Chương IV: Beatrice (2)
Mỗi khi hồi tưởng lại quãng thời gian ấy, một cảm giác thương mến ấm áp liền bao phủ lấy tim tôi. Một lần nữa tôi cố gắng hết sức để vun đắp lại "thế giới ánh sáng" thân thuộc kia từ những vụn vỡ đổ nát trong thời kỳ sụp đổ, một lần nữa tôi hy sinh mọi thứ trong tâm để xua đi bóng tối và quỷ dữ trong chính mình. Và hơn cả thế, "thế giới ánh sáng" này theo nghĩa nào đó thì chính là do tôi tạo ra. Thế giới ấy không còn là lối thoát, không còn vòng tay an yên của mẹ để tôi lần về vô tư, và không còn là nơi an toàn cho sự vô trách nhiệm náu thân. Giờ đây nó là thế giới tự tôi khao khát và sáng tạo, mang theo một bổn phận mới cùng trách nhiệm và sự tự chủ. Dục vọng của tôi, ngọn nguồn dằn vặt mà tôi luôn trốn chạy, sẽ được lửa thiêng của thế giới kia biến thành một linh hồn sùng đạo. Nào những tối tăm, nào những căm hờn, sẽ đều bị xóa sạch, sẽ chẳng còn những đêm dài thống khổ, chẳng còn kích thích trước những bức tranh khiêu gợi, không còn những lần nghe trộm ngoài cửa cấm, không còn tồn tại chút ham muốn nào. Giữa những ngổn ngang tôi dựng nên một bệ thờ hòng tôn vinh Beatrice, bằng cách hiến dâng mình cho cô ấy, tôi đã dâng bản thân cho thần linh và những vị thánh, hiến tế một phần cuộc đời trộm lại từ bóng tối cho thế giới của ánh sáng. Mục tiêu tôi hướng đến chẳng phải niềm vui mà là những gì thuần khiết, chẳng phải hạnh phúc mà là cái đẹp vĩnh hằng, và sự duy linh. Việc sùng bái Beatrice thực sự đã thay đổi đời tôi. Mới hôm qua tôi còn là thằng nhóc thích chỉ trích và tỏ ra hơn người, hôm nay tôi đã là một thầy tu non nớt mang theo ý nguyện hóa thánh thần. Không những trốn tránh khỏi cuộc sống bê tha mà tôi đã quá quen thuộc, tôi còn phải biến bản thân thành một người hoàn toàn mới, thuần khiết và thanh cao trong từng hơi thở. Theo đó, tôi nghĩ đến thói quen ăn uống, ngôn từ tôi nói và quần áo mình mang. Tôi bắt đầu buổi sáng của mình bằng một màn tắm nước lạnh mà ban đầu phải cố gắng lắm mới làm được. Tôi cư xử nghiêm túc và đường hoàng, biến bản thân thành kẻ cứng nhắc và điều chỉnh dáng đi chậm rãi trang nghiêm. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy thật khôi hài, nhưng với tôi đây là hành động chân thực nhất để biểu hiện sự tôn thờ của mình.
Trong số tất cả những cố gắng thể hiện việc tôi đã giác ngộ, có một điều đã trở nên thực sự quan trọng với tôi. Tôi bắt đầu vẽ. Khởi đầu của việc này là khi tôi cố gắng chép lại bức Beatrice mà tôi có, nhưng bức tranh đó không thể khắc họa được Beatrice của tôi. Tôi muốn vẽ một bức chân dung Beatrice cho chính mình. Cùng niềm vui và ngập tràn hy vọng, tôi sắm giấy mới, màu vẽ mới, cọ mới và mang hết vào phòng riêng mới được cấp của mình, rồi tôi chuẩn bị bảng pha màu, cốc đựng nước, đĩa sứ và bút chì. Tôi hài lòng với những gam màu tao nhã trong tuýp mua về. Trong số đó có màu xanh ngọc mà khi bóp từ tuýp ra đĩa sứ lần đầu tiên, cho đến hôm nay tôi vẫn mường tượng ra màu sắc ấy.
Tôi bắt đầu bằng tất cả sự cẩn thận mình có. Vẽ khuôn mặt của một người cho giống quả thật rất khó. Tôi muốn thử vẽ bản thân mình hoặc vẽ cái gì đó khác trước khi thực sự bắt đầu. Tôi vẽ những đồ trang trí, hoa, những khung cảnh nhỏ xinh tôi tự tưởng tượng ra, có thể là một cái cây bên cạnh nhà thờ, một cây cầu của người La mã vắt qua hàng bách tươi xanh. Đôi khi tôi hoàn toàn đắm chìm vào trong trò chơi này, tựa như đứa trẻ vui vẻ bên hộp màu của nó. Cuối cùng tôi quyết định bắt đầu vẽ chân dung Beatrice.
Một vài cố gắng ban đầu đều thất bại hoàn toàn, tôi đã phải bỏ hết đi. Càng cố tưởng tượng khuôn mặt cô gái mà tôi bắt gặp trên phố, tôi càng lâm vào bế tắc. Cuối cùng tôi bỏ cuộc, để mặc trí tưởng tượng và trực giác của bản thân thỏa sức tung hoành trong những nét cọ đầu tiên, như thể chính chúng đưa bút vậy. Thế rồi một khuôn mặt trong mơ hiện ra, tôi không thể không hài lòng. Nhưng tôi vẫn kiên trì tiếp tục và mỗi bức phác thảo mới lại càng trở nên rõ ràng, gần giống như hình mẫu mà tôi hằng khao khát, dù nó giờ đã khác xa thực tế.
Càng ngày tôi càng lún sâu vào việc nguệch ngoạc những nét vu vơ với những đường cọ mơ hồ và việc tạo nên những mảng màu ngẫu nhiên tùy hứng, đó là kết quả của những vụng về khôi hài trong tiềm thức của chính tôi. Cuối cùng, vào một ngày khi tôi gần như không để ý, tôi đã tạo ra một khuôn mặt mà thậm chí đã gây ra phản ứng mạnh mẽ hơn bất kỳ gương mặt nào trước đó. Đó không phải khuôn mặt của cô gái ấy —và nó không cần phải là cô gái ấy nữa. Nó là một thứ gì đó, một thứ vô thực, nhưng không kém phần quan trọng với tôi. Khuôn mặt có phần giống con trai hơn là con gái, mái tóc cũng không còn mang màu vàng nhạt như mấy cô gái xinh đẹp, thay vào đó là màu nâu đỏ sậm. Đường cằm mạnh mẽ và quyết đoán, khuôn miệng tựa như bông hoa đỏ thắm. Tóm lại, khuôn mặt ấy có chút gì đó cứng nhắc như tượng tạc, nhưng ẩn chứa vẻ uy nghi và chôn đầy bí mật.
Khi tôi ngồi đối diện với bức vẽ hoàn chỉnh, một hiệu ứng kỳ lạ ập đến. Tựa như một hình ảnh của Chúa hay chiếc mặt nạ thánh, nửa nam, nửa nữ, không có tuổi, vừa rõ ràng nhưng cũng quá đỗi mơ hồ, vừa cứng nhắc nhưng cũng vừa ẩn chứa sự sống bí mật. Khuôn mặt dường như muốn gửi đến tôi một thông điệp, nó thuộc về tôi, nó đang đòi hỏi điều gì đó từ tôi. Bức chân dung giống một ai đó nhưng tôi thực sự không thể nhớ ra. Trong suốt một thời gian bức tranh đã ám ảnh suy nghĩ của tôi và trở thành một phần cuộc sống của tôi. Tôi giấu kín nó trong tủ để không ai nhìn thấy và chế nhạo thôi. Nhưng mỗi khi tôi chỉ có một mình trong phòng, tôi lại lấy bức tranh ra và nói chuyện với nó. Vào buổi tối tôi sẽ treo tranh lên tường đối diện giường của mình và nhìn chằm chằm cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến. Và khi bình minh gõ cửa, khuôn mặt ấy sẽ là thứ tôi nhìn thấy đầu tiên.
Chính xác vào thời điểm đó, tôi lại bắt đầu mơ, tựa như khi còn bé. Dường như trong hàng năm trời tôi đã không mơ. Giờ thì những giấc mơ quay lại với những hình ảnh hoàn toàn mới, và hết lần này qua lần khác, bức chân dung lại liên tục hiện ra, đầy sức sống mãnh liệt, có lúc mang theo sự thân thiện cũng có lúc tràn ngập thái độ thù địch với tôi, đôi khi nhăn nhó vặn vẹo, đôi khi lại đẹp đẽ vô vàn, hài hòa, và quý phái.
Thế rồi vào một buổi sáng, khi tôi choàng tỉnh giấc sau một giấc mơ, tôi bàng hoàng nhận ra. Khuôn mặt ấy đang nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt vô cùng quen thuộc và dường như đang gọi tên tôi. Dường như nó biết tôi là ai, như một người mẹ, như thể ánh mắt ấy gắn chặt lên người tôi từ khi thời gian bắt đầu trôi. Tôi nhìn bức tranh bằng con tim run rẩy, mái tóc nâu đậm, khuôn miệng mang một nửa nữ tính, vầng trán cứng cáp sáng ngời một cách kỳ lạ (bức tranh đã hong ráo những vết mực theo ý muốn của chính nó), và tôi cảm thấy mình ngày một gần với đáp án, một lần nữa, tìm lại điều tôi đã lỡ lãng quên.
Tôi nhảy khỏi giường, tiến gần đến khuôn mặt, và mở to mắt nhìn vào nó, đôi mắt cứng cỏi màu lục, mắt phải có chút cao hơn mắt trái. Bỗng nhiên con mắt phải khẽ giật, không thể nhầm được dù cái nháy mắt có mờ nhạt và tinh tế đến thế nào, và tôi bàng hoàng nhận ra bức tranh...
Tại sao lâu đến vậy tôi mới nhận ra? Đó là gương mặt của Demian. Sau đó tôi liên tục so sánh bức chân dung với gương mặt thật của Demian trong trí nhớ của tôi. Đương nhiên nó không giống hệt, nhưng vẫn có nét tương đồng. Dù thế nào, đó vẫn là Demian.
Khi ánh mặt trời rực đỏ ngày chớm hạ xiên nghiêng qua cửa sổ hướng tây, bóng tôi bắt đầu bao phủ căn phòng. Tôi treo bức trân dung của Beatrice, hay Demian lên khung cửa sổ và ngắm nhìn ánh sáng của buổi đêm qua nó. Đường nét khuôn mặt trở nên mờ nhạt trừ nơi viền mắt đỏ, ánh sáng từ vầng trán, và đôi môi hồng nhạt
Tôi ngồi đó ngắm nhìn bức tranh một lúc lâu, thậm chí đến khi mặt trời đã biến mất hẳn, và tôi bắt đầu từng chút cảm nhận rằng đây không phải cả Beatrice lẫn Demian mà là chính tôi. Bức tranh không giống tôi, tôi không hề cảm thấy vậy, nhưng đó là thứ quyết định cuộc đời tôi, đây là bản chất thật trong tôi, là số mệnh, hay chính là phần ác quỷ trong tôi. Đó cũng có thể là bạn của tôi nếu tôi có tìm lại nổi dù chỉ một người. Đó cũng là người phụ nữ tôi sẽ yêu nếu tôi thực sự yêu ai đó. Đó là sự sống cũng như cái chết của tôi, là thanh âm và giai điệu của số mệnh an bài.
Trong suốt những tuần qua tôi bắt đầu đọc sách, một cuốn sách ấn tượng nhất trong mọi cuốn tôi từng đọc qua. Dù cho sau này tôi cũng hiếm có cuốn sách nào khiến tôi ham mê đến thế, có lẽ chỉ trừ Nietzsche[35] . Trong một cuốn của Novalis[36] , có kèm cả những bức thư và cách ngôn dù tôi chỉ hiểu một chút nhưng lại hấp dẫn tôi theo một cách khó lý giải. Một trong những câu tuyên ngôn đó nảy ra trong tâm trí, và tôi đã viết vào dưới bức tranh: "Số phận và tính cách tuy là hai từ nhưng cùng chỉ một khái niệm." Tôi giờ đã thấu hiểu nó rồi.
____________________
[35] Nietzsche: là một nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời, và triết học. Các tác phẩm của Nietzsche nổi bật với phong cách viết của ông, thường mang tính ẩn dụ và nhiều nghịch lý hơn là mức độ thông thường của các bài luận triết học. Nietzsche không được đánh giá cao bởi những người đương thời trong suốt cuộc đời của ông, nhưng đầu thế kỉ 20, ông đã được giới trí thức ở Đức, Pháp và Anh công nhận. Ông bắt đầu bị mang tiếng xấu tiếng khi Đảng Quốc xã của Đức chọn ông là một tiền bối, mặc dù Nietzsche có quan điểm chống chủ nghĩa bài Do Thái và chủ nghĩa dân tộc Đức. Sau Chiến tranh thế giới thứ hai, triết gia Walter Kaufmann bắt đầu một cố gắng bền bỉ nhằm khôi phục lại danh tiếng của Nietzsche trong các nước nói tiếng Anh, và vào nửa sau của thế kỉ 20 Nietzsche đã được xem là một nhân vật quan trọng có ảnh hưởng lớn trong triết học hiện đại. Trực tiếp và gián tiếp (thông qua Martin Heidegger), Nietzsche đã ảnh hưởng đến thuyết hiện sinh, chủ nghĩa hậu hiện đại, phân tâm học và nhiều tư tưởng theo sau đó.
[36] Novalis: là bút danh của Georg Philipp Friedrich Freiherr von Hardenberg (1777 – 1801), là một nhà thơ, một tác gia và một nhà triết học của trường phái văn học lãng mạn thời kỳ đầu tại Đức.
____________________
Tôi thường bắt gặp cô gái tôi gọi là Beatrice, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì trong những lần chạm mặt đó, chỉ có chút hài hòa nhẹ nhàng, một linh cảm rằng giữa cô ấy và tôi có một mối liên kết, nhưng không phải cô ấy, chỉ là bức tranh mà thôi; còn cô ấy là một phần thuộc về số mệnh của tôi.
Ham muốn đối với Demian một lần nữa lại chiếm lấy tôi. Tôi đã chẳng nghe tin tức gì về anh ấy trong nhiều năm rồi. Có lần tôi gặp anh ta trong kỳ nghỉ, tôi nhận ra rằng mình đã giấu kín cuộc gặp thoáng qua này trong cuốn tập. Và giờ tôi nhận ra mọi sự lúc ấy thật phù phiếm và đáng hổ thẹn Tôi cần phải sửa chữa chuyện này. Vì thế trong một kỳ nghỉ, khi tôi dạo khắp thị trấn, khoác trên mình chiếc blazer, mang cái bộ dạng mệt mỏi của những ngày rượu chè sa đọa, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt già nua tuyệt vọng của lũ người Philistine, tôi nhìn thấy người bạn cũ đang tiến đến gần. Thoáng thấy anh ta tôi đã giật mình. Khi ấy tôi không thể ngăn mình nghĩ đến Franz Kromer. Giá mà Demian đã quên sạch chuyện đó rồi. Thực sự rất khó chịu khi phải mắc nợ anh ta. Đó thực sự chỉ là một câu chuyện trẻ nít ngu ngốc, nhưng sự hàm ơn thì hẳn là không...
Anh có vẻ như đang chờ đợi. Liệu tôi có nên tiến tới và chào anh ấy? Khi tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên hết sức có thể, anh ấy đưa tay ra. Và đúng vậy, anh ôm chặt lấy tôi, mạnh mẽ, ấm áp nhưng cũng lạnh lùng và đàn ông hơn bao giờ hết.
Anh ấy chăm chú nhìn tôi rồi nói:
"Sinclair à cậu đã trưởng thành thật rồi."
Còn Demian thì không thay đổi mấy, vẫn già dặn nhưng cũng tươi trẻ hơn tất thảy
Anh ấy cùng đi dạo với tôi, nhưng cả hai chỉ nói về những chuyện vụn vặt. Tôi nhớ ra mình đã từng viết thư cho anh vài lần mà chưa từng nhận được hồi âm. Tôi mong là anh quên luôn cả chuyện này đi, mấy cái lá thư ngớ ngẩn ấy thật đáng xấu hổ. Và Demian cũng chẳng đề cập đến mấy lá thư đó.
Vào thời điểm đó tôi vẫn chưa gặp Beatrice và vẫn chưa cho ra đời bức chân dung nào cả. Tôi vẫn đang loạng choạng chìm đắm trong những trận rượu say. Anh ấy nhận lời đề nghị cùng nhau uống rượu ở vùng ngoại trấn của tôi. Ngay lập tức tôi ra oai thể hiện, gọi nguyên một chai rượu, rót đầy ly của Demian, chạm ly của tôi vào ly của anh ấy, và tỏ ra như một đứa đã quá quen với rượu chè bằng cách nốc cạn ly đầu tiên.
"Cậu hẳn là đi bar nhiều lắm nhỉ?" Anh ấy hỏi.
"Phải," Tôi đáp lời. "Thì cũng có gì khác để làm đâu? Dù sao thì nó cũng vui hơn những trò khác."
"Cậu nghĩa vậy sao? Chắc thế nhỉ. Về mặt nào đó thì đương nhiên nó rất ổn – chuyện nhậu nhẹt say sưa. Nhưng tôi nghĩ phần lớn những kẻ hay lui tới mấy quán bar thì không thể say nổi nữa. Với tôi thì việc này chỉ là cách hành xử của lũ tầm thường. Ừ thì có thể uống một bữa thật say! Nhưng cứ lặp lại như vậy, hết ly này đến ly khác, thậm chí còn không biết là rượu thật hay không. Cậu có nhìn thấy Faust đêm nào cũng ngồi bẹp ngoài cửa quán bar không?"
Tôi nuốt một hơi rồi nhìn anh ta.
"Đâu phải ai cũng giống Faust chứ." Tôi cộc lốc.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Sau đó Demian cười vào mặt tôi theo cái kiểu già dặn thanh tao của anh ấy.
"Thôi, chẳng có gì đáng để cãi nhau cả. Dù sao thì cuộc đời của một kẻ say có lẽ còn vui vẻ hơn cuộc đời của một công dân mẫu mực. Và tôi có đọc được ở đâu đó, rằng những kẻ huyền bí trước đó đều sống một đời truy cầu khoái lạc. Mấy người như Thánh Augustine[37] đều là những người nhìn xa trông rộng. Nhưng cũng chính ông ta, lại là kẻ đầu tiên theo đuổi thuyết duy cảm, tôn thờ nhục dục."
____________________
[37] Thánh Augustine: là một trong những nhân vật quan trọng nhất đóng góp cho sự phát triển của Cơ Đốc giáo phương Tây. Ông được Giáo hội Công giáo phong Thánh và công nhận là Tiến sĩ Hội Thánh. Trong cộng đồng Kháng Cách, nhiều người xem nền thần học Augustinô là một trong những nhân tố khởi nguyên của hệ tư tưởng lập nền cho cuộc Cải cách Kháng Cách, đặc biệt là trong giáo lý cứu rỗi và ân điển.Khi còn trẻ, Augustinô bị cuốn vào cuộc sống phóng túng, buông thả, khi còn ở Carthage, trong hơn 15 năm ông quan hệ với một cô nhân tình trẻ, và có một con trai với cô, ông đặt tên cho con là Adeodatus (nghĩa là Thiên Ân). Augustinô được đào tạo về triết học và tu từ học (thuật hùng biện). Khi đang dạy học ở Tagaste và Carthage, ông mong muốn có cơ hội đến Roma mà ông tin là nơi qui tụ những nhà hùng biện tài danh nhất. Tuy nhiên, sau khi sống ở Roma, Augustinô ngày càng trở nên thất vọng vì thái độ lãnh đạm của giới học thức ở đây. Những người bạn đồng đạo giới thiệu ông với Symmachus, thái thú của thành Roma, ông này đang tìm kiếm một giáo sư môn tu từ học cho triều đình ở Milano.
____________________
Tôi không tin và cũng chẳng muốn anh ta chiếm thế thượng phong trong mọi hoàn cảnh, vậy nên tôi nói một cách khinh khỉnh:
"Ai chẳng có sở thích riêng. Như tôi đây, chẳng hề có nhu cầu trở thành người nhìn xa trông rộng hay bất kỳ kiểu người nào từa tựa thế."
Demian ném cho tôi một cái nhìn sắc lẻm qua đôi mắt hững hờ nửa nhắm nửa mở.
"Sinclair yêu dấu của tôi ơi," Anh ấy nói một cách chậm rãi, "tôi không có ý làm phật lòng cậu đâu. Bên cạnh đó, chẳng ai trong chúng ta biết tại sao giờ đây cậu lại tự nhiên uống rượu cả. Đó là thứ nằm bên trong nội tại của cậu và vốn đã đưa đường dẫn lối cho cuộc đời cậu rồi. Thật tốt khi nhận ra rằng trong chúng ta có một người biết rõ mọi chuyện, có ý chí và dám làm mọi điều tốt hơn chính chúng ta. Nhưng xin lỗi nhé, tôi phải về nhà rồi."
Chúng tôi chào nhau ngắn gọn. Tôi ủ rũ ngồi lại trong quán và cố uống nốt rượu trong chai. Khi chuẩn bị rời đi, tôi phát hiện Demian đã trả tiền rồi, điều đó càng khiến tôi trở nên nực cười.
Tôi hồi tưởng lại cuộc gặp ngắn ngủi cùng Demian, tôi thực sự không thể quên anh ta. Và những lời anh nói với tôi trong quán bar ven rìa thị trấn ngày hôm ấy không ngừng quấn lấy tâm trí tôi, vẹn nguyên và tươi mới một cách lạ kỳ. "Thật tốt khi nhận ra bên trong mỗi chúng ta đều có một người biết rõ mọi thứ." Tôi đã muốn gặp Demian đến nhường nào. Tôi không biết giờ anh ấy ở đâu, cũng chẳng biết cách liên lạc. Tất cả những gì tôi biết chỉ là anh ấy có lẽ đang theo học một đại học nào đó, và rằng mẹ của anh ấy đã rời thị trấn sau khi Demian tốt nghiệp trường dự bị.
Tôi cố nhớ mọi thứ có thể về Max Demian, cố nhớ lại tất cả kể từ hồi xảy ra chuyện với Kromer. Bao điều anh ấy nói với tôi trong suốt những năm qua dội ngược về tâm trí, và cho đến hôm nay vẫn thật ý nghĩa, vẫn thích hợp và liên quan đến cuộc đời tôi! Và điều anh nói trong lần gặp cuối cùng không mấy hòa thuận của hai người về việc phung phí cuộc đời sẽ mở lối đi đến con đường thần thánh bỗng hiện ra trước mắt tôi thật rõ ràng. Chẳng phải đó chính xác là những gì đang diễn ra với tôi sao? Chẳng phải tôi đã sống say sưa và bẩn thỉu, u mê và lạc lối, cho đến tận khi những tư tưởng chân chính sinh ra bên trong chính mình mang theo những điều mới mẻ của cuộc sống, ham muốn sự thuần khiết và khát vọng đối với thánh thần hay sao?
Rồi tôi tiếp tục theo đuổi những kỷ niệm cũ kỹ của chính mình. Đêm đã buông và mưa bắt đầu nặng hạt. Trong hồi ức của tôi, tiếng mưa cũng rơi như thế, đó là một ngày dưới những tán cây dẻ khi anh ấy dò hỏi tôi về Franz Kromer và đoán ra những bí mật đầu tiên của tôi. Từng việc nối tiếp nhau hiện về, những cuộc nói chuyện trên đường đến trường, những buổi học Thêm sức, và cuối cùng là lần đầu tiên tôi gặp Demian. Anh ấy đã nói về điều gì? Ban đầu tôi đã không thể nhớ ra, nhưng tôi tự cho mình thời gian để tập trung hướng về mảnh ký ức ấy. Và giờ đến nó cũng đã trở về. Chúng tôi đứng trước cửa nhà của cha mẹ tôi sau khi anh nói tôi nghe một phiên bản khác cho câu chuyện về Cain. Rồi anh nhắc đến bức phù điêu cũ kỹ đã mòn đi một nửa trên viên đá đỉnh vòm nơi cổng nhà. Anh nói rằng những thứ đó thu hút anh và anh nghĩ nó cần được chăm chút hơn.
Đêm đó tôi đã mơ về Demian và bức phù điêu. Giấc mơ liên tục biến đổi. Demian cầm nó trong tay, lúc thì nó nhỏ bé và xám ngắt, có lúc lại mang đầy quyền lực và bung tỏa sắc màu, nhưng anh ấy giải thích cho tôi rằng dù thế nào đó vẫn chỉ là một vật. Cuối cùng Demian ép tôi ăn miếng phù điêu đó. Và tôi đã nuốt, mang theo cảm giác kinh dị rằng mảnh phù điêu hình con chim đó sẽ sống dậy bên trong tôi, bắt đầu phình ra và nuốt chửng lấy tôi từ bên trong.
Tôi tỉnh như sáo trên giường cùng cảm giác sợ hãi cái chết. Tôi choàng tỉnh lại giữa đêm và nghe tiếng mưa đang trút vào phòng. Khi tôi đứng dậy để đóng cửa sổ, tôi giẫm phải cái gì đó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trên sàn. Buổi sáng hôm sau tôi phát hiện ra đó là bức tranh của tôi, nằm trên một vũng nước và giấy thì quăn lại. Tôi kẹp bức tranh vào giữa hai lớp giấy thấm trong một cuốn sách dày cộp. Hôm sau khi tôi kiểm tra lại, giấy đã khô nhưng bức tranh đã thay đổi. Sắc đỏ trên đôi môi đã nhạt đi và khuôn miệng có nhỏ lại một chút. Giờ thì nó chính xác là miệng của Demian. Tôi quyết định vẽ một bức tranh mới, một bức phù hiệu hình một chú chim. Tôi không thể nhớ chính xác trông nó như thế nào cũng như những chi tiết trên đó, nhưng tôi biết dù có nhớ rõ cũng chẳng khá hơn, vì bức phù điêu đã quá cũ và suốt ngày phải sơn sửa lại. Con chim đang đứng hay đang đậu trên cái gì đó, có lẽ là một đóa hoa hay một cái giỏ, cũng có thể là một cái tổ, hoặc trên ngọn cây. Tôi không thể để mấy thứ tiểu tiết đó quẩn chân lần nữa, tôi bắt đầu bằng những gì mình có thể tưởng tượng được rõ ràng. Thoát khỏi mơ hồ tôi lập tức trét ra một mảng màu lớn, vẽ ra đầu con chim lấp lánh ánh vàng kim. Mỗi khi có cảm hứng, tôi lại cắm đầu vào vẽ, và hoàn thành bức tranh trong vài ngày ngắn ngủi.
Trước mặt tôi đây là hình dáng một con chim săn mồi với cái đầu của loài diều hâu kiêu hãnh, một nửa thân mình kẹt trong quả cầu bóng tối, chật vật xoay sở tìm đường ra, như thể đang cố giải phóng mình khỏi một quả trứng khổng lồ – tất cả những thứ này đều đối nghịch với màu nền xanh da trời phía sau. Khi tôi chăm chú nhìn kỹ bức tranh, tôi càng cảm thấy nó giống bức phù điêu với muôn vàn màu sắc trong giấc mơ.
Tôi không thể viết thư cho Demian cho dù tôi có địa chỉ của anh ấy đi chăng nữa. Tuy nhiên tôi đã quyết định – giống như linh cảm mơ hồ mà tôi dựa vào đó để làm mội việc – gửi cho anh ấy bức tranh diều hâu này, cho dù anh ấy có thể sẽ không bao giờ nhận được. Tôi không gửi kèm lời nhắn nào, thậm chí cả tên mình cũng không, cẩn thận cắt gọn các đường viền và viết địa chỉ cũ của Demian lên đó. Tôi gửi đi.
Kỳ thi sắp đến và tôi phải học nhiều hơn mọi khi. Giáo viên đưa tôi trở lại danh sách yêu thích của họ kể từ khi tôi đột nhiên thay đổi lối sống đáng khinh trước kia. Tôi không biến thành một đứa học sinh nổi bật, nhưng giờ đây cả tôi hay tất cả những người khác đều không nghĩ lại về chuyện tôi gần như bị đuổi học nửa năm trước.
Những bức thư cha gửi đã không còn mang những lời chỉ trích đe dọa nữa. Nhưng tôi không hề cảm thấy mình cần phải giải thích cho ông hay bất cứ ai những sự thay đổi trong tôi đã nảy sinh như thế nào. Chẳng qua sự biến đổi của tôi tình cờ vừa vặn hợp ý cha mẹ và giáo viên mà thôi. Thay đổi này không khiến tôi hòa nhập hơn với những người khác, cũng không khiến tôi trở nên thân thiết với ai, mà thậm chí tôi còn cảm thấy cô đơn gấp vạn lần. Sự hoàn lương của tôi dường như đi theo sự chỉ dẫn của Demian, nhưng ngay cả việc này cũng không phải là một số mệnh đã được định đoạt rõ ràng. Tôi không hiểu rõ chính mình nữa, bởi tôi đã dấn quá sâu vào con đường ấy. Mọi chuyện bắt đầu từ Beatrice, nhưng cũng có đôi khi tôi lại sống trong một thế giới không thực cùng những bức vẽ và suy tư về Demian, mau chóng quên đi mọi thứ về cô ấy. Tôi không thể thốt ra từ nào về những giấc mơ và kỳ vọng của mình, về sự thay đổi tận sâu bên trong tôi với bất cứ ai, cho dù tôi có muốn đi chăng nữa. Nhưng sao tôi có thể muốn làm chuyện đó được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro