Chương 19. Lòng người còn ác hơn quỷ (Phần 3)
Vương Nhiên Tê nhiều lần khóc lóc, nhiều lần thuyết phục. Bà ta nói, chỉ cần Lý Doanh chết, họ có thể tái hợp bên nhau. Dưới sức ép không ngừng của bà ta, cuối cùng Trịnh Quân cũng đồng ý. Vương Nhiên Tê tìm được một nội ứng trong cung, chính là cung nữ Vương Đoàn Nhi ở cục Thượng Y, người trước kia từng là gia nô ở Vương phủ. Ban đầu, Vương Đoàn Nhi sống chết không chịu, nhưng Vương Nhiên Tê dùng ân tình để uy hiếp, khiến Vương Đoàn Nhi vì sợ hãi mà phải gật đầu.
Kế hoạch của bọn họ là để Trịnh Quân viết thư hẹn Lý Doanh ra gặp ở hồ sen vào ban đêm. Lý Doanh vốn thẹn thùng, sẽ không nói việc hẹn hò với phò mã cho bất kỳ cung nữ nào, và tất nhiên sẽ không dẫn theo ai. Khi nàng đến hồ sen, Vương Đoàn Nhi sẽ bám theo rồi đẩy nàng xuống hồ, tạo ra cảnh tượng Lý Doanh trượt chân ngã xuống hồ mà chết.
Kế hoạch này đầy rẫy những sơ hở, vì xét cho cùng, Vương Nhiên Tê và Trịnh Quân chỉ là con cháu thế gia được nuông chiều, nào phải bậc kỳ tài về mưu lược. Khi ngày thành thân của Trịnh Quân và Lý Doanh đến gần, dù có nhiều lỗ hổng đến đâu thì kế hoạch ấy cũng buộc phải tiến hành.
Thật không ngờ, kế hoạch đầy bất cẩn ấy lại thành công.
Lý Doanh lẩm bẩm: "Nếu Vương Đoàn Nhi là người đẩy ta xuống, thì tại sao Trịnh Quân lại không khai ra bà ta?"
Thôi Tuần ngừng một chút, đem nghi vấn của nàng hỏi Vương Nhiên Tê: "Vì sao cuối cùng Trịnh Quân lại nhận hết tội lỗi về mình?"
Vương Nhiên Tê nước mắt như mưa: "Vì sao hắn lại nhận hết tội lỗi về mình ư? Đúng vậy, ta cũng muốn hỏi hắn vì sao lại làm thế? Ta từng cố tự an ủi mình, rằng hắn vì tình mà che giấu mọi tội lỗi thay ta, nhưng... ta biết, không phải vậy!"
Bà ta điên cuồng, nghiêng đầu nhìn Thôi Tuần, giọng cười như khóc: "Hắn gánh hết tội lỗi là vì hắn muốn chết. Vì sao hắn muốn chết? Vì hắn muốn chết cùng Lý Doanh!"
–
Đêm mùng sáu tháng mười, trời thu.
Đêm đó vốn dĩ là một đêm bình thường. Vương Nhiên Tê và Trịnh Quân đang ngồi ở tửu quán chờ tin tức, nhưng Trịnh Quân cứ không yên lòng, bồn chồn đứng ngồi không yên. Vương Nhiên Tê rót rượu cho hắn, nhưng hắn cũng chẳng uống.
Hắn đi qua đi lại đầy lo lắng, cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn lao ra ngoài, nhảy lên lưng ngựa. Vương Nhiên Tê đuổi theo, nắm lấy dây cương: "Biểu huynh, huynh định làm gì?"
"Ta phải đi cứu nàng!"
Vương Nhiên Tê như bị sét đánh ngang tai: "Huynh nói gì? Huynh muốn đi cứu nàng ta?"
"Chúng ta sai rồi." Mắt Trịnh Quân đỏ hoe: "Nàng không đáng phải chết!"
Vương Nhiên Tê không thể tin nổi: "Huynh dám cứu nàng ta? Ta liều mạng cùng huynh làm chuyện này, đến phút cuối huynh nói muốn cứu nàng ta là sao?"
"Biểu muội, ta có lỗi với muội! Nhưng mọi chuyện không liên quan đến nàng ấy. Hãy để ta một mình gánh chịu tất cả!"
Dứt lời, Trịnh Quân vung roi giục ngựa, bóng ngựa lao đi như tia chớp hướng về cung Đại Minh. Vương Nhiên Tê bị hất ngã xuống đất, toàn thân đau nhói, mặt bà ta tái nhợt như tro tàn: "Hắn điên rồi, hắn thật sự điên rồi..."
Hắn đi cứu người mà chính hắn định giết.
–
Trường An đã đến giờ giới nghiêm, nhưng Trịnh Quân có tử kim ngư đại do Thái Xương Đế ban tặng, nên có thể tùy ý xuất nhập cửa cung. Hắn phóng ngựa suốt đêm, chỉ để cứu vị hôn thê mà lẽ ra hắn phải giết. Nhưng đáng tiếc, khi hắn đến hồ sen thì đã quá muộn. Trước mắt hắn chỉ còn lại thi thể Lý Doanh nổi trên mặt nước.
Hắn như bị ngũ lôi đánh trúng, quỳ sụp xuống đất, che mặt khóc rống. Hắn muốn kéo thi thể Lý Doanh lên bờ, nhưng khi nghe thấy tiếng người, hắn hoảng loạn bỏ chạy.
Hắn sợ hãi, sợ phải đối diện với Thái Xương Đế, sợ phải đối diện với Khương Quý phi, và càng sợ khi phải đối diện với Lý Doanh.
Hắn hoảng hốt chạy trốn, đến khi bị Thôi Tụng Thanh bắt vào Đại Lý Tự, hắn không biện bạch, nhận hết tội danh, chỉ một lòng cầu chết.
–
Vương Nhiên Tê nức nở: "Trịnh Quân, tên phụ tình bạc nghĩa ấy, hắn nghĩ rằng không khai ra ta thì ta sẽ cảm kích hắn sao? Hừ, chính hắn đã thề, nếu phụ tình thì sẽ nhà tan cửa nát, chết không toàn thây. Nay lời thề ứng nghiệm, chẳng lẽ ta ngu ngốc đến mức tự thú để chết theo hắn sao? Không, ta sẽ không làm vậy. Ta muốn cưới một phu quân như ý, để hắn dưới cửu tuyền nhìn kỹ xem kẻ phản bội ta phải chịu kết cục ra sao!"
"Trịnh Quân đã chết, trên đời này chỉ còn một người biết ta phạm tội, đó là Vương Đoàn Nhi. Chính nàng ta đã đẩy Lý Doanh xuống, nhưng vì sợ hãi, nàng ta sống trong cảnh nơm nớp lo âu. Ta hẹn gặp nàng ta, dùng chính con dao Trịnh Quân tặng để đâm thủng nàng ta từng nhát, từng nhát một. Khi chết, mắt nàng ta vẫn mở trừng trừng, chắc chưa bao giờ nàng ta ngờ rằng, chủ tử mà nàng ta tôn thờ sẽ là kẻ giết nàng ta để diệt khẩu."
Thôi Tuần trầm giọng hỏi: "Bà giết Vương Đoàn Nhi, rồi vứt xác ra vùng núi hoang sao?"
"Không phải ta. Ta là một nữ nhân yếu đuối, làm gì có bản lĩnh đó? Chính là Bùi Quan Nhạc, khi ấy là đội trưởng chánh thất phẩm của Huân Dực Vệ. Khi Vương Đoàn Nhi ra khỏi cung, hắn nghi ngờ có điểm bất thường nên lặng lẽ bám theo, sau đó bắt gặp ta giết người, dùng chuyện này uy hiếp ta phải gả cho hắn, nếu không hắn sẽ tố cáo ta. Ta đâu dám để hắn làm thế? Một khi bị vạch trần, việc giết Lý Doanh tất nhiên bại lộ. Ta đành phải đồng ý làm thê tử của kẻ hèn mọn, đổi lại, hắn giúp ta xử lý thi thể Vương Đoàn Nhi, vứt xác ngoài núi hoang. Lúc đó, triều đình và hậu cung đều náo loạn vì cái chết của công chúa, máu chảy thành sông, chẳng ai để ý đến sự biến mất của một cung nữ ở cục Thượng Y. Và ta đã bình an sống thêm ba mươi năm như thế."
Ba mươi năm qua, không chỉ bình an, bà ta còn hết lòng giúp đỡ phu quân tiến thân, bày mưu tính kế, sống an nhàn sung túc. Nhưng liệu trong những giấc mơ lúc nửa đêm, có khi nào bà ta nhìn thấy biểu huynh Trịnh Quân, kẻ đã bị bà ta xúi giục, cuối cùng thân vong đầu lìa hay không?
Thôi Tuần lại hỏi: "Bùi Quan Nhạc có biết bà đã giết công chúa Vĩnh An không?"
Vương Nhiên Tê bật cười khinh miệt: "Có lẽ hắn biết, có lẽ không, ai mà biết được. Dù sao thì hắn cũng chưa bao giờ hỏi. Thứ hắn cần chỉ là danh phận con rể của Vương thị Thái Nguyên mà thôi."
Lý Doanh bỗng cảm thấy lạnh, nàng kéo chặt chiếc áo khoác lông hồ ly, thì thầm: "Ta không muốn nghe nữa, chúng ta đi thôi."
Thôi Tuần gật đầu, xoay người muốn cùng nàng rời đi, nhưng Vương Nhiên Tê hoảng loạn, lao đến bên tường, vỗ vào song sắt, cầu xin: "Thôi Thiếu khanh, ngươi không thể đi! Ngươi đi rồi, công chúa Vĩnh An và Vương Đoàn Nhi sẽ đến tìm ta nữa mất!"
Thôi Tuần quay lại, cười khẩy: "Giết người không sợ, mà lại sợ quỷ?"
Vương Nhiên Tê á khẩu không đáp, bà ta chỉ biết liên tục khẩn cầu: "Ta đã khai nhận toàn bộ theo yêu cầu của ngươi rồi, hãy cứu ta! Cứu ta với!"
Thôi Tuần liếc nhìn bà ta, ném vào ô cửa sắt một vật nhỏ. Vương Nhiên Tê vội nhặt lên như báu vật, nâng niu trong tay và liên tục niệm: "Án ma ni bát mê hồng," Lý Doanh nhìn kỹ, hóa ra đó là một chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn.
Kẻ ác như vậy, thế mà lại cầm chuỗi hạt được khai quang, niệm thần chú cầu xin Phật tổ phù hộ. Trong lòng Lý Doanh không biết nên cảm thấy thế nào, nàng cười chua chát, kéo chặt áo khoác, không ngoảnh lại mà rời đi.
–
Khi về đến Thôi phủ, oan trái đã sáng tỏ, nhưng trà đã nguội lạnh.
Lý Doanh dường như vẫn chưa hồi phục khỏi cú sốc khi biết sự thật. Nàng ngồi thần người trước án thư, không nói một lời. Thôi Tuần cũng không bắt chuyện trước, chỉ cẩn thận chuẩn bị lại mọi thứ: từ nấu trà, nghiền trà, sàng lọc, cho nguyên liệu, thả trà, nấu nước, rót trà. Những ngón tay hắn thon dài, khi nhập vào trà đạo liền toát ra vẻ tao nhã ung dung, tư thái thoát tục, khiến người ta quên mất rằng hắn là một viên quan khét tiếng mà người đời ai cũng thóa mạ. Trước mắt họ lúc này còn là hình ảnh vị công tử họ Thôi ở Bác Lăng, sĩ tộc đứng đầu thiên hạ.
Thôi Tuần đưa chén trà đã rót sẵn cho Lý Doanh: "Uống trà đi."
Lý Doanh nào có lòng dạ mà thưởng trà, nàng mơ màng nhận lấy, không nhấp từng ngụm mà uống cạn một hơi. Thôi Tuần liếc nhìn nàng, nói: "Đại thù của công chúa đã báo, sao lại chẳng thấy cô vui?"
Lý Doanh đặt chén trà bằng bạc xuống, gượng cười: "Ba mươi năm qua, ta đã nhiều lần tưởng tượng đến khoảnh khắc tìm ra hung thủ. Lúc đó, ta sẽ vui hay thấy hả hê? Nhưng khi thật sự tìm được, ta mới nhận ra mình không hề vui, cũng chẳng hả hê, ngược lại còn thấy lòng nặng trĩu."
Nàng lẩm bẩm: "Ta cũng không biết vì sao lại thế, Thôi Thiếu khanh, ngài có hiểu được không?"
Nhưng hỏi xong, nàng lại lắc đầu tự đáp: "Không, nhất định ngài sẽ không hiểu."
Bị vị hôn phu cùng tình nhân của hắn hợp mưu hãm hại nhưng phải đến ba mươi năm sau sự thật mới sáng tỏ. Nhưng sự thật có sáng tỏ thì có ích gì? Nàng vẫn chết, mãi mãi rời xa phụ mẫu, không còn cơ hội gặp lại họ nữa.
Cảm giác vừa mâu thuẫn vừa đau khổ sau khi trả thù, Thôi Tuần chưa từng trải qua, làm sao nàng có thể mong hắn hiểu được?
Lý Doanh thì thầm, không nhận ra Thôi Tuần đã siết chặt chén trà trong tay. Hắn cúi đầu, nhấp một ngụm, khẽ nói: "Phải, ta không hiểu."
Lý Doanh im lặng, Thôi Tuần cúi đầu, khẽ lắc nhẹ chén trà, nhìn dòng nước xanh biếc gợn sóng: "Trà nguội rồi có thể đun lại, nhưng người đã chết thì không thể sống lại."
Lý Doanh khẽ mím môi, nhìn chén trà màu ngọc bích trong tay Thôi Tuần, lòng chợt trống trải. Nàng cảm thấy lời hắn nói như đang nhắm vào nàng, lại như không phải. Trong tâm trí nàng, lời thú nhận của Vương Nhiên Tê nơi lao ngục và gương mặt của Trịnh Quân ba mươi năm trước dần chồng lên hình ảnh Vương Nhiên Tê của ba mươi năm sau. Tình yêu, hận thù, tham lam, sân hận, cứ như một giấc mộng dài.
Giờ đây, giấc mộng ấy đã đến hồi tỉnh giấc, nàng cũng nên tìm cho mình một con đường mới ở kiếp sau.
Lý Doanh ngẩng đầu hỏi Thôi Tuần: "Vương Nhiên Tê sẽ ra sao? Trượng phu của bà ta sẽ cứu bà ta chứ?"
"Ông ta không dám." Thôi Tuần đáp: "Ông ta là kẻ thông minh, sẽ không vì Vương Nhiên Tê mà chôn vùi tiền đồ rực rỡ của riêng mình."
Lý Doanh thở phào: "Vậy Vương Nhiên Tê sẽ bị trừng phạt chứ?"
"Ta sẽ tấu việc này lên Thái hậu và Thánh nhân. Thái hậu yêu thương công chúa như mạng, dưới cơn thịnh nộ của bà, nhất định sẽ xử tử Vương Nhiên Tê."
Lý Doanh gật đầu: "Bà ta chết rồi, ta mới có thể đi đầu thai."
Là một người chết oan, chỉ cần những kẻ hãm hại nàng chịu báo ứng, thì oán khí mới tiêu tan, nàng mới có thể chuyển kiếp, không còn phải cô độc lẻ loi phiêu bạt trên thế gian này nữa.
Nàng ngước nhìn Thôi Tuần, giọng khẽ khàng: "Ta phải đi rồi, Thôi Thiếu khanh, đa tạ ngài."
Nàng dõi mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt như lưu ly. Trong đôi đồng tử ấy, hắn thấy bóng mình phản chiếu mờ mịt, gương mặt trắng bệch, đôi mày tàn ác, nét mặt âm u, tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Thôi Tuần cúi đầu, không còn nhìn nàng nữa, chỉ lặng lẽ nâng chén trà trong tay, nhấp một ngụm nhỏ, rồi khẽ nói: "Người còn ác hơn quỷ, mong rằng từ nay về sau, công chúa sẽ không còn gặp phải kẻ ác nào nữa."
Lý Doanh nhẹ gật đầu: "Ừm, cả đời này ta chưa từng làm việc gì sai trái. Ta nghĩ kiếp sau mình sẽ không xui xẻo đến như vậy."
Thôi Tuần cúi xuống, dùng chiếc kẹp bằng đồng thuần thục gắp từng mẩu than chưa cháy hết trong bếp trà. Hắn chậm rãi nói: "Kiếp sau, đừng gặp một người nhu nhược như Trịnh Quân, cũng đừng gặp một kẻ độc ác như Vương Nhiên Tê, lại càng không nên gặp kẻ ngu trung như Vương Đoàn Nhi."
Hắn gắp khúc than cuối cùng, khẽ nói: "Và đừng bao giờ gặp một kẻ như ta nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro