Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Nỗi đau chồng chất nỗi đau

Ngồi trên bộ bàn ghế đã sờn màu, hai bên đối diện chưa một ai nói gì, cũng chẳng biết nói từ đâu, Bạch Hắc hít một hơi dài quyết định mở lời trước.

"Chú Đạt, sau bao nhiêu năm không gặp từ khi chú kết hôn, sao chú lại vào "Tà Sư" rồi, chú làm việc này có biết nguy hiểm lắm không? Sợ rằng lúc chết chú sẽ bị giam tại tầng địa ngục thứ chín mãi mãi không ngóc đầu được, đầu thai cũng vào loại súc vật."

Người đàn ông trung niên phía trước thở dài, hai tay nắm chặt, mắt không dám nhìn thẳng Bạch Hắc: "Chú biết, đây cũng là lần đầu tiên chú dùng bùa ám sát người khác."

"Chú biết mà vẫn làm, cháu không tin người tốt như chú lại đột ngột nhập "Tà Sư", ông nội mà biết được sẽ nổi lôi đình bay thẳng vào đây đánh chú cho coi."

"Ha, với tính của thầy có khi sẽ phế luôn tu vi của chú, cho chú làm người tàn phế" Chú Đạt cười khổ, tay sờ vầng trán đầy nếp nhăn: "Thầy đúng là chưa nói sai điều gì, tất cả là do chú cố chấp không chịu nghe lời mới dẫn đến sự việc hôm nay."

Bạch Hắc hai tay nắm chặt, hỏi: "Sự việc là thế nào ạ?"

"Ngày đó khi chú dẫn cô gái chú yêu ra mắt thầy thì thầy đã nhất quyết cấm cản rồi, thầy nói hai chúng ta không hợp mệnh, nếu cưới nhau sẽ đem lại đau khổ cho cả hai, còn nói nếu chú không nghe sẽ đánh gãy chân nhốt chú vào nhà. Nhưng thời đó nông nổi, chúng ta lại yêu nhau say đắm, nghĩ cho dù có đau khổ đến đâu chỉ cần hai người được ở bên nhau cũng sẽ vượt qua tất cả nên đã trốn vào đây cưới hỏi rồi làm ăn. Nào ngờ..."

Chú Đạt tiếp tục thở dài, kể: "Một năm sau chú và cô sinh Tuấn Anh, nó từ lúc mới sinh đã ốm yếu, triền miên phải vào bệnh viện, hai cô chú thì lại làm ăn không ra nên tiền thuốc tốn khá nhiều, càng ngày cuộc sống càng khổ sở, nhưng lúc ấy cả nhà vẫn tràn ngập tiếng cười. Tuấn Anh cũng là đứa biết nghĩ cho gia đình, nó luôn cố gắng học tập chăm chỉ, luôn muốn thành tài nhanh để nuôi bố mẹ, cho đến năm mười lăm tuổi nó đột ngột lên cơn đau tim mà chết. Chết khi còn quá trẻ, lại đặt gánh nặng lớn trên vai nó cứ canh cánh trong lòng nghĩ mình bất hiếu với bố mẹ nên mãi chưa siêu thoát. Cả nhà chú như chìm ngập trong bóng tối cho đến khi Ngọc Anh ra đời..." Nói đến đây đôi mắt đen sâu hoắc tưởng chừng đã chai sạn nước mắt lại rưng rưng trực trào.

"Con bé rất hoạt bát, yêu đời chỉ là số phận lại không buông tha cho nó, luôn muốn nó chết trong đau đớn. Cứ mỗi tháng y như rằng nó lại bị tai nạn gì đó, lúc thì bị trôi sông, lúc lại bị ô tô cán, vô số lần như vậy nếu không phải Tuấn Anh luôn ở bên bảo vệ nó thì chắc nó không sống được đến năm mười một tuổi."

Tim Bạch Hắc thắt lại, khoang miệng mặn chát vị nước mắt, hỏi: "Sao Ngọc Anh lại chết ạ."

Chú Đạt ngẩng mặt lên trời một lúc lâu như để nước mắt không chảy xuống, giọng run run nói: "Con bé bị bạn bè bắt nạt.... phải nhảy lầu tự tử."

"Con bé chết rồi, vợ chú như không còn thiết sống, lúc nào cũng như cái xác không hồn đi đi lại lại quanh quẩn mộ hai đứa, đến một lần cô ấy không chú ý... bị ô tô cán bẹp nửa thân dưới, giờ đang nằm từng ngày hấp hối trong bệnh viện."

"Y học hiện đại có thể cứu cô ấy sống tiếp nhưng cần gần bốn trăm triệu mới có thể mua được các bộ phận thay thế, chú lại không biết kiếm đâu ra bốn trăm triệu vì quá bất lực nên nhận lời giết một người bằng bùa nguyền." Chú Đạt ngừng lại hướng đôi mắt nhăn nheo nhìn Khánh Minh "Người chú phải giết lại chính là cậu ấy."

Khánh Minh lại không để ý đến sự hối lỗi của người đàn ông trước mặt, trong mắt hắn chỉ chứa hình ảnh Bạch Hắc hai mắt đỏ hoe dàn dụm nước mắt, đôi môi nhỏ vừa mới quyết liệt hôn hắn giờ bị hàm răng cắn chặt ngăn tiếng nấc phát ra.

Chú Đạt cũng phần nào cảm nhận được ánh mắt xót xa của Khánh Minh nhìn Bạch Hắc, nó làm ông nhớ đến hình ảnh mình mỗi ngày nhìn người vợ ông yêu thương nhất phải nằm liệt giường, giọng khẳn đặc ông hỏi: "Vậy hai cháu có quan hệ gì vậy?"

"Anh ấy là người yêu của Đại tiên tử đấy bố ạ. Vừa nãy chị bảo anh ấy là sơn hào hải vị thế gian này chỉ có mình chị được ăn." Nữ quỷ từ trong đi ra, tay bưng nước, mặt cười hí hửng nói xen vào.

Khánh Minh kích động, cơ miệng không giấu nổi nụ cười rạng rỡ quay người nhìn Bạch Hắc. Bạch Hắc lại không quan tâm, ôm chầm nữ quỷ, thút thít: "Ngọc Anh à, xin lỗi em, chị xin lỗi vì ra tay nặng, đau lắm phải không? "

"Không, chú mới là người phải xin lỗi các cháu." Chú Đạt đột ngột đứng bật dậy, cúi gập người trước Khánh Minh "Chú suýt chút nữa đã giết người cháu yêu, chú xin lỗi. Xin lỗi cậu, tôi biết cậu không thể tha thứ cho tôi, nhưng một lần nữa xin lỗi cậu."

Thấy bố làm vậy, Tuấn Anh, Ngọc Anh cũng bay lại cúi gập người "Chúng em xin lỗi."

Bạch Hắc hai má lăn dài nước mắt, tay nắm chặt cố kìm nén bản thân, vì dù sao người chú Đạt có lỗi không phải cô nên quyết định tha thứ hay không chỉ có hắn, tính mạng lại không phải chuyện đùa, hắn cố gắng đến vậy, hai mươi năm chìm trong bóng tối đâu thể dễ dàng tha thứ cho người cướp ánh sáng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro