Chương 3: Sự Gần Gũi Lạ Kỳ
Thời gian trôi qua, Angeline và Daniel tiếp tục khám phá những khía cạnh mới trong mối quan hệ của họ. Họ thường dành những buổi chiều bên nhau, ngồi trong một quán cà phê nhỏ gần trường, nơi mà cả hai có thể thỏa sức trò chuyện mà không cảm thấy gò bó. Angeline thích gọi món trà sữa ngọt ngào, trong khi Daniel lại ưa thích một ly cà phê đen đậm. Mỗi lần nhìn thấy sự đối lập ấy, cô lại mỉm cười, cảm nhận được sự khác biệt giữa họ không chỉ trong sở thích mà còn trong cách nhìn nhận cuộc sống.
Một chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng rơi đầy trên mặt đất, Angeline quyết định rủ Daniel đi dạo. Họ cùng nhau đi bộ qua công viên, nơi mà ánh nắng chiều len lỏi qua các tán cây, tạo nên những mảng sáng tối lung linh. Cả hai cùng ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên và chia sẻ những câu chuyện về ước mơ tương lai của mình. Angeline nói về ước muốn trở thành một nhà văn, trong khi Daniel bày tỏ niềm đam mê với công nghệ và mong muốn phát triển một ứng dụng có thể thay đổi cách mọi người giao tiếp.
Khi họ ngồi xuống một chiếc ghế đá, Angeline cảm thấy như mọi điều xung quanh đều biến mất. Cô chăm chú lắng nghe Daniel nói về những ý tưởng của anh, đôi mắt anh sáng lên với niềm đam mê. Cô không thể không nhận ra rằng, mỗi khi Daniel nói, mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại âm thanh của giọng nói anh và cảm giác ấm áp trong lòng. Cô nghĩ về những khoảnh khắc mà họ đã trải qua cùng nhau, và một cảm giác ngọt ngào dâng trào trong trái tim.
"Daniel," cô bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm, "cậu có bao giờ nghĩ rằng, đôi khi chúng ta có thể làm gì đó lớn lao hơn cả những gì mình tưởng tượng không?"
Daniel quay sang nhìn cô, đôi mắt anh phản chiếu ánh nắng chiều. "Mình tin rằng mọi thứ đều có thể xảy ra nếu chúng ta dám mơ ước và nỗ lực thực hiện chúng."
Angeline gật đầu, cảm nhận được sự đồng điệu trong suy nghĩ giữa họ. Đó chính là điều cô tìm kiếm bấy lâu nay, một người có thể hiểu và chấp nhận những ước mơ của mình, một người mà cô có thể chia sẻ những điều sâu sắc nhất trong lòng. Nhưng bên cạnh sự ấm áp ấy, Angeline cũng cảm thấy một nỗi lo lắng đang âm thầm chực chờ. Cô tự hỏi liệu mối quan hệ này có thể tiến xa hơn, hay chỉ đơn thuần là một tình bạn đẹp trong những năm tháng thanh xuân hồn nhiên.
Vào một ngày cuối tuần, Angeline quyết định mời Daniel đến nhà mình để cùng nhau làm bài tập nhóm. Đây là lần đầu tiên họ đến thăm nhà nhau, và Angeline cảm thấy hồi hộp. Cô muốn tạo ấn tượng tốt với Daniel, muốn anh thấy được gia đình và cuộc sống của cô. Ngôi nhà của Angeline được trang trí ấm cúng, với những bức tranh treo tường và những cuốn sách chất đầy trên kệ. Mẹ cô luôn chào đón bạn bè, và Angeline biết rằng mẹ sẽ rất vui khi thấy cô có một người bạn đặc biệt như Daniel.
Khi Daniel bước vào nhà, anh cảm nhận được bầu không khí thân thiện và ấm áp. Cả hai ngồi vào bàn học, cùng nhau giải quyết các bài tập. Nhưng không lâu sau, cuộc trò chuyện lại lạc hướng sang những câu chuyện hài hước từ thời thơ ấu của Angeline. Cô kể về những lần mình bị ngã khi học đi xe đạp, hay những kỷ niệm đáng nhớ trong các kỳ nghỉ hè. Daniel cười tươi khi nghe những câu chuyện đó, và Angeline nhận ra rằng mỗi lần anh cười, lòng cô lại ngập tràn niềm vui.
Khi trời bắt đầu tối, Angeline quyết định mang ra một ít đồ ăn vặt mà cô đã chuẩn bị từ trước. Họ vừa ăn vừa tiếp tục trò chuyện, và cô cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Một khung cảnh gần gũi và ấm áp bao quanh họ, khiến Angeline không thể không nghĩ đến việc có thể xây dựng một điều gì đó vững bền hơn giữa hai người.
Sau bữa tối, khi Daniel chuẩn bị ra về, Angeline cảm thấy một nỗi tiếc nuối dâng lên. Cô muốn giữ lại khoảnh khắc này lâu hơn nữa, không muốn phải chia tay. "Cậu có muốn ở lại một chút nữa không?" cô ngập ngừng hỏi.
Daniel nhìn cô với ánh mắt ấm áp. "Mình rất vui khi được ở lại, nhưng có lẽ mình nên về. Mẹ mình sẽ lo lắng."
Angeline gật đầu, nhưng trong lòng cô cảm thấy một chút hụt hẫng. Khi họ đứng dưới mái hiên để Daniel gọi taxi, tiếng mưa lại bắt đầu rơi nhẹ. Angeline quyết định đánh liều, quay sang nhìn Daniel với ánh mắt chân thành. "Daniel, mình cảm thấy rằng... mình rất quý cậu. Cậu có nghĩ rằng điều này có thể lớn hơn tình bạn không?"
Daniel im lặng một chút, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc. "Angeline, mình cũng có cảm giác tương tự. Nhưng mình không muốn làm mọi thứ trở nên phức tạp. Mình thật sự trân trọng tình bạn này."
Angeline cảm thấy một nỗi buồn nhẹ nhàng len lỏi trong lòng, nhưng cô cũng hiểu rằng thời gian sẽ cho họ câu trả lời. "Mình hiểu mà. Chúng ta sẽ để mọi thứ tự nhiên, đúng không?"
Daniel gật đầu, và họ cùng mỉm cười. Dù chưa thể xác định rõ ràng mối quan hệ của mình, nhưng cả hai đều nhận ra rằng, điều quan trọng nhất là họ có nhau trong những khoảnh khắc đẹp đẽ này. Và cùng với thời gian, mọi chuyện sẽ dần sáng tỏ. Những ngày tiếp theo, họ tiếp tục gặp gỡ, cùng nhau chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn, và dần dần, trái tim họ lại gần nhau hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro