Chương 48: Bánh Chưng
Bạch Hắc hai tay hai túi to đùng, quẳng thân xác mỏi mệt của mình lên chiếc ghế sofa quen thuộc, vừa nằm vừa lăn, ôm ôm dụi dụi vào chiếc chăn mềm mịn: "Ôi cái ổ (lợn) que thuộc, chị nhớ các em quá, moa moa."
Khánh Minh ngồi bên cạnh cố nép mình vào góc để cô duỗi chân cho thoải mái, tò mò mở hai bao tải Bạch Hắc vừa mang đến, hỏi: "Gì vậy?"
"Bánh chưng với giò mang lên cho cậu đấy."
Hắn kinh ngạc tròn xoe mắt, vui mừng bóc ra ăn luôn: "Ưm ngon quá, Trắng Đen ăn cùng không?"
Bạch Hắc nhìn đống bánh trưng kinh hãi, nhớ về 9 ngày ám ảnh: sáng, trưa, chiều, tối đều đớp bánh trưng, không phải bánh trưng luộc thì cũng là bánh trưng rán, đến khi lên thành phố mẫu thân còn đút vào tải để cô vác theo ăn dần, trước khi đi còn đe dọa "Của ngọc thực không được bỏ, bỏ là mang tội lớn đến kiếp sau chết thành ma đói, nghe chưa?"
"Cậu ăn từ từ thôi, của cậu tất đấy. À kẹp thêm giò ở tải kia vào cho ngon."
Khánh Minh y lời, ăn kèm thêm giò thì hai mắt sáng rực càng ăn nhanh hơn như kiểu đói khát lắm.
Bạch Hắc đi tìm đống đồ ăn vặt trong tủ nhai nhồm nhoàng, rồi lại nhảy lên ghế nằm dài. Lòng thầm nghĩ... đúng là không đâu sướng bằng ở đây, không phải dọn dẹp nhà, không phải trông cháu, được ngồi thảnh thôi ăn uống cũng không sợ bị mắng... Haizzz... Mình đúng là bị hắn nuôi đến tha hóa rồi, lười quá chẳng muốn làm gì... Haizzz đến thở cũng thoải mái...
Cô quay ra nhìn cách ăn nhồm nhoàng khác ngày thường của hắn, chau mày: "Ăn từ từ thôi, mà dạo này cậu có ăn uống đầy đủ không vậy? Chẳng lẽ em đi không ai mang đồ ăn lên cho cậu."
"Ừm..."
Hắn trả lời tỉnh bơ làm mặt cô méo xệch, bật dậy, tay siết nắm đấm, máu sôi lên não...
Khánh Minh nuốt miếng bánh ngẹn ở cổ, nói tiếp: "...Vì dạo này tôi toàn ăn ở nhà chính, nên không cần họ mang đến."
"Hú hồn, em tưởng cậu bị bỏ đói."
Hắn ngước cặp mắt long lanh nhìn cô: "Trắng Đen lo cho tôi?"
Bạch Hắc không chút ngần ngại, xoa xoa đầu hắn: "Tất nhiên rồi, bây giờ cậu mới biết em quan tâm cậu sao?"
Tai Khánh Minh đỏ rực, cúi xuống thấp một chút cho cô xoa dễ dàng hơn, đáp lý nhí cuống họng: "Ừm... biết."
"Vậy thời gian em không ở đây có tiến triển gì không?"
Hắn giật mình, suýt nữa thì quên nhiệm vụ chính ngày hôm nay, nhai nốt miếng bánh, nói: "Đến giờ rồi, tôi đi một lúc, Trắng Đen ngồi đây nha."
Hắn tức tốc chạy lên tầng, bỏ lại Bạch Hắc với đôi mắt ngơ ngác.
Cái méo gì vừa xảy ra vậy... Cậu ta vừa... chạy à?...
Nhanh như vậy đã chạy được rồi?...
Đơ mất mấy giây, khóe miệng Bạch Hắc cong lên, chạy theo: "Ê, Ê chuyện gì đấy cho em đi theo hóng với." Đâu thể bỏ lỡ cuộc vui được.
.......
Ngồi trong "lều bát giác" giữa khu vườn đang độ nở rộ của tiết trời lành lạnh mùa xuân, Bạch Hắc co rúm người lại: "Hát ...xì, hát ...xì. Đại thiếu gia có khi nào hôm nay lạnh như vậy họ ở trong nhà bàn việc rồi."
Khánh Minh nhìn Bạch Hắc khịt mũi, cởi mũ đội lên đầu cô, đang định cởi nốt áo thì đằng xa bỗng có tiếng.
"Khánh Hoàng, vụ việc này rất quan trọng, cần phải triển khai biện pháp khắc phục ngay lập tức."
"Dạ"
Nghe chất giọng nghiêm nghị, quyền lực này cũng đoán được là ai, Bạch Hắc hoảng quá, đảo mắt một lúc thì trốn vào bụi hoa gần đó, còn lại mỗi hắn thảnh thơi ngồi bóc nho ăn.
Ba cặp mắt chạm nhau, vị chủ tịch nhìn hắn ngạc nhiên, hỏi: "Khánh Minh con ở đây sao?"
Khánh Minh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên không kém: "Bố và Khánh Hoàng cũng đến đây ngắm cảnh xuân sao?"
Chàng trai mặc vets đen dáng đi đĩnh đạc, nheo mắt cười nói: "Không em với chủ tịch đến đây bàn việc."
Khánh Minh tròn xoe đôi mắt xanh hút hồn, đẩy xe hướng về hai người: "Hai người bàn việc sao, thế con không ở đây nữa để tránh ảnh hưởng"
Đôi mắt thâm sâu nheo lại, làm người đàn ông trung tuổi thêm phần thân thiện: "Có gì đâu mà ảnh hưởng, con cũng là người của tập đoàn Vũ Khánh mà, cứ ngồi đấy đi."
Hai con người nghiêm trang vừa đặt mông ngồi xuống đã bàn bạc chính sự, có mình hắn ngồi bóc nho, cả chùm đã bị bóc quá nửa.
Khánh Hoàng: "Vấn đề thứ hai mà bộ phận chăm sóc khách hàng mới phản ánh lên là về chiếc bánh chúng ta mới sản xuất cho các Resort."
Khánh Hoàng mở tập tài liệu đặt lên bàn đưa cho Chủ tịch, nói tiếp: "Theo thông tin thì khách hàng có phản ánh không tốt với bánh của chúng ta, họ nói bao bì bánh được làm từ thành phần nhựa dởm, màu sắc thì lòe loẹt chắc chắn có chứa nhiều thành phần hóa học không tốt, ảnh hưởng đến người tiêu dùng."
Chủ tịch liếc qua tập tài liệu, mặt bình thản, hỏi Khánh Hoàng: "Đây chẳng phải là công việc con được giao từ năm tháng trước sao? Vậy phó giám đốc tương lai con định xử lí sao?"
Khánh Hoàng nhìn đôi mắt không một gợn sóng của chủ tịch, lòng bỗng chốc bồn chồn: "Với vấn đề này con nghĩ ta nên giảm tối thiểu họa tiết mà chất gây màu hóa học trên bao bì bánh, đồng thời con sẽ đích thân đi kiểm tra bộ phận sản xuất, giám sát và tìm ra người chọn nguyên liệu dởm để ăn bớt tiền của công ty. Còn về phía khách hàng sẽ tiếp tục nghe phản hồi."
Vị chủ tịch nhíu mày: "Còn không?"
Khánh Hoàng bối rối, nhìn sắc mặt bình thản của người đối diện, lòng dậy sóng: "Dạ...À thưa hết rồi ạ."
Bạch Hắc ngồi trong bụi cây bấn loạn, muốn cào xé mặt đất, gào thét trong thân tâm: Trời ơi người ta đang bàn chính sự quan trọng thế kia tại sao hắn lại ngồi bóc nho không vậy, phản ứng gì đi chứ, lại còn cười cười kiểu khiêu khích thế kia, thôi chết rồi nếu mà chủ tịch hỏi cách xử lý thì toi rồi, thời gian huấn luận quá ngắn ngủi, mới có chín ngày hắn làm sao mà hắn biết được chiến lược thị trường chứ, so với Nhị thiếu gia thì là tên tay mơ, trói gà chưa chặt. Trời ơi đến lúc ấy mà không nói được thì mất mặt lắm....
Chủ tịch quay sang nhìn Khánh Minh chú tâm bóc xong cả chùm nho thì cười, hỏi: "Con nghĩ sao về vấn đề này Khánh Minh?"
Bạch Hắc... thôi toi rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro