
I.7 Đến hẹn
Tôi không thể gặp Kromer mà không có xu nào trong túi. Tôi cần phải lấy ống tiết kiệm của mình ra. Mặc dù trong đấy không có đủ tiền, nhưng ít ra cũng có thứ gì đó, mà tôi cảm giác rằng có còn hơn không. Tôi phải làm cho Kromer nguôi giận bằng mọi cách.
Tôi thấy thật tồi tệ khi đeo tất rồi lén lút đi vào phòng của mẹ và lấy hộp tiền xuống khỏi bàn bà, nhưng so với ngày hôm trước thì đỡ hơn 1 chút. Tiếng tim đập thình thịch khiến tôi tựa hồ muốn nôn thêm lần nữa, và càng tệ hơn khi xuống tới chân cầu thang tôi mới nhận ra chiếc hộp bị khoá. Rất dễ để phá nó ra thôi - chỉ cần bẽ gẫy một phiến thiếc mỏng - nhưng thật đau lòng nếu phá nó ra, như vậy tôi chả khác nào một tên trộm cả. Trước kia, tôi có từng chôm chỉa đồ ăn một vài lần, kẹo hoặc hoa quả, nhưng đây là ăn trộm, dù đó chính là tiền của tôi. Tôi cảm giác như mình đã tiến gần thêm một bước tới Kromer và thế giới của hắn ta, và thật nhanh chóng để sa ngã từng bước một. Đột nhiên, tôi muốn thách thức: cứ để ác quỷ chiếm lấy tôi đi! Không còn cách nào để quay đầu nữa. Tôi hồi hộp đếm số tiền - chiếc hộp khi lắc nghe có vẻ đầy đặn, nhưng bây giờ trong tay tôi, mớ tiền trông ít ỏi đến đáng ngại. Sáu mươi lăm xu. Tôi giấu chiếc hộp ở sảnh dưới nhà, nắm chặt số tiền trong tay và ra khỏi nhà. Mặc dù tôi đi ra từ cổng chính nhưng cảm giác khác với mọi lần trước đây. Nghe như có tiếng ai đó gọi tôi từ trên lầu, tôi bèn chạy ra xa.
Vẫn còn nhiều thời gian. Tôi đi một quãng đường dài, vòng vèo ở nhiều nơi, lướt qua những con phố đang thay đổi diện mạo dưới những đụn mây, vượt qua những ngôi nhà đang chằm chằm nhìn tôi, đám người đang nghi ngờ tôi. Tôi chợt nhớ ra chuyện, có một người bạn học của tôi từng nhặt được một đồng ba mark ở chợ gia súc, tôi muốn cầu nguyện một phép màu từ Chúa mà sẽ giúp tôi tìm được một thức tương tự, nhưng tôi biết bản thân mình không còn chút tư cách cầu nguyện nào nữa. Và, nếu tôi có nhặt được tiền thì chiếc hộp tiết kiệm cũng đã bị phá vỡ mất rồi.
Franz Kromer trông thấy tôi từ xa nhưng hắn chỉ chậm rãi bước tới, tỏ vẻ không để ý gì tới tôi. Khi lại gần, hắn ra dấu bắt tôi đi theo. Hắn thong thả đi, không thèm quay đầu lain lần nào, đi xuống khu Strohgasse và vượt qua cây cầu tới một khu xây dựng ở mé ngoài thị trấn. Không thấy công nhân nào làm việc cả, cả bức tường thì trơ trọi không có lây một cánh cửa chính hay khung cửa sổ nào, Kromer nhìn quanh rồi giẫm qua một ô cửa trống hoác. Tôi
lập tức đi theo hắn. Thế rồi, bất chợt hắn quẹo ra sau bức tường, vẫy tôi lain, rồi chìa tay ra.
"Mày có tiền chưa?" Hắn hỏi với một ngữ điệu thoải mái.
Tôi rút bàn tay đang nắm chặt ra khỏi túi áo, và thả tiền vào lòng bàn tay hắn. Dường như hắn đã đếm xong trước khi đồng năm xu cuối cùng kịp ngân tiếng.
"Chừng này là sáu mươi lăm xu." Hắn nói, và nhìn vào tôi.
"Phải..." Tôi dè dặt đáp lời: "Tôi chỉ có từng ấy. Tôi biết là ít, nhưng tất cả chỉ có vậy, tôi không còn đồng nào hơn."
"Tao tưởng mày phải thông minh hơn nhiều chứ." Hắn nạt tôi tưởng chừng rất nhẹ nhàng: "Đàn ông có danh dự luôn biết cách xử lý mọi chuyện. Tao không nhượng bộ đâu, và mày cũng rõ đây không phải là số tiền đúng. Cầm lấy mấy đồng bạc này đi! Lão ta - mày biết tao đang nói tới ai rồi đấy - không kì kèo hạ giá đâu. Lão ta sẽ trả hết."
"Nhưng, tôi không còn đồng nào cả! Hộp tiền của tôi chỉ có thế!"
"Đó là chuyện của mày. Nhưng, tao không muốn mày buồn. Mày vẫn còn nợ tao một mark và ba mươi lăm xu. Bao giờ thì tao có tiền?"
"Được rồi. Anh sẽ có chubsg, Kromer, nhất định thế! Giờ tôi không chắc được, nhưng tôi sẽ kiếm ra sớm thôi. Có thể là mai hoặc ngày kia. Anh biết là tôi không thể nói với cha mình được."
"Tao không quan tâm. Tao cũng không phải loại người muốn làm hại mày. Tao nghèo lắm, nếu muốn tao hoàn toàn có thể lấy được tiền trước bữa trưa. Mày có quần áo đẹp, đồ ăn trưa ngon hơn tao, nhưng tao sẽ không nói gì cả. Tao sẽ chờ thêm vậy. Ngày kia, khi tao huýt sáo gọi mày, vào buổi chiều, rồi mày tự xử lí đi. Mày biết tiếng huýt sáo của tao chứ?"
Hắn huýt thử cho tôi nghe. Tôi đã nghe nhiều lần trước rồi.
"Vâng," tôi nói, "tôi biết"
Sau đó, hắn bỏ đi cứ như thể chúng tôi không quen biết gì nhau. Giữa chúng tôi chỉ là quan hệ làm ăn, không hơn không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro