Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Đêm Nay Tôi Phải Có Được Chị (H nhẹ)

Bể cá to lớn lạnh băng do thả vào nhóm thủy sắc mà chuyển sang màu xanh đậm, cá anh vũ bơi trong bể sống động, trên thân điểm xuyết màu đỏ như máu càng thêm lung linh.

Cô gái bị ấn mạnh trên bể cá, người đàn ông nhanh chóng đè lên cô khiến cô bị kẹt giữa bể cá không thể cử động.

"Chị Trình... Chị có nhớ tôi không?"

Hơi thở người đàn ông nặng nề khẽ hỏi cô gái, răng hắn cắn nhẹ tên vành tai trắng như tuyết của cô, kích thích người cô gái run lên.

Cô sợ người đàn ông này, ánh mắt đó, nụ cười đó không phải của chàng trai cô từng biết. Cô không ngờ kiếp này có thể gặp lại nam sinh đó, nhưng khi
gặp lại thì cậu không còn là cậu thiếu niên ngây thơ ngày ấy nữa.

Hắn hôn cô mãnh liệt, mang theo thù hận muốn hủy đi luôn xương cốt cô và nuốt vào.

"Đau quá... "

Trình Nặc khẽ rên, động tác của hắn quá thô bạo, môi dán vào môi cô không theo trình tự gì, đó không phải là hôn mà là cố ý cắn, miệng cô có vị rỉ sét vì vết nứt ở môi, là mùi máu.

Không biết cô lấy đâu ra sức lực, tát mạnh vào mặt người đàn ông, không thèm để ý đến chiếc váy đã bị rách đến đầu gối, nhân lúc hắn đang đau đớn quay người chạy lên lầu.

Nhưng chiếc váy vết rách đến tận trên đùi, toàn bộ thân trên của cô lộ ra ngoài, làn váy hạn chế cử động của cô, cô chạy xiêu vẹo và hoảng loạn suýt ngã xuống mấy lần.

Hứa Đồng Chu đi theo phía sau cô, hắn tựa như đang nhìn cô biểu diễn, lúc ngón tay cô sắp chạm vào tay nắm cửa, an nắm lấy dây đai trên váy của cô, dùng sức kéo cô ngã về phía sau một cách nhẹ nhàng.

"Người đã thành như vậy rồi, chị còn muốn chạy sao?"

Hứa Đồng Chu cười khẽ nhìn cô gái ngã trên mặt đất, thong thả ngồi xổm xuống.

Trình Nặc sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn anh ta tới gần, cô chống khuỷu tay xuống đất, từng bước một về phía sau:

"Đừng như vậy... Năm đó tôi thật sự không có ý lừa gạt cậu, hơn nữa cậu cũng không thể trách tôi, thôn các người buôn bán người chính là phạm pháp! Bây giờ cậu muốn tôi bồi thường cho cậu thế nào? Tôi đồng ý hết, cầu xin cậu, đừng thương tổn tôi."

Người cô run rẩy, nước mắt giàn giụa, lời nói luôn ra như làn đạn, nhưng Hứa Đồng Chu chỉ im lặng cười, cô xích lên một chút, hắn chậm rãi tiến lên một chút.

"Bồi thường cho tôi?"

Giọng nói của hắn rất dịu dàng nhưng trên môi lại treo nụ cười quỷ dị.

Toàn bộ thân trên của cô gái trần trụi, bầu ngực trắng như tuyết vì động tác lùi vào sau của cô mà run lên.

"Vậy chị có biết cách bồi thường tốt nhất chính là bồi thường chị cho tôi không?"

Hứa Đồng Chu nói, một tay mân mê bầu ngực của cô, dùng lực mạnh niết khiến nó biến dạng.

"Không cần! Tôi xin cậu, tôi sai rồi, tôi không nên nói lung tung với cậu, cậu buông tha cho tôi đi!"

Trình Nặc khóc nức nở, đưa tay nắm lấy tay của người đàn ông, muốn ngăn cản động tác của hắn.

Hứa Đồng Chu nhấp môi, "Chị biết không, đêm nay dù có phải cưỡng gian tôi cũng phải có được chị... Cho nên chị phản kháng làm gì?"

Nhận được thông báo được duyệt đi dạy ở vùng cao có lẽ chỉ có mình cô là người vui vẻ nhất, mẹ vừa giúp cô sắp xếp hành lý vừa phàn nàn:

"Nơi đó xa lắm, 5 năm trước ba mẹ đi du lịch còn
chưa từng nghe qua chỗ đó, rốt cuộc trong đầu con nghĩ gì mà đòi chạy đến nơi xa như vậy để dạy?"

Mấy lời này của mẹ, cô đã nghe hoài đến quen, miệng thì cười nói qua loa, tay thì lật qua lật lại xem từng đôi giày trong tủ.

"Mẹ... Đến đây giúp con chọn một đôi với, hai đôi này con nên mang theo đôi nào đây?"

Đi đường núi, chỉ mang một đôi sợ là không đủ, cầm hai đôi giày trên tay, Trình Nặc biểu cảm khó xử. Cô lớn lên trong một gia đình khá giả, các phương diện ăn mặc, nơi ở, đi lại cũng không thể xem tiết kiệm, cô còn không có kế hoạch chi tiêu hợp lý khi mua sắm, thường xuyên thay tủ đồ, tủ giày cô chất đầy các loại giày, không chỉ có phiên bản giới hạn, còn có những đôi cô săn sale, cao gót, thể thao, giày lười chất đầy tủ.

Là con gái thành phố, Trình Nặc thường chú trọng đến những đôi giày cao gót nhỏ hơi hướng nữ tính dễ phối đồ. Nhưng lần này cô đi dạy ở một vùng nông thôn cực kỳ xa xôi, cô không còn cách nào khác phải lựa chọn kỹ lưỡng, trong vali chỉ có thể mang theo hai đôi giày thể thao tiện cho việc đi lại.

Hai mẹ con đang trò chuyện vui vẻ thì chuông cửa vang lên, Trình Nặc vui vẻ ra mở cửa đón bạn trai của mình. Điền Mục là bạn trai cô, hai người đã ở bên nhau được ba năm, anh hơn cô gần bốn tuổi, anh là học trưởng của cô, đã tốt nghiệp ba năm trước, làm việc ở đài truyền hình tỉnh đúng chuyên
ngành sau khi tốt nghiệp. Ban đầu anh chỉ là biên tập viên của một đài truyền hình vệ tinh địa phương, thỉnh thoảng kiêm làm MC, chưa đầy 2 năm sau vì làm việc chăm chỉ và biết cách đối nhân xử thế nên anh được chuyển đến làm việc ở một đài truyền hình tỉnh.

Sau bao năm đi làm khiến Điền Mục nhận thức được những thăng trầm của cuộc sống, anh dần gạt bỏ tình yêu vườn trường sang một bên, tập trung để phát triển sự nghiệp.

Tuy tình cảm không còn mặn nồng nhưng Trình Nặc cũng hiểu cho sự cố gắng vất vả của Điền Mục, biết rằng anh đang vì tương lai của hai người mà phấn đầu, cuộc sống bình đạm hiện giờ là để chuẩn bị cho sự ngọt ngào mai sau. Vì vậy cô đã bao dung cho sự thay đổi của Điền Mục.

Điền Mục vừa bước vào phòng đã giật mình vì khung cảnh bừa bộn trong nhà, bắt đầu từ tủ giày ở tiền sảnh, cả căn phòng chất đầy đồ đạc của Trình Nặc, bao gồm quần áo, giày dép, tài liệu học tập, nhu yếu phẩm hàng ngày, những thứ khác. Quần áo và
những đồ lặt vặt không biết từ đâu ra, tràn lan đến tận cầu thang của biệt thự.

Anh chật vật chen vào, thỉnh thoảng nhặt những món đồ cản đường dưới chân, cuối cùng bước đến chỗ Phương Vân, lễ phép chào hỏi mẹ cô. Trình Nặc nhìn thấy trong tay anh đang cầm một túi đồ lớn, vui
vẻ chạy tới mở ra xem. Đó đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày mà Điền Mục chuẩn bị cho cô, những vật dụng y tế đơn giản, thậm chí có cả nước rửa tay, còn nhiều thứ nhỏ nhặt không đếm xuể. Trình Nặc nhìn thấy thì vui mừng, miệng thì lẩm bẩm:

"Không cần mua nhiều như vậy, em và mẹ mới đến trung tâm thương mại mua một đống thứ rồi."

Miệng thì nói vậy nhưng tay cô vẫn nhanh nhẹn lấy vài món đồ ăn nhẹ mà cô thường ăn bỏ vào vali. Điền Mục xót cô, mặc dù mấy năm nay công việc ngày càng bận rộn nhưng lòng anh vẫn luyến tiếc cô bé này, năm đó anh sắp tốt nghiệp làm chi hội trưởng đi đón tân sinh viên, ngay lập tức bị thu hút bởi cô gái ngọt ngào xinh đẹp có nụ cười tỏa nắng, mặc dù lúc đó anh đang trong giai đoạn thực tập ngoài trường, việc học và công việc vô cùng bận rộn nhưng vẫn bất chấp dùng toàn lực để theo đuổi Trình Nặc cho bằng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #caoh