Chương 23: A...A...A. thịt lợn, thịt thỏ cái nào ngon hơn!
Sau vụ hỏi đột ngột, cả hai đều im lặng không nói câu gì, mà có gì đâu mà nói!!!
Nếu được nói tiếng lòng, được thể hiện bản chất thật của mình, thì có lẽ con dao trong tay Bạch Hắc không phải nằm trên món thịt thỏ mà là nằm trên cổ Khánh Minh.
Bạch Hắc cầm con dao múa may điêu luyện vài đường, món thịt thỏ đã được cắt gọn gàng. Cô cầm cái đùi thỏ vàng óng ánh, mùi thơm nức mũi, đưa trước mặt hắn, ánh mắt vẫn hơi ngượng ngùng, giơ trước hắn, nói: "Cậu ăn đi."
Hắn nhận cái đùi không thèm ngắm đã ngoạm miếng rõ to, đôi mắt lúc nào cũng trầm tư mang vẻ buồn phiền tự dưng mở tròn xoe, chưa kịp nuốt miếng đầu đã ngoạm tiếp miếng hai, ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói mấy ngày.
"Ý cậu ăn từ từ thôi, còn nhiều mà..."
Không cần cô nhắc tay kia hắn đã vớ thêm chiếc đùi nữa. Bạch Hắc kinh hãi "Này, bảo là cho em rồi mà sao cậu ăn lắm thế?" cô giằng lấy cái đùi còn lại, tay ôm lấy cả đĩa chạy ra một góc.
Khánh Minh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt hụt hẫng, bởi hắn nào chạy đuổi theo cô được: "Nà, Trắng Đen cho tôi miếng nữa, tí về làm thịt nốt ba con kia cũng đủ ăn mà."
Bạch Hắc ăn ngấu nghiến kệ hắn.
"Nà, muốn bị đuổi việc sao?"
Cô liếc hắn một cái, nhếch mép cười mỉa: Hừm, thích thì đuổi đi, đi được thì càng tốt, bà đây vì chăm con ma đầu nắm ngươi mà hao mòn nguyên khí, sụt đi mấy kí, mặt mày phờ phạc phải ăn bù mới được.
Nhìn nụ cười nhếch mép của cô, mắt hắn nổi lửa, đặt tay vào túi áo, nở nụ cười ma quỷ, nói: "Mà thôi, cứ ăn đi, ăn nhiều vào, thịt lợn phải béo thì nướng chín mới ngon chứ. Cô còn hộp gia vị ở đây không để tí nữa ta tiện ướp luôn."
"Haha, gia vị thì còn nhưng củi thì hết rồi, em thách cậu đó." Bạch Hắc mải ăn nên không nghĩ nhiều, nói chuyện suồng sã như với bạn bè.
Hắn nheo mắt cười: "Không cần củi, nguồn điện 75mA có khi làm thịt chín nhanh hơn lại còn ngon nữa, a tự dưng thèm ghê..."
Hắn chưa nói hết Bạch Hắc đã chạy lại cung kính dâng đĩa thịt thỏ, tay vội ôm chặt chân hắn, nói liến thoắng: "Không ngon, không ngon hơn đâu huhuhuu, nướng thế thịt cháy thành than mất, ăn cháy lại không tốt cho sức khỏe của cậu, mà dạo này em gầy lắm chỉ có da bọc xương thôi đâu thể bì với con thỏ béo mỡ ngon lành này, đây đây cậu ăn đi ạ."
Hắn liếc xuống thấy Bạch Hắc ôm chân mình, khóe miệng lại cong thêm mấy phần: "Trắng Đen đang lau tay vào người tôi sao?"
Bạch Hắc người đổ mồ hôi lạnh, hai tay buông vội, lau lau vào tạp dề của mình, bưng đĩa thịt nâng lên trước đầu, hai gối quỳ xuống như kiểu thái giám dâng đồ cho vua: "Mời bệ hạ."
Sau mấy đêm đọc truyện của Bạch Hắc, hắn cũng đâu phải dạng vừa, đáp lại ngay: "Đen công công, mấy món tầm thường này trẫm ăn đã quen rồi nay muốn đổi khẩu vị chuyển sang ăn động vật cấp cao chút, đem thịt con lợn thân cận đi."
"Bệ hạ tuyệt đối không được, ngài nghĩ xem vì ngài lợn con đã làm biết bao nhiêu chuyện lên trời xuống biển, sao nói thịt là thịt được, tha cho nó đi, bệ hạ huhuhuhuuhuhuhuhuhuhuhu cậu chủ tha cho em đi, em biết lỗi rồi." Bạch Hắc nói được vài câu, nước mắt đã ngân ngấn đầy mắt.
Mình đúng là ngu mà, biết tính con ma đầu nấm không bình thường còn dám động vào, tưởng làm bạn được rồi mà ai ngờ.
Mày biết tại sao mày chết không? [ác quỷ Bạch Hắc quay ra nhìn thiên thần Bạch Hắc]
[Thiên thần Bạch Hắc ôm mặt khóc] Vì đồ ăn, huhuhu.
[Ác quỷ] Thứ vô tri, mày chết đầu tiên là vì mê trai sau mới đến chết vì đồ ăn.
Khánh Minh nhìn mặt Bạch Hắc nhăn nhó thì càng vui vẻ, nhưng lúc cô dụi vào chân hắn làm chiếc khăn lỏng ra lộ vết xước dài, đồng tử xanh kẽ dao động, vươn tay xoa đầu cô: "Đưa tôi cái đùi, còn đâu cô ăn đi."
"Thật sao? Cậu không giật chết em đấy chứ?"
"Ừm"
...
Các cụ nói không sai "căng cơ bụng trùng cơ mắt", măm măm hết con thỏ làm bụng Bạch Hắc căng lên như bà chửa hai tháng, mắt cũng líu ríu.
"Không khí ở đây trong lành thật?" Bạch Hắc vừa nói vừa hít hà mấy cái, đặt cả người xuống nền cỏ mềm mại.
Hắn im lặng cũng từ từ nằm xuống, nhìn lên tán cây nơi ánh sáng xuyên qua từng kẽ lá đặt trên nền đất một màu vàng óng như mật ong... như mật ong... ngọt ngào.
Mái tóc trắng được ánh nắng chiều chiếu vào như dát một lớp vàng mỏng, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt mê hồn, a, đúng là mỹ nhân. Bạch Hắc nhìn hắn đôi mắt dần lim dim rồi nhắm tịt một không gian khác mờ mờ ảo ảo liền hiện ra.
"Khánh Minh mỹ nhân lại đây với ta đi." Bạch Hắc từ đâu mọc ra chùm râu nhỏ, vuốt vuốt, nhìn vị mỹ nhân tóc trắng trước mặt cười nham hiểm.
"Aida Hắc đại nhân, sao giờ mới đến, thiếp chờ ngài đến hao tổn nhan sắc mất."
Trong giấc mơ, Khánh Minh mỹ nhân ôm Bạch Hắc, đôi tay lướt trên mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Bạch Hắc như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Hắc đại nhân, em đói." mỹ nhân nũng nịu nhìn.
"Vừa hay ta mới mang thịt thỏ đến cho em đây."
"Ứm ừm, em muốn ăn món gì đặc biệt cơ... như ngài chẳng hạn." nói xong lập tức mỹ nhân trong tay Bạch Hắc biến thành quỷ nấm trắng, tay cầm dây điện to như bắp chân.
"Đại nhân, em xin phép đi làm món thịt nướng điện ạ."
Khánh Minh dời ánh mắt khỏi trời cao, quay ra nhìn Bạch Hắc hai mắt đã nhắm tịt miệng thì cười nhe nhởn. Lòng hắn bất giác không kìm được, đưa tay lên tháo chiếc khăn che mặt Bạch Hắc, từng chiếc sẹo dài mảnh vẫn còn đỏ dần dần lộ ra khắp mặt.
"Ha, xấu như vậy sao?" miệng thì cười nhưng mắt hắn lại chẳng một chút vui vẻ, trầm mặc nhìn Bạch Hắc ngủ, những ngón tay thon dài mân mê nhẹ nhàng lên những chiếc sẹo, trong lòng hắn bất giác thấy khó chịu, căm phẫn.
Khánh Minh nhìn Bạch Hắc đang cười vui vẻ bỗng mặt mày hốt hoảng, đổ mồ hôi liên tục, hắn lấy tay áo lau mồ hôi cho cô, đột Bạch Hắc hét lên.
"Không, đừng ăn, thịt ta không ngon đâu... nướng bằng điện cháy mất, không, không, huhuhuhuhu, không ăn đâu."
Mẩu chuyện nhỏ.
Bạch Hắc hai tay cầm cả bó hương, quay ra hướng đông, tây cúi mình cái, quay ra bắc, nam cúi mình cái nữa, miệng lẩm nhẩm: "thiên linh linh, địa linh linh, cầu cho truyện của con được nhiều LIKE, BÌNH LUẬN, CHIA SẺ."
Khánh Minh đi tới, ngó nghiêm mấy cái, hỏi: "Trắng Đen, em làm gì thế?"
"Gọi hồn mấy bà đọc truyện làm nhiệm vụ mình nên làm."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro