế ôm trong lòng cậu, không muốn buông ra.

"Chị Trình, chờ chị khóc xong, em sẽ đưa trở về."

Hứa Đồng Chu tự biết mình ăn nói vụng về, không có tài an ủi người khác, việc duy nhất cậu có thể làm chỉ là ở bên cô, để cô phát tiết nỗi thống khổ trong lòng.

Có vẻ Trình Nặc khóc đến mệt mỏi, bị nắng nóng làm thất thần, khi nghe cậu nói xong liền ngừng khóc, ngơ ngác nhìn cậu, suy nghĩ bị đóng băng.

Rừng tre mát lạnh, tiếng ve kêu ầm ĩ, hai người cứ lặng lẽ ngồi đó, Hứa Đồng Chu nương theo ánh sáng loang lổ của tán tre nhìn cô, Trình Nặc không biết đang nghĩ gì, khép mi lại không nói
lời nào.

Không biết vì sao, Hứa Đồng Chu đột nhiên ngâm nga một côn khúc, tiếng ca không lớn, cũng không có lời, chỉ có một giai điệu xa xăm vang vọng trong rừng núi, giọng ca du dương, Trình Nặc không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu, xương hàm của Hứa Đồng Chu sắc bén, cổ cũng thon dài, các đường nét sắc sảo như được tạo hóa tỉ mỉ đục ra không có một chút dư thừa nào, nhìn từ góc độ của cô có thể thấy được thiếu niên đó tuấn mỹ rực rỡ đến nhường nào.

"Em đang hát bài nào vậy?" Trình Nặc khàn giọng hỏi cậu.

Hứa Đồng Chu cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình, "Khi nhỏ mẹ em thường hát để ru em ngủ, không biết tên gì nhưng chỉ cần nghe giai điệu này, em sẽ không làm phiền nữa."

Cậu nhìn vào đôi mắt sưng lên của Trình Nặc, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, Trình Nặc không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu.

Hứa Đồng Chu tiếp tục ngâm nga, giọng hát dịu dàng như nước chảy trên sông, từng bước một bay lên trời, rơi nhẹ như mưa, vòng quanh đỉnh đầu Trình Nặc, rồi len lỏi vào trái tim của cô.

Cô dường như cũng bị bài hát ru cổ xưa thôi miên, nhẹ nhàng dựa vào lòng ngực thiếu niên, nheo mắt ngơ ngác.

Hứa Đồng Chu vô cùng trân trọng giây phút này, bài hát vừa dứt lời, hai người hoàn toàn bình lặng trong âm thanh của thiên nhiên, trong rừng thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, thổi lên mái tóc bồng bềnh của cô, cậu đều khắc ghi trong lòng.

Khi cô vực dậy tinh thần thì trời đã dần tối, Trình Nặc đã hoàn toàn tỉnh táo, lại nhìn chàng trai đang ôm cô, cô hơi xấu hổ vì hành vi thất lễ vừa rồi, nhưng cô không lập tức thoát ra chiếc ôm ấm áp đó.

Cô nhìn vào mắt thiếu niên, trong một cái chớp mắt cô nhạy bén nhận ra cảm xúc bất định của chàng trai trẻ này.

Trình Nặc vội vàng đứng lên, lao ra khỏi rừng tre mà không hề quay đầu lại.

Lúc cô về tới nhà thì trời đã tối, cô khóc thật lâu mất vẫn còn sưng nên không thể ăn tối cùng gia đình Vương Quế Chi, cô kiếm cớ quay về phòng mình.

Trong lòng cô vẫn khó chịu, ngón tay lướt điện thoại xem lại tin nhắn cũ của mình và Điền Mục, nước mắt lại tuôn ra. Hần còn chẳng có tâm tư ngụy biện mà đã thẳng thắn thừa nhận như vậy.

Rốt cuộc nguyên nhân là gì? Cô vẫn luôn nghĩ không thông.

Trình Nặc tự tin, từ nhỏ nhan sắc của cô đã được người khác trầm trồ, lớn lên càng kiều diễm hơn, sự nghiệp của ba cô cũng càng lúc càng lớn, cô có nhan sắc, có gia cảnh ưu việt, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng. Chẳng phải năm đó hắn đã rất nỗ lực để theo đuổi cô sao? Tại sao? Tại sao có thể dễ dàng ngoại tình như vậy?

Trình Nặc vùi đầu vào đầu gối, mặc nước mắt dính ướt quần jean.

Hứa Đồng Chu bưng đồ ăn đến cho cô, trời đã tối, cô không bật đèn, cậu mò mẫm đặt khay đồ ăn lên tủ, do dự muốn an ủi cô nhưng không biết nên mở miệng ra sao, cậu xấu hổ trong đêm tối, xoay người đi lấy nhang muỗi rồi quay lại.

Sợ khói nhang muỗi ảnh hưởng nên cậu đã chọn loại tốt nhất cho cô.

Nhang muỗi được đốt lên, đặt ở góc giường, cậu do dự mở miệng: "Đi bộ một ngày chắc chị đã đổ nhiều mồ hôi, để em nấu nước cho chị tắm."

Hứa Đồng Chu tìm cho mình lý do rời đi, xoay người bước ra cửa.

"Hứa Đồng Chu."

Trong bóng đêm cô gái gọi cậu lại, giọng nói khàn khàn nghiêm túc.

"Chị? Em đây." Bị giọng nói lạnh lùng của cô gọi lại, Hứa Đồng Chu đơ ra, không thể cử động.

"Em đã làm tình bao giờ chưa?"

Cô nghĩ không ra mình ưu tú như vậy vì cái gì Điền Mục lại ngoại tình, nghĩ tới nghĩ lui, là bởi vì ba năm qua cô không chịu làm tình với hắn sao?

Điền Mục nhiều lần tỏ vẻ muốn nếm thử trái cấm, cô lấy đủ loại lý do để từ chối, vậy nên hắn mới ngoại tình đúng không?

Trình Nặc thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

"Không... em không..."

Yết hầu Hứa Đồng Chu lăn lội vội vàng trả lời cô, cậu không biết hôm nay chị đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên khóc, đột nhiên thờ ơ, giờ lại đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ.

"Tôi cũng chưa từng làm."

Trong bóng đêm Trình Nặc nói với cậu.

"Đêm nay chúng ta làm tình đi, tôi cũng muốn biết cảm giác đó là gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #caoh