Chương 20: Ngoan ngoãn
Edit : Nguyên Hiểu Mịch
Các giáo viên dưới bục đều cho rằng đã an bài mọi chuyện thật tốt, còn tấm tắc lấy làm kỳ lạ trường học sao lại đồng ý cho mua một bó hoa to đến như vậy làm công cụ.
Đan Đan xuống đài, trong lòng cảm thấy may mắn, mẹ Đan đã ra ngoài trường để nghe dự thính, nếu để mẹ Đan nhìn thấy, chắc hẳn bà ra tay, trực tiếp đánh chết để cô mất.Sau khi buổi lễ kết thúc, không biết Hứa Lương Châu lại đi đâu, Đan Đan cũng không nhìn thấy hắn.
Đan Đan ôm hoa, thật khó khăn, bó hoa này cô nhất định không thể cầm về nhà, tạm thời cũng chưa biết cách xử lý.
Cô đẩy Tây Tử một cái, "Hoa này cậu cầm về nhà có được không? "
Tây Tử vội vã xua tay, kiên định cự tuyệt, "Tớ không muốn, đây là người ta đưa cho cậu. "
Đan Đan nhíu chặt chân mày, lúc nói chuyện đều mang theo âm nức nở, "Tớ cũng không thể cầm đâu? Mẹ đánh chết tớ mất, mẹ sẽ không tức giận bình thường thôi đâu, lúc nổi giận thực sự rất đáng sợ. "
Tây Tử đồng tình xoa nắn khuôn mặt tròn nhỏ của cô, "Tớ cũng không biết nên làm gì bây giờ."
Các học sinh đều lục tục rời khỏi phòng phát thanh, đi vào trong bãi tập kết chụp hình tốt nghiệp.
Bên ngoài trời nắng chói chang, ánh mặt trời coi ả tới mức có thể nướng chín thịt người, giữa sân có một gốc cây dương đồ sộ , lá cây xanh nhạt phủ trên mặt đất tạo thành một mảng bóng râm lớn.
Đầu tiên Đan Đan cùng vài bạn học chụp ảnh, sau đó mới chụp riêng với Tây Tử vài tấm.
Tây Tử rất hoạt bát, tóc ngắn linh hoạt nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn qua càng có sức sống, cô ấy lôi kéo Đan Đan đi tìm Tống Thành, tìm tầm vài vòng, bị nắng hun tới mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng đơn giản mua hai cây kem ngồi dưới tàng cây, cô ấy buồn bực nói: "Tống Thành này đã chạy đi đâu mất rồi? Sao tìm nửa ngày cũng không tìm thấy người đâu cả. "
Đan Đan liếm liếm que kem mát lạnh, cực kỳ thoải mái, "Không rõ lắm, khả năng chạy ra ngoài chơi rồi. "
Tây Tử thở dài, "Aizz, thực sự là người với người làm người ta tức chết, nếu nói tớ và y coi như là cùng nhau lớn lên, làm sao đầu óc hắn xài tốt như vậy, kiểm tra thử cái gì cũng không cần lo lắng. "
Đan Đan suy nghĩ một chút, "Cậu cũng giỏi mà, vẽ lợi hại như vậy. "
Tây Tử ôm chầm tay cô, cười hì hì, "Đan Đan cậu nói làm tớ ngượng nha. "
"Tớ nói thật mà, được rồi, cậu không đi tìm cố Huân sao?" cô hỏi.Nhắc tới cố Huân, người đang treo trên cây liền một mực ngồi không yên, hai ba nhịp từ trên cây nhảy xuống tới, dọa hai cô giật thót cả tim
Tống Thành và Hứa Lương Châu ngồi trên tàng cây một lúc lâu, không chỉ có thể phơi nắng còn hóng mát, lúc đầu hai người đều định xuống rồi, nghe Đan Đan và Tây Tử nói chuyện không phòng bị chút nào, trao đổi ánh mắt đã hiểu ý nhau.
Nghe trộm thôi.
Tây Tử nhảy dựng lên vỗ một cái vào sau ót Tống Thành, "Hú hồn, cậu hù chết tớ. "
Tống Thành câu qua vai của cô, "Tôi đang ở trên cành cây ngủ ngon giấc, bị cậu đánh thức, cậu định đi đâu, làm gì? "
Tây Tử đối với tư thế hai người thân mật không hề cảm thấy kỳ quái, "Tớ đi tìm Cố Huân. "
"Tìm nó làm gì? Nó với thầy đang nói chuyện, không rảnh tiếp cậu. "
"Vậy thôi tớ không đi nữa. "
Đan Đan yên lặng gặm kem cho xong, cũng không nhìn tới, đứng bên cạnh Hứa Lương Châu.
"Hoa tôi không thể nhận, cậu lấy về đi !." cô bỗng nhiên mở miệng, ngước cổ nhìn hắn chằm chằm.
Hứa Lương Châu xoay người, thần sắc nhàn nhạt, dường như không ngại cô chút nào nói, "Cậu không muốn thì ném đi."
Đan Đan thực sự không thể nhận, cũng thật tiếc, nhưng, 99 đóa hoa hồng, cho dù là người khác ném cô cũng cảm thấy không nỡ, huống chi còn muốn tự mình động thủ, "Quá lãng phí. "
Hứa Lương Châu nhếch môi cười, "Vậy cậu nhận đi. "
Đan Đan oán thầm, nói thì dễ lắm.
Cuối cùng cô vẫn ném, thừa dịp Hứa Lương Châu không chú ý liền vứt trong thùng rác, cô không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nếu đã nói vậy hẳn sẽ không tức giận chứ? Lại nói, hắn có tức giận coi như cũng không có quan hệ gì với mình.
Hứa Lương Châu đứng ở dưới tán cây, hai cô gái kia đều tự về nhà, chỉ còn lại hắn và Tống Thành, hắn ồ nhẹ một tiếng, nghe không ra tâm tình gì, hắn hỏi: "Tống Thành, cậu thực sự không tính nói với cô ấy? "
Kỳ thực Hứa Lương Châu từ trước đến nay không thích quản chuyện của người khác, chỉ là hôm nay hắn cảm thấy bản thân đã không thể đoán được suy nghĩ của Tống Thành, nhịn không được mới hỏi một tiếng.
Tống Thành híp mắt nhìn chằm chằm hướng Tây Tử vừa mới rời đi, toàn bộ ánh sáng bên dưới tròng kính trong nháy mắt biến mất, anh ta đọc nhấn rõ từng chữ, chắc chắc nói: "Tớ không sợ, cô ta và Cố Huân không thành được, họ- không môn đăng hộ đối. "
Cố Huân xuất thân gia đình độc thân*, hai người bọn họ nếu thực sự muốn có tương lai, vấn đề thực tế gắt gao cũng đủ đè chết hai người này.
(Gia đình độc thân: chỉ còn cha hoặc mẹ)
"Tự tin như vậy?"
Tống Thành thu hồi ánh mắt, "Tớ hiểu cô ấy, không đụng phải đầu rơi máu chảy chắc là sẽ không chịu quay đầu, mà trước đó tớ chỉ cần ở trước mặt cô ấy chuẩn bị thật tốt là được, không thể để cho cô ấy biết tâm tư của tớ. "
Hứa Lương Châu cười khẽ, tiếu ý thật sâu, "Trước đây lại không nhìn ra, tâm tư của cậu cũng đủ sâu."
Tống Thành đốt điếu thuốc, ý vị thâm trường, "Nhân dĩ quần phân*. "
(* Nhân dĩ quần phân: người chia theo bầy)
Đang lúc hoàng hôn, Hứa Lương Châu mới từ bãi tập chậm rãi bước chân hướng về nhà, dư quang* lóe lên, hắn dừng cước bộ, thay đổi phương hướng, ánh mắt dần dần chuyển vào trong thùng rác, thấy một bó hoa hồng diễm lệ, khóe miệng trầm xuống, động tác dưới chân so với ý tưởng trong đầu của hắn còn nhanh hơn.
(*dư quang: ánh mắt nhìn những thứ khác khi tầm nhìn tập trung tại một điểm)
Thùng rác bị hắn đạp ngã, hắn ngồi xổm xuống nhặt bó hoa có phần tơi tả lên, lúc này đóa hoa có sạch sẽ, có được yêu thích hay không cũng chẳng để ý tới, dùng khăn ướt xoa xoa nơi tay cầm, đạp bước bỏ đi.
Chỉ có điều cơn tức đã tăng lên không ít.
Tặng cô ấy mà cô ấy lại dám ném đi, sao bình thường sao không thấy cô ấy nghe lời như thế!?
Đan Đan còn chưa về đến cửa nhà thì đã bị người khác kêu lại, cô quay đầu nhìn thấy Triệu Tẫn -cậu bé hay xấu hổ.
Lúc này Triệu Tẫn rất chật vật, nơi khóe mắt khóe miệng đều mang vết thương xanh tím, cô nhìn kinh ngạc, hỏi: "Em làm sao vậy?"
Triệu Tẫn viền mắt ửng đỏ, cố ý đưa tay che vết thương trên mặt, rồi lại vừa vặn lộ ra dấu vết trên cánh tay, "Chị Đan Đan, em không sao, em biết chị sẽ nhanh tốt nghiệp, cho nên nhịn không được chạy tới đây cho kịp để nói chuyện với chị."
Đan Đan nhìn nhìn khắp người cậu ta, vết thương đáng sợ đập vào mắt, "Em muốn nói gì với chị?"
Triệu Tẫn cúi đầu, mơ hồ có ý muốn khóc lên, "Chị Đan Đan, em rất luyến tiếc chị."
Đan Đan chân tay luống cuống, thật vẫn không ứng phó được tình cảnh như bây giờ, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng an ủi, "Không có quan trọng, chúng ta về sau bình thường còn có thể gặp mặt."
Triệu Tẫn ngước mắt, "Thật vậy không? Chị Đan Đan, chị thực sự sẽ không ghét bỏ em sao? "
Từ lúc Triệu Tẫn còn nhỏ thì cả cha lẫn mẹ đều qua đời, cho tới nay đều là dì và dượng của cậu ta nuôi nấng, nhưng dì dượng cậu ta đã có một đứa con trai, đối với cậu ta tự nhiên cũng sẽ không để tâm, cộng thêm dượng còn có thói quen say rượu, hơi một tí sẽ đánh cậu ta bầm dập.
Đan Đan lắc đầu, "Chị sẽ không ghét bỏ em."
Triệu Tẫn nở nụ cười, hai cái răng nanh tiểu hổ khả ái lộ ra, "Chị, chị thật tốt. "
Đan Đan bị cậu ta nói đến thẹn thùng, nhưng vẫn không quên thương thế của cậu ta, "Những dấu vết này trên tay em là do ai làm?"
Triệu Tẫn rũ mắt, tròng mắt đen nhánh đồng tử sâu lại thêm sâu, lần nữa giương mắt, đã khôi phục như lúc ban đầu, nhìn không ra một chút xíu lo lắng, "Không có chuyện gì, em quen rồi. "
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, Đan Đan cũng không tiện hỏi tiếp nữa.
Mặt Triệu Tẫn đã đỏ giờ càng đỏ hơn, muốn nói lại thôi hơn nữa ngày, Đan Đan muốn bỏ qua đều khó khăn, "Em muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi!"
"Chị, em đói rồi. " Cậu ta thành thật bỏ qua sĩ diện của bản thân.
Đan Đan sửng sốt, sau đó từ trong bọc sách lấy ra mớ đồ ăn vặt mình tùy thời mang theo, đi về phía trước hai bước, đưa cho cậu ta, "Em ăn đi, lấp cho đầy cái bụng. "
Câu nói đồng tình của cô đã xuất hiện.
Có lẽ cho là mình gặp một người yếu hơn.
Triệu Tẫn tiếp nhận bọc đồ ăn vặt nhỏ, tiến nhanh lên hai bước, một tay ôm lấy người cho đồ ăn, đem cằm đặt trên vai của cô, "Chị, chị thật tốt! "
Nói thật cứ như đang xem cô là chị gái sắp kết hôn.
Đan Đan phản ứng rất nhanh liền đẩy cậu ta ra, chạm đến vẻ mặt bị thương của kia, vẫn nhẫn tâm nói, "Chị và em không thích hợp thân mật như vậy. "
"Chị, chị ghét bỏ em đúng không? "
"Chị không có. "
"Em có thể ôm chị một cái không? "
Đan Đan cắn môi, ngẩng đầu vừa mới chuẩn bị cự tuyệt thì một người liền xông vào trong tầm mắt .
Hứa Lương Châu bình tĩnh đứng ở cách đó không xa, hắn dựa sát vách tường, mặt không chút thay đổi, hai mắt không một chút gợn sóng, phảng phất đang chuẩn bị cái gì, khớp xương tay rõ ràng nắm thật chặt một bó hoa, bó hoa kia mới bị cô ném vào trong thùng rác, không biết hắn đã đứng đó được bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro