Chương 2: Những Khoảnh Khắc Bình Yên
Thời gian trôi qua, Angeline và Daniel ngày càng trở nên gần gũi. Dù mỗi người có cách sống và cách học khác nhau, họ dần tìm thấy sự kết nối không lời. Angeline mang sự sôi nổi, nhiệt huyết vào cuộc sống của Daniel, khiến mỗi ngày với anh trở nên tươi sáng hơn. Trong khi đó, Daniel là chốn bình yên của Angeline, người lắng nghe và hỗ trợ cô với sự điềm tĩnh mà cô chưa từng thấy ở ai.
Vào một chiều cuối tuần, Angeline và Daniel quyết định cùng nhau học tại thư viện. Không khí tại Harvard vào chiều cuối thu có phần yên ắng và dịu dàng. Những tán lá vàng bay lượn ngoài cửa sổ tạo nên khung cảnh yên bình đến lạ thường. Angeline đang chú tâm vào bài tập của mình, nhưng đôi lúc lại nhìn sang Daniel, thấy anh chăm chú, miệt mài. Đôi mắt anh sáng lấp lánh mỗi khi đọc được điều gì mới, đôi tay vững chãi lướt qua từng trang sách. Nhìn anh, cô không khỏi cảm thấy lòng mình có chút bối rối.
"Daniel, sao cậu lại chọn Khoa học Máy tính?" Angeline khẽ hỏi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như để tránh cái nhìn từ anh.
Daniel ngẩng lên, ngạc nhiên trước câu hỏi. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, rồi trả lời, "Mình luôn thích giải quyết những vấn đề phức tạp. Có điều gì đó rất thú vị khi tìm ra cách giải quyết một bài toán khó. Công nghệ mở ra một thế giới mới, một nơi mà chỉ với vài dòng mã, mình có thể tạo ra điều gì đó có ý nghĩa."
Angeline mỉm cười, gật đầu. "Mình hiểu cảm giác đó. Đó là lý do mà mình cũng chọn ngành này. Cảm giác như chúng ta có thể thay đổi thế giới từ những dòng code nhỏ bé."
Daniel nhìn sâu vào mắt cô, và trong một khoảnh khắc, cả hai như bị cuốn vào không gian của riêng họ, không cần phải nói lời nào nhưng lại hiểu được suy nghĩ của nhau. Sự kết nối ấy làm cho trái tim Angeline đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn giữ nụ cười trên môi.
Những ngày sau đó, Angeline và Daniel càng dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Họ cùng nhau học nhóm, cùng nhau thảo luận về những dự án nhỏ, đôi khi cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên trường. Những cuộc trò chuyện ngày càng kéo dài, từ những vấn đề học thuật đến sở thích cá nhân, từ những cuốn sách yêu thích cho đến những hoài bão trong tương lai.
Một buổi tối muộn, khi thư viện vắng lặng, Angeline và Daniel vẫn ngồi bên nhau, cả hai đều chìm vào công việc của mình. Nhưng Daniel bỗng nhiên phá vỡ sự im lặng. "Angeline, cậu có từng nghĩ về việc chúng ta sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp không?"
Câu hỏi đó làm Angeline ngẩn ngơ một chút. Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt lấp lánh trong ánh đèn mờ. "Mình muốn làm việc tại một công ty công nghệ lớn, có thể là một trong những công ty tiên phong về trí tuệ nhân tạo. Còn cậu thì sao?"
Daniel cúi đầu, một chút ngượng ngùng, nhưng rồi anh cũng trả lời, "Mình cũng có suy nghĩ giống cậu. Mình muốn làm việc ở đâu đó mà mình có thể tạo ra sự khác biệt, nhưng cũng mong muốn có một cuộc sống yên bình, không quá áp lực. Có lẽ mình sẽ tìm một nơi nào đó ổn định sau một vài năm trải nghiệm."
Angeline cười nhẹ. "Nghe cũng hợp lý đấy, Daniel. Cậu luôn biết cách tạo ra cảm giác yên bình. Với cậu, mọi thứ dường như rất... đơn giản."
Daniel nhún vai, cười hiền lành. "Mình chỉ muốn cuộc sống nhẹ nhàng thôi. Có lẽ vì thế mà mình thấy thoải mái khi ở bên cậu, Angeline. Cậu luôn tạo ra một không khí tích cực, khiến mình cảm thấy bớt căng thẳng."
Lời nói của Daniel khiến Angeline ngỡ ngàng, và trái tim cô lại loạn nhịp. Cô không thể nhớ từ khi nào mình đã bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của Daniel quan trọng đến thế. Những cảm xúc đó cứ ngày một lớn lên, nhưng cô không dám nghĩ xa hơn. Đối với Angeline, tình bạn với Daniel là một điều quý giá, và cô sợ nếu bước qua ranh giới đó, mọi thứ sẽ không còn như xưa.
Buổi tối ấy, cả hai tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng mỗi người đều đã bắt đầu có những rung động mơ hồ. Những khoảnh khắc bên nhau tưởng chừng đơn giản, nhưng lại để lại trong trái tim họ những dấu ấn khó quên, một thứ cảm giác dịu dàng, êm ái nhưng cũng đầy mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro