Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Dưới Bóng Cây Harvard


Tiết học buổi sáng kết thúc, Angeline và Daniel cùng bước ra khỏi tòa nhà lớp học. Ngày hôm nay, Harvard mang một sắc trời trong xanh đến lạ. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua những tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên con đường lát gạch cổ kính. Gió nhẹ thổi qua, như thể muốn hòa vào không khí những giai điệu ngọt ngào của tuổi trẻ.

Daniel bước đi bên cạnh Angeline, ánh mắt không rời khỏi cô dù chỉ một giây. Như mọi khi, anh dõi theo cô một cách âm thầm nhưng không kém phần sâu sắc. Cô gái ấy, với mái tóc dài buông nhẹ trên vai và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến anh không khỏi ngẩn ngơ. Cô không chỉ thu hút anh bởi vẻ ngoài, mà còn bởi sự tự tin và thông minh, những điều anh luôn ngưỡng mộ.

Cả hai bước chậm rãi qua khuôn viên rộng lớn, nơi hàng cây cổ thụ đã trải qua biết bao mùa xuân hạ thu đông. Những chiếc lá vàng rơi lác đác xuống lối đi, tựa như những mảnh ghép đầy sắc màu trong bức tranh mùa thu. Daniel hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương dịu nhẹ của thiên nhiên quyện trong không khí. Anh muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi, một khoảnh khắc yên bình bên cạnh người mà anh thầm yêu.

"Cậu có muốn đi dạo một chút không?" Daniel bất ngờ hỏi, giọng nói có phần lúng túng. Anh quay sang nhìn Angeline, đôi mắt mang theo một tia hy vọng nhỏ bé.

Angeline ngước nhìn anh, nụ cười như ánh nắng buổi sớm. "Được chứ! Mình cũng muốn thư giãn một chút," cô đáp, giọng nói dịu dàng như tiếng chim hót.

Cả hai bắt đầu bước trên con đường nhỏ dẫn qua thư viện chính, nơi những hàng cây trải bóng xuống lối đi. Gió khẽ lay động những tán lá, tạo ra âm thanh xào xạc như bản nhạc hòa quyện với tiếng bước chân của họ. Daniel cảm thấy một sự gần gũi kỳ lạ trong sự im lặng này, như thể cả hai không cần nói gì nhưng vẫn hiểu được tâm tư của nhau.

Một lúc sau, Angeline lên tiếng, phá vỡ không khí tĩnh lặng. "Cậu có từng nghĩ sau khi ra trường, mình sẽ làm gì chưa?" Cô hỏi, ánh mắt hướng lên bầu trời trong xanh, như đang mơ về một tương lai chưa định hình.

Daniel thoáng ngập ngừng. "Thật ra... mình chưa nghĩ quá xa," anh đáp, nụ cười nhẹ hiện trên môi. "Nhưng có lẽ mình sẽ về quê để phụ giúp công ty gia đình. Còn cậu thì sao?"

Angeline dừng bước, đôi mắt xa xăm nhưng lại ánh lên một sự quyết tâm mạnh mẽ. "Mình muốn làm một điều gì đó thật ý nghĩa," cô nói, giọng nói đầy nhiệt huyết. "Có thể là tham gia một dự án nào đó để giúp đỡ cộng đồng, hoặc xây dựng một thứ gì đó từ chính bàn tay của mình."

Daniel lặng nhìn cô, cảm nhận rõ ràng từng lời nói của cô đã chạm vào tâm hồn mình. Angeline không chỉ là một cô gái xinh đẹp mà còn đầy hoài bão và khát vọng. Chính điều này càng khiến anh thêm trân trọng và yêu mến cô.

"Cậu thật tuyệt vời, Angeline," Daniel bất giác thốt lên. Giọng nói của anh nhẹ như gió, nhưng đủ để Angeline nghe thấy.

Angeline quay lại nhìn anh, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Sau đó, cô mỉm cười, đôi má ửng hồng khiến cô trông càng rạng rỡ hơn. "Cảm ơn cậu," cô thì thầm, nụ cười vẫn không rời khỏi môi.

Họ tiếp tục bước đi, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt nhất: từ những kỷ niệm tuổi thơ, những bài học thú vị trên lớp, đến những mơ ước trong tương lai. Angeline kể về những ngày cô cùng gia đình đi du lịch, về những buổi chiều cô ngồi đọc sách dưới gốc cây sau vườn. Daniel thì chia sẻ về những lần anh cùng bạn bè khám phá các ngọn núi ở quê nhà. Từng câu chuyện của họ, dù giản dị nhưng lại như những mảnh ghép hoàn hảo, giúp họ hiểu nhau hơn.

Khi mặt trời bắt đầu ngả về phía Tây, ánh hoàng hôn phủ lên mọi vật một lớp màu vàng cam ấm áp. Daniel dừng lại, quay sang nhìn Angeline. Cô đang mải mê ngắm nhìn hồ nước nhỏ phía xa, nơi những tia nắng cuối ngày lấp lánh trên mặt nước. Anh thầm nghĩ rằng, khoảnh khắc này thật đẹp, đẹp đến mức anh muốn giữ mãi trong ký ức.

"Angeline," anh gọi tên cô, giọng nói trầm ấm và dịu dàng.

Cô quay lại, đôi mắt ánh lên sự tò mò. "Sao thế?"

Daniel thoáng lưỡng lự, nhưng rồi anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. "Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay," anh nói. "Nó thật sự ý nghĩa với mình."

Angeline cười tươi, nụ cười khiến mọi thứ xung quanh như bừng sáng. "Mình cũng vậy," cô đáp.

Họ đứng đó, dưới ánh hoàng hôn, không ai nói gì thêm. Nhưng chính sự im lặng này lại chứa đựng biết bao điều mà cả hai đều hiểu. Một sự gắn kết bắt đầu nảy nở, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu sắc.

Dẫu cho ngày hôm nay sẽ trôi qua, nhưng trong lòng Daniel, hình ảnh của Angeline và những khoảnh khắc này sẽ mãi là một phần ký ức đẹp đẽ, một góc nhỏ dịu dàng trong tâm hồn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro