Chương 13: Đưa Chị Đi Họp Chợ
Lúc hai người rời giường bên ngoài vẫn còn tối, chợ cách làng Bạc Châu gần 20 cây số, không có xe cộ nên phải đi bộ, đi từ sáng sớm đến trưa mới đến nơi.
Hôm qua Trình Nặc ở nhà nghỉ ngơi cả ngày để lấy lại sức, nay bước ra cửa tinh thần phấn chấn, cô mang theo điện thoại, cục sạc, lên đường với Hứa Đồng Chu.
Trời vẫn tối đen nhưng đã gần sáng, tiếng thú rừng đã tạm ngưng, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của hai người chậm rãi đi về phía trước. Khi bầu trời tỏa ra ánh sáng vàng nhạt đã thu hút sự chú ý của Trình Nặc, trước mắt là bình minh nơi vùng cao, bầu trời trở nên rực rỡ mê hoặc giữa hai gam màu cam xanh, đây là khung cảnh bình minh tuyệt đẹp mà cô chưa từng nhìn thấy. Cô hơi hưng phấn, kéo tay Hứa Đồng Chu nhìn lên bầu trời, nhưng ánh mắt cậu lại không ngừng dời sang khuôn mặt sáng ngời của cô.
Hai người đi bộ hơn một giờ, trời đã sáng hắn, vẫn còn một chặng đường dài mới đến được đích.
Trình Nặc bắt đầu mệt mỏi, ngồi trên một tảng đá vén đường nghỉ ngơi, khi mặt trời mọc, nhiệt độ càng ngày càng cao, cô hơi khó chịu vén ống quần lên, lộ ra mắt cá nhân trắng nõn, ánh mắt
Hứa Đồng Chu dừng lại ở đó trong giây lát, đưa chiếc ống tre có nước suối tinh khiết cho cô, Trình Nặc cảm ơn, uống vài ngụm.
Nóng quá, nếu cô ấy không đến thị trấn trước khi mặt trời đang lên cao thì sẽ bị sẽ thiêu chết mấy. Cô hơi nản lòng nên lấy điện thoại ra nhấn mở nguồn, nhưng điện thoại không có phản ứng gì,
nó đã hết pin tất máy vài ngày trước, cô phải vào thị trấn để sạc pin.
Ngồi một lúc, cô lại tiếp tục đi tiếp, Hứa Đồng Chu đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu đợi cô, khi đi qua mương cậu sẽ đưa tay ra giúp đỡ, nhưng sau khi vượt qua sẽ nhanh chóng rút tay lại, cho dù trong lòng lưu luyến độ ấm trên ngón tay cô cũng không cho mình dừng lại nhiều thêm một giây.
Cậu bước đi rất nhanh, con đường lại đã quen thuộc với cậu, lẽ ra cậu có thể đến đích nhanh hơn, nhưng lại có thêm một cô gái chưa từng đi đường núi bao giờ nên cậu phải giảm tốc độ, trong lòng Hứa Đồng Chu lại vui vẻ, mặc dù biết biết mình không có tư cách đi quá giới hạn nhưng cô ở bên cạnh, lại cùng cậu lên đường, đây cũng là một loại hưởng thụ.
Với chiếc thúng trên lưng, Hứa Đồng Chu không thể cõng cô được nữa, chỉ đi trước xem đường, thỉnh thoảng dọn sạch những cành cây bay dọc đường rồi quay lại đợi cô.
Cứ đi hoài như vậy, cuối cùng cũng đến chợ trước 11 giờ. Ở đây đông người nhưng cũng không có gì thú vị, hai bên đường đã đầy những gánh hàng rong nhỏ nhưng cô cũng có thứ cô cần, gà vịt bị giết ở các quán ven đường làm máu chảy lênh láng, các quán bán hàng dùng loa để thu hút khách. Ở đây cũng có quán cơm, quán bún, ông chủ nấu một nồi nước lèo, các thực khách sẽ tự pha chế các loại gia vị theo sở thích của mình.
Trình Nặc đang tập trung tìm chỗ sạc pin, không có ý định tham quan, vươn cổ muốn đi qua đám đông để xem thử các cửa hàng xung quanh nhưng lại nghe Từ Thông Chu ở phía sau gọi lại. Cô quay đầu, thấy trong tay cậu dang bưng chén bún đang bốc khói, cậu mỉm cười giơ tay ra ý muốn mời cô ăn.
Trình Nặc mềm lòng, cùng cậu tìm một chỗ ngồi xuống, đợi Hứa Đồng Chu mang gia vị quay lại, trên bát bún nhỏ cậu cho thêm đủ loại thức ăn, có thịt viên, hành lá và một ít lá bạc hà.
Cô bất cẩn khuấy bắn nước ra, Hứa Đồng Chu khẽ cười giúp cô khuấy đều rồi đẩy về phía cô: "Chị Trình, chị mau nếm thử đi."
Đây là món ăn cậu luôn thèm muốn, hồi nhỏ cậu đã đi chợ vô số lần, hầu như lúc nào cũng mang theo lương khô bên mình, cố gắng không ăn ở chợ. Sau này khi lớn hơn, có cơ hội sẽ ăn nó một lần, nhưng số lần ăn rất ít ỏi, thứ này trong mắt cậu rất đáng giá, lại không tiếc mua cho Trình Nặc ăn.
Trình Nặc nhìn cậu rồi lại nhìn bát bún, không từ chối được, gắp một miếng cho vào miệng, "Cay quá..."
Cay đến mức trong khoang miệng cô tràn ngập vị cay nồng, cũng kích thích vị giác làm cô muốn ăn thêm.
Lá bạc hà trong canh cũng rất ngon, cô trộn với bún, ăn một miếng nữa, lúc này mới nhận ra Hứa Đồng Chu chỉ mua một bát, "Em không ăn sao?" Cô hơi bối rối.
Sáng nay hai người chỉ ăn chút cháo, cô tập trung nghĩ đến việc sạc điện thoại nên không để ý đến cơn đói của mình, hương vị cay nồng của món ăn đã kích thích dạ dày khiến cô nhận ra
bụng mình đang xẹp lép, cô còn đói bụng nói gì đến thiếu niên đang tuổi trưởng thành.
Hứa Đồng Chu gãi đầu cười ngượng ngùng, lấy ra chiếc bánh bao hấp Vương Quế Chi đã chuẩn bị từ trước cho cậu, bề ngoài hơi dơ, hẳn là đồ ăn tối qua còn dư.
Cậu cắn một miếng lớn vào miệng, "Chị ăn đi không cần lo cho em". Trong mắt cậu có ý cười, nhưng lại không dám nhìn vào mắt của Trình Nặc.
Trình Nặc lập tức hiểu ra, nhưng nói thẳng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trai trẻ, liền xin ông chủ thêm một đôi đũa và một cái bát khác, đặt trước mặt Hứa Đồng Chu, "Đồ ăn nhiều quá chị ăn không hết, em ăn phụ chị một ít được không?"
Hứa Đồng Chu hơi đơ ra, cầm lấy đôi đũa Trình Nặc đưa, nhìn cô cẩn thận gắp bún vào một bát khác rồi đẩy cho cậu, "Em cũng ăn đi." Cô vẫn luôn mỉm cươi, nụ cười làm Hứa Đồng Chu si mê.
"Lát nữa em muốn đi bán cây đậu sao?" Trình Nặc hỏi cậu.
"Dạ, em muốn đi ra phía trước chợ tìm chỗ bán." Hứa Đồng Chu biết cô có việc riêng, cũng không dám hỏi thêm.
"Gần đây có tạp hoá hay cửa hàng tiện lợi nào không em?" Cô vẫn đang nghĩ đến việc sạc pin, ăn vội tô bún rồi rời đi.
Hứa Đồng Chu đưa cô đến một quán hơi cũ, chủ cửa hàng này là người làng Bạc Châu đến mở, cũng quen biết cha của Hứa Đồng Chu, khi nào đi chợ cậu cũng ghé tại đây để mua đồ dùng sinh hoạt. Vừa thấy cậu dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới, không cần nói nhiều cũng đoán được cô là giáo viên tình nguyện mới trong làng, ông chủ vọi vàng mời cô ngồi xuống và nói chuyện với Hứa Đồng Chu bằng tiếng địa phương.
Sau khi Hứa Đồng Chu chính thức giới thiệu xong, cô mới lấy điện thoại ra xin sạc nhờ, cũng không phải việc gì khó, ông chủ giúp ở ngay, cắm cục sạc vào ổ rồi đưa cho Trình Nặc.
Hứa Đồng Chu lại nói với cô vài cậu, nói cậu anh bán đồ xong sẽ quay lại, sau đó luyến tiếc rời đi.
Bởi vì tắt nguồn trong thời gian dài nên phải một lúc sau điện thoại mới có phản ứng, thanh nguồn sáng lên, Trình Nặc vội vàng khởi động máy. Khi màn hình điện thoại sáng lên hoàn toàn, cô kích động muốn khóc.
Vừa mở điện thoại được mấy giây, tiếng thông báo tin nhắn mới vang lên liên tục, cô không thể trả lời hết, chọn lọc những tin quan trọng xem trước, lời dặn dò của mẹ, lời khuyên dạy bảo của
ba, còn có một số thông báo từ trường, sau đó cô khung chat với Điền Mục, không ngờ cô đã rời đi gần nửa tháng mà anh chỉ nhắn 2, 3 tin đơn giản, đều nhắc nhở cô ra ngoài luôn chú ý đến
sự an toàn.
Cô tranh thủ thời gian ngắn ngủi để gửi emoji đáng yêu qua, muốn kể cho Điền Mục nghe về cuộc sống gần đây của cô.
Đang gõ phím, thì có một tin nhắn mới bị kẹt ở phía trên màn hình điện thoại buộc cô phải thoát ra, đó là tin nhắn của Trương Du Manh, bạn chung ký túc xá đại học của cô.
Đó là bạn thân nhất của cô, hai người là bạn cùng phòng từ khi còn học đại học, vì gia cảnh giống nhau, tính cách cũng tương tự nên họ ngày càng thân thiết hơn. Sau vài năm đại học, hai người trở thành bạn tâm giao không giấu nhau bất kỳ chuyện gì. Trình Nặc nghĩ thầm con bé này lại gặp vấn đề về tình cảm nên tìm cô để kể lể sao?
Cô mở tin nhắn ra, ba bức ảnh được gửi đến, chụp hơi thiếu chuyên nghiệp nên rất mờ nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ bóng lưng của người đàn ông và cô gái trong ảnh, những tin nhắn phía dưới làm cô như bị sét đánh ngang tai.
"Nặc Nặc, hôm nay tao nhìn thấy Điền Mục ở trung tâm thương mại, hắn đi cùng một cô gái khác tay trong tay lên khách sạn trên tầng 6 của trung tâm thương mại."
Cô biết từng chữ trong tin nhắn, nhưng cô dường như không thể hiểu hết, từng chữ đều đi thẳng vào tim cô, như muốn bóp nghẹt hô hấp của cô, cô cười không tự chủ được, làm sao có thể như
vậy được? Trò đùa này không buồn cười chút nào.
Cô luôn hiểu rõ nhân phẩm của Điền Mục, mặc dù một hai năm nay anh ta có hơi lạnh lùng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của hắn đối với cô, cô vẫn nhớ rõ cái ôm của họ trước khi cô rời đi, hắn nói sẽ đợi cô, chờ cô về nhà hai người sẽ kết hôn.
Nhưng trong tấm ảnh mơ hồ kia, dù cô không nhìn rõ nhưng vẫn có thể nhận ra đó là bóng lưng của Điền Mục, hắn đã ở bên cô ba năm, sao cô có thể không nhận ra chứ? Áo hắn, quần hắn
đều do cô mua, chẳng lẽ có người dáng người y đúc, mặc bộ quần áo y chang hắn để cô nhận nhầm sao?
Tay Trình Nặc cầm điện thoại hơi run run, cô bấm số của Điền Mục, một lần, hai lần, ba lần gọi đến nhưng không có người trả lời, bình thường cô sẽ không để ý, nhưng bây giờ cô nghĩ lại mới thấy, dường như đã rất lâu rồi người đàn ông đó không nhận cuộc gọi của cô.
Có chăng tình đã không còn như xưa nữa?
Cô muốn cười, nhưng cô biết mình không được mất bình tĩnh, phiền muộn ngồi trên chiếc ghế gỗ tồi tàn ở quầy hàng, hai mắt rưng rưng, cô liên tục bấm số điện thoại quen thuộc kia.
Một lần, hai lần, ba lần, cô không quan tâm đến thời lượng pin nữa, cô muốn có một câu trả lời, nhưng hắn dường như đang lảng tránh, cô gọi càng nhiều, hắn càng trốn thật xa, cô với không tới, hỏi không được. Tim cô quặn đau, rốt cuộc cô không cầm được nước mắt, cô buông tay xuống, để nước mắt lăn xuống đất.
Trong nháy mắt, cả trời đất như hóa thành màu xám.
Cô không biết mình đã ngồi được bao lâu, một tiếng chuông chói tai truyền đến kéo cô trở về hiện thực, tay cô hơi run, cô nhìn màn hình điện thoại, là tên đàn ông đó.
Cố gắng không để mình run rẩy, cô nhấn nút nghe, "Alo ... "
Cố giữ giọng bình tĩnh không thể mình sụp đổ.
"A Nặc, không ngờ hôm nay em sẽ gọi cho anh, lúc nãy anh ở ngoài đường nên không nghe điện thoại được, em có khỏe không?"
Giọng nói của người đàn ông vẫn bình thường, không kích động cũng không lảng tránh, anh ta giải thích ngắn gọn lý do tại sao không bắt máy, sau đó hỏi thăm tình hình của cô, như thể hai người chưa từng tách ra.
"Điền Mục..."
Giọng cô nghẹn ngào, không nghĩ mình sẽ đi đến
bước này, không thể mở miệng.
"Hửm?" Giọng hắn dịu dàng, bình tĩnh như không có chuyện gì.
"Anh đã qua lại với người khác phải không?"
Nước mắt cô tuôn rơi, cô cần sự thật, có lẽ cô có thể tha thứ cho anh, dù sao hai người cũng có nền tảng tình cảm mà đúng phải không? Trình Nặc tự an ủi mình.
Mà bên kia đầu dây lại im lặng như đưa cô đứng trước đáy vực, im lặng càng lâu, vách đá càng dốc, cô đã nhận ra câu trả lời, nhưng cô đã rơi khỏi vách đá mãi mãi và không thể quay trở lại. .
"Em muốn nghe điều gì?" Giọng nói của người đàn ông nghèn nghẹt, như thể phải mất rất lâu mới định thần lại được.
Nghe cái gì? Nghe những lời dối trá của hắn sao? Vậy hắn đã thừa nhận rồi phải không? Người đàn ông thậm chí còn không muốn ngụy biện đã thừa nhận sao?
"Các người... bắt đầu từ khi nào?"
Trình Nặc không biết cô có phải đang khóc hay không, nhưng giọng nói của cô đã thay đổi rõ
ràng.
"Cô ấy là đồng nghiệp của anh, vào đơn vị cách đây một năm, chưa rành lắm về quy trình làm việc nên anh quan tâm cô ấy một thời gian."
"Quan tâm... tới giường sao?"
Trình Nặc cười hỏi, trong tiếng cười có tiếng nức nở, hóa ra chuyện này đã bắt đầu từ một năm
trước, lúc cô còn đang tâm niệm về cuộc hôn nhân mỹ mãn với hắn.
"A Nặc, lúc đó công việc của anh rất mệt mỏi, em biết là làm việc ở đài truyền hình phải chịu rất nhiều áp lực. Lúc đó em chỉ là một sinh viên ngây thơ, anh không thể tâm sự hết với em. Anh chỉ nhất thời đi sai đường, sẽ không có lần sau đâu, anh hứa với em, khi em về chúng ta sẽ cưới nhau, cho anh một cơ hội được không?" Hắn còn muốn giãy giụa giải thích.
"Tôi hỏi anh, hai người đã lên giường bao nhiêu lần rồi?"
Nước mắt Trình Nặc trào ra, cô đè nén không để mình phát ra tiếng nức nở, cúi thấp người không để người khác nhìn thấy sự thất thố của mình.
Thì ra lý do phản bội là do cô sao? Do cô là sinh viên ngây thơ nên hần ngoại tình sao?
Người bên kia đầu dây không trả lời câu hỏi của cô, chỉ không ngừng cầu xin, cố gắng hàn gắn lại tình cảm đã vỡ tan.
"Tổng cộng... bao nhiêu lần?"
Cô không nghe hấn lải nhải xin tha thử, chỉ lặp lại một câu hỏi này.
Lại một hồi im lặng, Điền Mục trả lời cô bằng giọng nói khàn khàn: "Mỗi tuần..."
Trình Nặc sững người như bị sét đánh, cô không hỏi thêm được câu nào nữa, còn gì để hỏi nữa sao? Rốt cuộc cô đang làm gì vậy, thực sự thất bại như vậy sao? Bạn trai bên nhau ba năm đã sớm phản bội cô, đến bây giờ cô mới phát hiện ra sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro