Chương 28: Những Lời Tỏ Tình
Một buổi sáng sớm mùa thu, Angeline và Daniel thức dậy trong ánh sáng dịu nhẹ của bình minh. Cảm giác mát mẻ của buổi sáng len lỏi qua cửa sổ, mang lại cho họ sự thư giãn và yên bình. Angeline đứng dậy và tiến lại gần cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, những tia nắng chiếu qua những tán lá vàng, tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Cô cảm nhận được một sự nhẹ nhõm trong lòng, như thể cả thế giới ngoài kia đều đang im lặng và hòa hợp với nhịp thở của cô.
Daniel đứng phía sau cô, ôm nhẹ từ phía sau và thì thầm: "Sao em lại đẹp như vậy vào mỗi buổi sáng?"
Angeline mỉm cười, quay lại và cảm nhận sự ấm áp từ đôi tay anh. "Vì anh đang ở đây với em."
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa họ, nhưng không cần phải nói gì thêm. Ánh mắt họ gặp nhau, và trong mắt Daniel, Angeline nhìn thấy sự yêu thương sâu sắc mà anh dành cho mình. Đó là sự yêu thương mà không cần phải diễn đạt bằng lời, mà chỉ cần một cái nhìn, một sự gắn kết nhẹ nhàng nhưng rất mạnh mẽ.
Cả hai quyết định ra ngoài để tận hưởng một buổi sáng trong lành. Họ đi bộ qua công viên, nơi những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới chân. Không khí trong lành khiến họ cảm thấy như được tái sinh, và trong khoảnh khắc này, chỉ có hai người họ, không có bất cứ điều gì làm phiền.
Khi dừng lại bên một chiếc ghế đá, Daniel nhìn Angeline với đôi mắt đầy tình cảm. Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. "Em biết không, đôi khi anh nghĩ về những gì chúng ta đã trải qua. Từ khi gặp nhau đến bây giờ, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống này sẽ như thế nào nếu không có em."
Angeline nhìn anh, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Cô không nói gì ngay lập tức, chỉ nhẹ nhàng siết chặt tay anh. Cô hiểu, vì cô cũng có những suy nghĩ tương tự. Tình yêu của họ không phải là thứ gì đó đến dễ dàng hay tự nhiên, mà là một sự kết nối đặc biệt mà họ đã cùng nhau vun đắp từng ngày.
"Em cảm ơn anh," Angeline thì thầm, đôi mắt cô ươn ướt. "Cảm ơn anh vì đã luôn ở đây, vì đã tin tưởng vào em, vào chúng ta."
Daniel đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt lăn trên má cô. "Không cần cảm ơn đâu. Chúng ta là của nhau. Anh sẽ luôn ở đây, và em sẽ luôn có anh."
Angeline cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Cô biết rằng tình yêu của họ là một thứ gì đó không thể thiếu, một phần quan trọng của cuộc sống mà họ cùng nhau xây dựng.
Sau một hồi im lặng, Daniel nhẹ nhàng quay lại, đôi mắt anh long lanh dưới ánh sáng buổi sáng. "Anh có một điều muốn nói với em." Anh quỳ xuống trước mặt Angeline, làm cô ngạc nhiên và hơi lo lắng.
"Daniel, anh làm gì vậy?" Angeline hỏi, giọng cô tràn đầy sự ngạc nhiên.
Daniel mỉm cười, tay anh rút ra một chiếc nhẫn nhỏ, chiếc nhẫn với viên đá sapphire xanh lấp lánh. "Angeline, em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Anh không thể tưởng tượng được một ngày không có em bên cạnh. Anh muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình để yêu thương và chăm sóc em. Em sẽ làm bạn đời của anh chứ?"
Angeline nhìn anh, trái tim cô như ngừng đập trong giây phút ấy. Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, chỉ còn lại lời tỏ tình chân thành của Daniel. Cô cảm nhận được từng cảm xúc trong lòng mình dâng trào, không phải là sự bất ngờ hay ngập ngừng, mà là sự hiểu biết rằng đây là điều đúng đắn nhất mà cô có thể làm.
"Em sẽ, Daniel. Em sẽ," Angeline nói, giọng cô đầy xúc động.
Và trong khoảnh khắc ấy, Daniel nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay Angeline, một biểu tượng cho sự cam kết của anh đối với cô. Họ ôm nhau, giữa không gian lãng mạn của buổi sáng mùa thu, nơi tình yêu của họ trở nên bền chặt và mãi mãi không thể tách rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro