Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Hãy giúp anh


Editor: Bạch Điềm Điềm

Đan Đan nấu một nồi cháo sườn heo nhỏ, vì cô không thích ăn mì, Hứa Lương Châu cũng không thích ăn mì.

Trong tủ lạnh cũng trống rỗng không có một thứ gì, Hứa Lương Châu hẳn là sớm kêu người ta để thực phẩm vào, nhưng dụng cụ làm bếp vẫn là còn mới tinh, chưa có ai động vào.

Đan Đan múc ra một chén cháo vẫn còn nóng hổi, quay người đi đến hướng bàn ăn, liếc thấy một chàng trai đang dựa bên khung cửa sổ, cô có hơi kì lạ, "Cậu trở về sớm vậy à?"

Hứa Lương Châu không trả lời, bước tới và kéo cái ghế ngồi vào phía đối diện cô, nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào chén cháo còn đang bốc hơi nóng ở trước mặt của cô, liếm liếm khoé miệng, "Anh cũng đói bụng rồi."

Đan Đan cầm lấy cái muỗng, cúi đầu thổi thổi, "Trong phòng bếp vẫn còn, tự mình đi lấy đi."

Hứa Lương Châu lắc đầu, nhất quyết từ chối, "Anh không muốn, anh muốn ăn chén của em."

Đan Đan tức giận, cũng không ngước mắt lên nhìn, "Vậy thì cho cậu chết đói luôn đi."

Hứa Lương Châu duỗi dài cánh tay ra, động tác nhanh nhẹn đoạt lấy cái chén trước mặt cô từ dưới mí mắt, sau đó dùng hai tay che lại, "Đây là của anh."

Đan Đan trừng mắt trắng nhìn hắn, cái muỗng trong tay vẫn còn ở giữa không trung, "Ấu trĩ."

Nếu cô và hắn so đo những thứ này với nhau, thì đoán chừng đêm nay sẽ phải chơi trò chơi tranh giành.

Xem như hai người đã ăn xong cơm tối, Đan Đan chỉ thu dọn chén đũa, vì Hứa Lương Châu không để cho cô rửa, không cho chính là không cho.

Điều này, thật ra là hắn chưa từng thay đổi, hắn không thích cô đụng vào những thứ vụn vặt thủ công này.

Đan Đan cũng không thể không nghe theo, cũng không cần phải đảm nhận việc bảo mẫu, cô càng sung sướng hạnh phúc.

Hứa Lương Châu ôm lấy cô, đem người đặt lên trên ghế sa lon, mở TV, cứng rắn làm cho cô dựa người trên ngực của hắn, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngôi nhà này là mẹ tặng cho anh."

"Ồ."

Mẹ của hắn là một người phụ nữ rất dịu dàng.

Nhưng kết cục không được tốt cho lắm, bà đã qua đời vì xảy ra một tai nạn xe.

Cô rất thích mẹ của hắn, trước lúc xảy ra chuyện này, Đan Đan đã lén kêu Tây Tử mua cho cô vé máy bay để bỏ trốn, trước khi máy bay bay cô vẫn chưa lên, dưới tình hình như vậy, ở trong lòng cô cũng không đành lòng.

Sau tang lễ, Hứa Lương Châu phát hiện ra vé máy bay của cô, hai người lại ầm ĩ với nhau một trận, ban đầu hắn chẳng qua chỉ là giấu hộ chiếu và chứng minh thư của cô, nhưng sau này thì lại dứt khoác trực tiếp đốt bỏ trước mặt cô.

Sau này, cô đã được làm lại.

"Anh thấy nó quá nhỏ, sau này chúng ta sẽ đổi sang một căn lớn hơn." Tay hắn như tấm lụa mềm quấn quanh tóc của cô, rồi thản nhiên nói.

Từ trong trí nhớ Đan Đan nhớ ra, cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, cố gắng để cho mình thoải mái hơn một chút, nghe thấy lời của hắn nói, trong lòng cô vẫn là thấy kì lạ và bất đắc dĩ, nghe giọng điệu của hắn giống như tương lai của hai người nhất định sẽ đi đến cuối cùng, nhưng có thể một ngày nào đó cô sẽ nói rõ ràng đây chẳng qua chỉ là sống thử.

"Cậu hạnh phúc là được rồi." Suy nghĩ một hồi lâu về câu kia "Và chẳng liên quan gì đến tôi." Nhưng cuối cùng lại không dám nói ra.

Chương trình Tống Nghệ nổi tiếng được chiếc lại trên TV, Đan Đan đã xem qua rồi, cảm thấy cũng không được vui cho lắm, về phần Hứa Lương Châu, từ trước giờ có thể làm cho hắn cười cũng không phải là chuyện đơn giản.

Hứa Lương Châu tròn mắt nhìn thấy bộ dạng không hứng thú của cô, hắn liền tắt ti vi, rồi đề nghị: "Chúng ta đi ra ngoài tản bộ chứ?"

Từ trong lòng ngực của hắn Đan Đan ngồi dậy, "Được."

Đan Đan mang đôi dép rộng thêng thang của hắn, rồi từ từ bước đi, cô đi vào phòng ngủ thay quần áo, rồi mới bước ra cửa.

Hai bàn tay của hai người quấn chặt lấy nhau.

Trên mặt đất có hai cái bóng người kéo dài được ngọn đèn đường chiếu xuống, Hứa Lương Châu thật sự rất cao, Đan Đan chỉ mới cao đến hơn ngực của hắn một chút, nhón chân hết mức cũng chưa chắc có thể tới được cằm của hắn, trong khoảng khắc này hắn như cao to thêm, sức lực cũng trở nên khỏe mạnh hơn.

Tính xấu cũng được biến mất, Đan Đan không biết đối với cô đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, tác phong làm việc của hắn càng ngày càng chín chắn hơn, có rất nhiều chuyện hắn có thể xử lý một cách rất bình tĩnh.

Mọi thứ dường như đều không thay đổi, hắn từ từ trở thành là chính " Hắn".

Duy nhất chỉ có khác một chỗ, là sự kiềm chế dục vọng của hắn đối với cô không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa.

Đêm tháng chín, vừa đi tản bộ vừa hóng gió mát, rất dễ chịu.

Âm thanh tiếng ve kêu vang lên liên tục, Hứa Lương Châu cũng không dẫn cô đi xa, chỉ là đi dạo quanh một khu nhỏ, nơi này cách Đại học H không xa, đi xe đạp khoảng mười lăm phút đã tới, vì vậy mà không ít thầy cô giáo của Đại học H ở chỗ này.

Công viên nhỏ dưới khu nhỏ còn có người đang đánh Thái cực, cũng có những đứa bé đang rược đuổi nhau.

Chúng nó hẳn là đang chơi diều hâu bắt gà mái, "Bắt gà con" Là bé trai kia đã đâm vào chân của Đan Đan, cơ thể béo lùn chắc nịch của nó đụng vào làm xương chân của cô đau lên, bờ mông của cậu bé chạm đất, trước khi Đan Đan nói chuyện, nó đã oà khóc lên, "Em đi đường sau không nhìn!"

Đan Đan chưa từng tiếp xúc với trẻ con, nên có chút luống cuống, "Em có đau không?"

"Đau quá, em sẽ đi nói cho mẹ em biết!"

Đan Đan đưa một ít tiền, đây rõ ràng là gấu con mà.

Hứa Lương Châu thì không khách khí như cô, nắm cổ áo của đứa bé rồi đem người nhấc lên, 

"Này, tuổi còn nhỏ mà đã biết trả đũa rồi à."

Rõ ràng là đứa bé sợ hắn, nhưng vẫn là bướng bĩnh, "Anh mau thả em xuống, em sẽ đi nói cho mẹ em biết, kêu bà ấy đánh anh."

Hứa Lương Châu buông tay, bờ mông của đứa bé lại một lần nữa nở hoa, dốc cổ họng khóc long trời lở đất.

Đó gọi là bi thảm.

"Đi thôi."

"Như vậy có được không?" Đan Đan nói.

Hứa Lương Châu nở nụ cười, "Nếu như anh cứ tiếp tục ở lại, thật sự chỉ muốn đánh cho nó một trận."

Đan Đan cúi đầu, hắn không thích con nít.

Từ trước đến giờ vẫn chưa từng thích.

Là một quyết định chắc như đinh đóng cột.

Nhưng

Cô thì không như vậy....

Càng nghĩ càng cảm thấy ngày đó không nên mở lời đồng ý hắn.

Giữa hai người từ trước đến giờ vẫn có không ít vấn đề đã xảy ra.

Nữa đêm, khi Đan Đan đang trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, thì cảm giác phía sau lưng dinh dính, còn có chút lành lạnh, cô không được thoải mái nên âm ư vài tiếng, trở mình, rồi ngủ thiếp đi, không lâu sau, loại cảm giác lành lạnh này lại tới, cô cố gắng mở mắt ra, thì mới phát hiện không biết từ lúc nào áo ngủ của mình đã bị vén lên trên, Hứa Lương Châu đè trên người cô, môi lưỡi của hắn đang di chuyển trên lưng của cô, đôi mắt đỏ hoe, mang theo**

Hắn mỉm cười, "Thức rồi à, vừa đúng lúc."

Hắn nắm chặt hai cổ tay của cô, ấn lên đầu giường, cạy mở môi của cô, tay kia cũng không để yên, ở dưới bụng từ từ bò lên, giữ trong tay cái viên tròn mềm mại đó, dùng ngón tay xoa xoa cho nó đỏ lên một chút, toàn thân của Đan Đan lúc này đều phát run, không mềm mại được nữa.

Lý trí còn sót lại trong đầu khiến cho cô kháng cự lại, "Không được, anh đứng lên đi."

Ngay lúc này làm sao Hứa Lương Châu còn có thể nghe được lời của cô nói được nữa, gần như là đang ăn lấy môi cô, sức của bàn tay càng ngày càng mạnh, thời gian dần dần trôi qua, tay để ở phía dưới, ngón tay đang ở sát của biên giới và muốn di chuyển vào, nội tâm của Đan Đan quýnh lên, dùng hàm răng cắn hắn một cái thật mạnh, dưới cơn đau này, tay đang làm việc bắt đầu dừng lại, hơi thở nặng nề, giọng nói khô khan, hắn buông tay cô ra, nâng ót cô lên, "Nhẹ thôi, đau chết anh rồi."

Hai gò má của Đan Đan đỏ bừng lên, "Em làm vậy cho anh đứng lên!" Nói lời này vào thời điểm này cũng vô dụng.

Cô nhớ rõ ràng là cô đã khóa cửa trước khi đi ngủ, đã hơn nữa đêm tại sao người này lại còn vào đây?

Ngày bình thường Hứa Lương Châu thoạt nhìn như mây trôi nước chảy, nhưng thực chất bên trong là một chàng trai nặng dục vọng, một ngày cũng không chờ được nữa.

"Không đứng lên."

Đôi mắt của hắn đỏ hoe, nhìn thẳng vào làn da đang lộ ra bên ngoài của cô, ánh mắt đưa nhìn từ xương quai xanh đến xuống ngực, trong lòng cảm thấy bức rức, lời nói ra sẽ không qua não, thốt ra một câu, "Anh muốn em."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Đan ửng hồng, đến đôi tai cũng đỏ, "Lưu manh."

Cô từ từ kéo mềm lên che người mình, cố gắng che đắp lại, như vậy nhưng không thể được, vừa đắp kín xong đã bị cưỡng bức làm cho mở ra, hắn cúi người xuống, cái lưỡi ẩm ướt di chuyển lên xương quai xanh, rồi để lại một dấu đỏ.

Giọng nói khô khan, "Anh khó chịu đến chết mất, hãy giúp anh."

Cô chưa thật sự sẵn sàng cho chuyện này, những rào cản trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Hứa Lương Châu biết mình không thể ép buộc cô được, nhưng bây giờ cũng không thu lại được nữa, chỉ còn biết chuẩn bị sẵn sàng để làm. :v

Vốn định tiến đến ôm cô ngủ, nhưng không thể ôm cái ôm này được, tay không nghe theo hắn, những noron trong đầu cũng đã chạy đến tốc độ cao lên rồi, nếu không cứng rắn thì không phải là đàn ông.

Hứa Lương Châu nhìn xem bộ dạng mềm mại của cô, chỗ kia lại lớn thêm không ít, chết mất.

Hắn tìm đến tay của cô đặt lên, "Mau giúp anh."

Đan Đan cũng không phải chưa từng trải qua những chuyện này, cô nghe có thể hiểu được, nhưng làm chuyện này hàng ngàn lần cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Đan Đan cảm giác tay mình đều đã bủng rủn.

Sau khi xong chuyện, Hứa Lương Châu ôm cô rồi lại hôn cô lần nữa, mới đứng dậy đi vào phòng tắm chỉ đơn giản là để tắm rửa sạch sẽ lại.

Cô cũng đã mệt mỏi đến mở mắt không ra, hắn ôm eo cô, và ngủ thiếp đi trong trạng thái thoải mái.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, Hứa Lương Châu bực bội rời giường, thô bạo tắt đồng hồ báo thức, nhưng Đan Đan gần như là tỉnh táo, 7:30, cô chuẩn bị bước xuống giường, thì bị hắn đè trở lại.

"Ngủ thêm một chút đi."

"Không được đâu sẽ bị trễ mất." 8:30 phải tới lớp đưa tin, sau đó là lãnh đạo huấn luyện quân sự, buổi chiều lại phải huấn luyện quân sự.

Hứa Lương Châu mở to mắt, ánh sáng trong phòng ngủ chiếu lên mặt cô, sáng chói và rõ ràng.

Trông cô thật đẹp....

Đan Đan chỉnh sửa lại áo ngủ rồi lại lấy quần áo treo trong tủ ra liền tiến vào trong phòng vệ sinh, sau khi rửa mặt xong, ánh mắt nhìn qua một chiếc khăn tay trong thùng rác kia, mặt lại xuất nhiệt.

Trường Y và bệnh viện bên ngoài cách nhau khá xa, một người thì thuộc khoa học xã hội một người thì thuộc khoa học tự nhiên, Hứa Lương Châu vừa đổi một chiếc xe cho riêng mình, Đan Đan cho rằng cũng có giá hàng ngàn đô la, nhưng trên thực tế, chiếc xe này có giá gần mười vạn, từ Hứa Minh Tống.

Đầu tiên Hứa Lương Châu đưa cô đến cửa của bệnh viện bên ngoài, nhìn ra xung quanh bên ngoài một chút, thấy có không ít nam sinh, tuyên bố công khai như ở sân nhà, hắn kéo cô qua rồi liền hôn một cái, giọng nói lớn gấp 200 lần, "Đây là bạn gái của tôi."

Thật ra căn bản là không ai hỏi hắn, cũng không ai đang muốn nghe.

Những người tài năng của Đại học H xuất hiện rất nhiều, học sinh nhà giàu thì cành không phải ít.

Hắn đột nhiên nói ra những lời này nên thu hút không ít ánh nhìn, các nam sinh quan sát chiếc xe của hắn, trong khi các cô gái thì nhìn đúng một chỗ đó là khuôn mặt đẹp trai và sau đó là khuôn mặt cực kỳ bi thảm.

Quả thực rất hiếm thấy.

Đan Đan lắp tức muốn che mặt lại, thật là mất mặt...Mất mặt quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro