Chương 29: Bí mật dưới gốc đại thụ
"Giúp tôi..."
"Giúp tôi... làm ơn"
Bạch Hắc bừng tỉnh sau giấc mơ tưởng như dài vô tận, mặt mày toát mồ hôi, trong đầu vẫn văng vẳng giọng nói của ai đó "Giúp tôi... làm ơn.".
Ngồi trên giường, từng cảnh tượng trong giấc mơ lại hiện về trong tâm trí cô, nó chân thật, đau đớn, oán hờn như thể chính cô đã trải qua.
Đôi lông mày Bạch Hắc nhíu lại, miệng lẩm nhẩm: "Chân Ức Mộng"
Không ngờ trong dinh thự này thực sự có ma, lại dám đến tìm mình để cầu xin sự giúp đỡ. Đạt đến cảnh giới nhập mộng truyền ký ức của mình sang người khác như này chắc chắn nó đã tu đến Lệ quỷ rồi.
Bạch Hắc liếc mắt nhìn mấy tấm bùa chú còn đặt trên bàn.
Nếu nó đã là lệ quỷ tại sao trong phòng lại không vương chút âm khí nào, mấy tấm bùa cũng không phản kháng thậm chí đến cả mình cũng không phát giác ra có điều gì lạ. Chẳng lẽ linh hồn này lại thuần khiết đến thế?
Con người khi chết tất cả đều sẽ xuống địa ngục, nếu còn vương vấn trên nhân gian thì chỉ có hai trường hợp, một là oán hận quá nặng muốn báo thù, hai là còn ước nguyện cháy bỏng chưa thực hiện được. Linh hồn này chắc thuộc dạng thứ hai, mà ước nguyện của nó lại có liên quan đến Vũ Khánh Minh. Xét về thời gian tu luyện lên lệ quỷ, về nội dung giấc mơ thì người đó chỉ có thể là... phu nhân đời đầu của chủ tịch, mẹ của Vũ Khánh Minh.
Bạch Hắc nhắm chặt mắt lại, nằm "phịch" xuống giường, vắt óc suy nghĩ.
Một người mẹ nói những lời âu yếm với con, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, yêu thương con hết mực như vậy thì ước nguyện duy nhất sau khi chết không phải vì không yên tâm về đứa con đó thì còn là gì nữa. Bà ấy lại truyền "Chân Ức Mộng" cho mình đúng vào thời điểm mình phát hiện ra chân đại thiếu gia có cơ hội hồi phục như trước.
Hai mắt Bạch Hắc sáng ngời, tự dưng cười, nói to một mình: "Ha ha hóa ra bóng trắng tối qua cứu tôi thoát khỏi tay nhị thiếu gia là phu nhân, nếu phu nhân đã cứu tôi một mạng thì tôi cũng sẽ cố gắng thực hiện ước nguyện của phu nhân. Bạch Hắc tôi là người có ân tất báo, tin tôi đi."
Sáng hôm đó, Bạch Hắc đưa cơm rất sớm cho đại thiếu gia, rồi đi đến nhà kho vác ít dụng cụ đào đất, sau đó lại đến phòng quản gia Trần nhờ chút việc.
Quản gia Trần: "Ta biết công việc này rất khổ cực cho cháu nhưng nếu cháu muốn nghỉ cũng không nhất thiết phải trốn đi thế này đâu, thời tiết hôm nay lại không tốt dự báo sẽ có mưa to đấy nhỡ trên đường chạy..."
Cô nhìn quản gia Trần lo lắng cho mình thì có chút cảm động, vội cắt lời giải thích: "Bác yên tâm cháu không trốn đâu, chỉ là phải đi làm chút việc thôi đến tối cháu sẽ về, nhờ Bác đưa cơm cho đại thiếu gia hộ cháu. À mà cậu ấy rất thích ăn cá nên bác mang cho cậu ấy nhiều chút ạ."
Bạch Hắc vác cuốc hừng hực khí thế như anh hùng đi giải cứu dân tộc, nhưng đi đến chiếc cổng mạ vàng hoa văn tinh xảo cạnh bên dàn hoa hồng trắng lòng tự dưng thấy xót xa khó tả. Sau giấc mơ kia những cảnh vật trên con đường mòn sau rừng rõ rành đối với cô chỉ là lần thứ hai gặp mà lại cất chứa bao nhiêu cảm xúc. Vui vẻ, hạnh phúc,... Đau đớn.
Vén bức rèm hoa, Bạch Hắc bước vào thất thần nhìn xung quanh một lúc mới sốc lại tinh thần. Đi đến gần gốc cây đại thụ, cô vác cuốc bổ xuống đất, thao tác vừa nhanh vừa gọn gàng không làm thương tổn tí nào đến cây đại thụ lại đào được rất sâu, khoảng một lúc sau phía đầu cuốc đã cảm nhận được vật gì khá cứng. Bạch Hắc cúi xuống lấy tay phủi phủi đất ở dưới, thì thấy một chiếc rương bằng gỗ có đính những hạt ngọc nhỏ rất đẹp, nó được bao bọc cẩn thận trong một lớp rễ cây xung quanh.
Như hiểu ý, Bạch Hắc đưa bàn tay vuốt ve thân cây, miệng thì thào: "Đã cất giữ bao nhiêu kỉ niệm mà không nói ra được, vất vả cho ngươi rồi! Mộc Linh để ta thay ngươi đưa báu vật đến tay người đó nhé."
Bạch Hắc vừa dứt lời, các rễ cây từ căng cứng gồng mình bảo vệ chiếc riêng trở nên mềm nhũn, rụt vào trong đất.
Nhấc cẩn thận chiếc rương lên mặt đất, Bạch Hắc lấy tạp dề trắng của mình lau sạch bên ngoài, cô hít một hơi thật sâu từ từ mở chiếc rương xem.
...
Lộp bộp, lộp bộp,... nơi khóe mắt của Bạch Hắc không hiểu sao cứ có một làn nước ấm nóng chảy ra.
Trên trời cao, xuyên qua từng tán lá của cây cổ thụ, những hạt mưa cũng tự dưng ào ào trút xuống. Là mưa hay là nước mắt của ai đó kìm nén quá lâu nay mới được giải tỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro