Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18. Lòng người còn ác hơn quỷ (Phần 2)

"Vì sao bà lại muốn giết công chúa Vĩnh An?"

Giữa lời thú tội nửa tỉnh nửa mê của Vương Nhiên Tê, cuối cùng Lý Doanh cũng vén được bức màn sự thật về vụ án đẫm máu ba mươi năm trước.

Vương Nhiên Tê xuất thân từ Vương thị Thái Nguyên, một trong ngũ tính thất vọng của Đại Chu. Từ nhỏ, bà ta đã kiêu ngạo, hiếu thắng, sớm thề rằng nhất định sẽ gả cho một vị hôn phu tốt nhất thiên hạ. Người ấy phải có dung mạo tuấn tú, tài hoa hơn người, tính tình ôn hòa, xuất thân cao quý, gia tài đồ sộ, tiền đồ vô lượng, và quan trọng nhất, là phải một lòng một dạ với bà ta, cả đời chỉ cưới bà ta làm thê tử, không để bà ta phải tranh giành với những tiện thiếp thấp kém.

Nghe qua thì ai cũng cho rằng đó là mộng tưởng viển vông, nhưng Vương Nhiên Tê là ai? Bà ta chính là đích nữ của Vương thị Thái Nguyên, và bà ta đã thật sự tìm được người chồng lý tưởng ấy.

Người đó chính là biểu huynh của bà ta, Trịnh Quân, xuất thân từ Trịnh thị ở Huỳnh Dương.

Mẫu thân của Trịnh Quân là dì ruột của bà ta, còn hắn thì phong độ nho nhã, ôn nhu như ngọc, hội đủ mọi điều kiện Vương Nhiên Tê mong muốn. Bà ta xác định rằng Trịnh Quân chính là phu quân lý tưởng của mình, liền tìm đủ mọi cách để tiếp cận hắn. Một nữ tử vì người mình trong mộng mà dùng chút mưu kế nhỏ nhoi cũng chẳng có gì đáng trách. Tình cảm giữa Trịnh Quân và Vương Nhiên Tê ngày càng sâu đậm, hai người thề non hẹn biển, tư định chung thân.

Nếu câu chuyện dừng lại ở đây, thì thế gian đã có thêm một đôi tài tử giai nhân môn đăng hộ đối, phu quân ôn tồn lễ độ, thê tử xinh đẹp thông minh. Dưới sự che chở của gia tộc, cuộc đời họ hẳn sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhưng đáng tiếc, thế sự vẫn luôn khó lường.

Cô mẫu của Trịnh Quân, chính là đương triều Hoàng hậu Trịnh thị. Vì muốn lấy lòng hoàng đế, bà ta đã không tiếc lời, tán dương Trịnh Quân trước mặt hoàng đế, ý đồ tiến cử hắn làm phò mã cho công chúa Vĩnh An. Sau vài lần triệu kiến, hoàng đế thấy Trịnh Quân có phẩm chất tốt đẹp liền hạ chiếu chỉ, phong hắn làm phò mã.

Khi nhận được thánh chỉ, Trịnh Quân như bị sét đánh ngang tai, hắn không ngờ rằng những lần hoàng đế triệu kiến đều là để chọn phò mã cho công chúa Vĩnh An. Thật nực cười khi lúc đó hắn còn tưởng hoàng đế triệu hắn để phong chức, nên mới ra sức thể hiện, nào ngờ lại thành tự mua dây buộc mình.

Nhưng thánh chỉ đã ban xuống, liệu hắn có dám kháng chỉ?

Vương Nhiên Tê không thể chấp nhận, bà ta khóc lóc, làm loạn: "Huynh nói huynh không biết Thánh nhân triệu kiến là để chọn phò mã, ai mà tin kia chứ?"

Trịnh Quân thề thốt: "Ta thực sự không biết. Hoàng hậu cũng chưa từng nói với ta. Nếu ta biết trước, ta đã giấu bớt tài năng, đâu để bị chọn như vậy."

Vương Nhiên Tê cười lạnh: "Huynh làm điều khuất tất, tất nhiên sẽ nói như thế! Huynh đúng là kẻ bội tình bạc nghĩa. Là ta có mắt không tròng, nhìn nhầm huynh rồi!"

Trịnh Quân cuống quýt: "Nếu ta thực sự bội bạc, trời tru đất diệt, nhà tan cửa nát!"

Nghe lời thề độc như vậy, Vương Nhiên Tê mới dần ngừng khóc. Bà ta tựa vào lòng Trịnh Quân, lòng đầy hoang mang về tương lai và chất chứa hận ý đối với Lý Doanh.

Nếu... nếu trên đời này không có công chúa Vĩnh An, thì tốt biết bao.

Nghe đến đây, Lý Doanh không khỏi bàng hoàng. Nàng nhớ lại ngày hôm đó, a gia bảo nàng ẩn mình sau bức rèm châu, quan sát một thiếu niên khí độ phi phàm, xuất khẩu thành thơ, nói năng lưu loát. Nàng biết rằng đây là người mà a gia muốn chọn làm phò mã cho nàng.

Sau khi thiếu niên rời đi, a gia vén rèm lên, mỉm cười hỏi: "Minh Nguyệt Châu, Trịnh Quân này, có thể làm phò mã của con không?"

Hai má nàng ửng đỏ, cúi đầu, khẽ đáp: "Người a gia chọn, ắt hẳn là lang quân tốt nhất trên đời rồi."

Nàng luôn tin tưởng a gia và a nương. Huống hồ, Trịnh Quân kia từ dung mạo, gia thế và tài năng đều không chê vào đâu được, nàng đâu có gì để mà không hài lòng?

A nương lại có chút lo lắng, bởi bà và Hoàng hậu Trịnh thị vốn không hòa hợp. Bà lo rằng Trịnh Quân sẽ đối xử không tốt với nàng. Nhưng a gia đã ra mặt giải thích: "Linh Diệp, những năm qua ta đề xướng tân chính, đã đắc tội hết thảy thế gia. Cuộc chiến giữa hoàng quyền và thế gia sớm muộn cũng phải phân thắng bại. Nếu ta thắng, có ta bảo hộ, Trịnh gia sẽ không dám đối xử tệ với Minh Nguyệt Châu. Nếu ta bại, thì Minh Nguyệt Châu làm chính thê của Trịnh Quân. Hắn là một người có nhân phẩm chính trực, thế gia đại tộc như Trịnh thị lại trọng nhất là thể diện, nên nửa đời sau của con bé cũng sẽ được bình yên, không đến mức chịu liên lụy vì ta."

Cha mẹ thương con, lo nghĩ sâu xa. A gia đã chọn lựa kỹ lưỡng mới định Trịnh Quân làm phò mã.

Nhưng dù tính toán thế nào, a gia cũng không biết rằng Trịnh Quân đã sớm có người trong lòng, thậm chí đã cùng Vương Nhiên Tê ngầm định chung thân.

Trong ngục thất, cuộc thẩm vấn vẫn tiếp tục. Thôi Tuần lạnh lùng hỏi: "Cho dù Trịnh Quân đã trở thành phò mã, nguồn cơn cũng là do tư tâm của Trịnh hoàng hậu mà ra, đâu liên quan gì đến công chúa? Nếu bà và Trịnh Quân không thành đôi thì có thể tìm người khác gả đi, cớ gì phải giết công chúa?"

"Ta vốn không có ý giết nàng ta!" Vương Nhiên Tê vừa khóc vừa cười, đáp: "Ta là nữ nhi của Vương thị ở Thái Nguyên, cho dù không thể có một lang quân xuất sắc như Trịnh Quân, ta cũng không lo không lấy được chồng. Ta không đấu lại công chúa, chỉ đành cam chịu số phận!"

"Vậy vì sao bà lại giết nàng?" Thôi Tuần lạnh lùng hỏi.

"Ta vốn đã muốn buông bỏ, nhưng mà... nhưng mà..." Vương Nhiên Tê quỳ sụp xuống nền gạch xám lạnh lẽo. Nền gạch vốn xanh biếc, giờ bị máu thấm đẫm, chẳng còn nhận ra màu nguyên bản, chỉ để lại những vết đen nhức mắt. Ánh mắt bà ta đăm đăm nhìn qua khung cửa sắt nhỏ hẹp, nhìn về phía bóng dáng thanh nhã như hoa sen của Thôi Tuần, nhưng trong mắt bà ta đó lại là một thân ảnh tú lệ khác. Vương Nhiên Tê cười phá lên, rồi lảo đảo đứng lên, chỉ tay vào bóng hình mờ ảo, bắt đầu gào lên: "Nhưng, nhưng mà ai bảo Trịnh Quân lại yêu nàng ta!"

Một câu nói như sấm rền vang trời, cả Lý Doanh và Thôi Tuần đều sững sờ. Thôi Tuần không dám tin: "Bà nói, Trịnh Quân... yêu công chúa Vĩnh An?"

Vương Nhiên Tê bật cười khanh khách: "Công chúa Vĩnh An, yểu điệu thướt tha, thông minh tài giỏi, sáng rực như ánh trăng, lại còn lương thiện, tính tình hòa nhã. Phải rồi, ai mà không thích nàng ta chứ? Tiên đế yêu thích nàng, Thái hậu yêu thích nàng, quan lại yêu thích nàng, cung nữ yêu thích nàng, và thậm chí... Trịnh Quân cũng yêu thích nàng!"

Lời nói của bà ta ngập tràn oán hận: "Trịnh Quân nói sẽ không bao giờ phụ ta, hắn thề rằng không phải kẻ bội tình bạc nghĩa. Nhưng chỉ mới gặp công chúa có vài lần thôi, mà hắn đã đem lòng yêu nàng? Vậy còn ta, người đã cùng hắn thề non hẹn biển nhiều năm, hóa ra chỉ là một trò đùa? Ta phải dùng biết bao thủ đoạn mới có được tình yêu của hắn, vậy mà tình yêu đó lại dễ dàng bị chuyển dời sang công chúa Vĩnh An! Thế thì ta là gì? Chẳng lẽ ta, Vương Nhiên Tê, lại thua kém nàng, Lý Doanh sao?"

Vương Nhiên Tê không cam lòng, thực sự không cam lòng. Bà ta tận mắt chứng kiến sự thay đổi trong thái độ của Trịnh Quân. Khi nói về Lý Doanh, từ chỗ trách móc, ánh mắt hắn dần trở nên dịu dàng đầy yêu thương. Hắn nói: "Việc chọn phò mã không liên quan gì đến công chúa."

Hắn còn nói: "Thật ra công chúa là người lương thiện nhất. Chúng ta không nên oán hận nàng."

Vương Nhiên Tê không thể chấp nhận điều đó. Bà ta có thể chấp nhận việc Trịnh Quân trở thành phò mã vì không thể kháng chỉ, nhưng không thể chấp nhận việc người đàn ông đã hứa hẹn với bà ta bao năm lại dễ dàng yêu một người khác. Tại sao chứ? Một nữ tử có xuất thân thấp hèn từ gia đình thương nhân, rốt cuộc là dựa vào điều gì?

Trịnh Quân không chịu thừa nhận. Hắn không thừa nhận mình đã yêu công chúa Vĩnh An. Phải rồi, những kẻ bạc tình trên đời này đều như vậy, dù trong lòng đã thay đổi nhưng vẫn khăng khăng phủ nhận. Bà ta khóc lóc không ngừng, lấy cái chết ra uy hiếp. Trịnh Quân lần này không thề thốt, chỉ liên tục lặp lại: "Ta không yêu công chúa, người ta yêu là muội."

Bà ta không tin, cầm lấy con dao mà Trịnh Quân đã tặng để phòng thân, định tự vẫn. Trịnh Quân vội cướp lấy dao, lòng bàn tay bị rạch một vết sâu: "Biểu muội, phải làm thế nào thì muội mới tin ta?"

Bà ta cười lạnh: "Muốn ta tin huynh? Được thôi, vậy huynh hãy giết Lý Doanh đi. Nếu huynh giết nàng, ta sẽ tin huynh!"

Ai mà ngờ được, cái chết của Minh Nguyệt Châu, viên ngọc sáng chói nhất Đại Chu, lại bắt nguồn từ lòng đố kỵ của một nữ nhân?

Thôi Tuần cau mày, đôi mắt lạnh băng: "Chỉ vì Trịnh Quân thay lòng đổi dạ, mà bà muốn giết công chúa sao?"

Vương Nhiên Tê bật cười thê lương, giọng bà ta đầy căm phẫn: "Ngươi chưa từng yêu ai, làm sao ngươi hiểu được cảm giác bị phản bội?"

Lý Doanh không thể tin nổi rằng cái chết của mình lại bắt nguồn từ một cuộc tranh giành tình cảm mà nàng hoàn toàn không hay biết. Nàng ngây người nhìn Vương Nhiên Tê, người phụ nữ ấy đã gần năm mươi, trải qua ba mươi năm, vì được bảo dưỡng thỏa đáng vẫn giữ được nét quý phái của một tiểu thư thế gia. Thế nhưng, nét quý phái ấy giờ đây đã đã bị bóp méo, thay thế bằng lòng hận thù xấu xa. Vương Nhiên Tê, nữ nhi của họ Vương ở Thái Nguyên, đã bị lòng đố kỵ nuốt chửng đến mức chính bản thân bà ta cũng chẳng nhận ra mình nữa. Lý Doanh bất giác rùng mình, nàng khẽ lẩm bẩm: "Không, ngươi không giận vì bị Trịnh Quân phản bội. Ngươi giận vì không thể vượt qua ta."

Nhưng dù là lý do nào đi nữa, nàng có tội tình gì?

Nhưng Vương Nhiên Tê không nghe thấy lời nàng, bà ta chỉ tiếp tục nói trong điên loạn: "Điểm yếu lớn nhất của Trịnh Quân chính là mềm lòng. Ta khóc, náo loạn, thậm chí dọa chết, hắn liền hoảng sợ, cảm thấy có lỗi với ta, rồi đồng ý. Ha, nghĩ lại cũng phải, khi đó cả hai chúng ta còn quá trẻ, hắn mười bảy, ta mười lăm, đều chẳng biết trời cao đất dày là gì. Ai mà ngờ rằng được nộ khí của thiên tử lại có thể khiến xác phơi trăm dặm, máu chảy thành sông?"

Thôi Tuần lạnh lùng nói: "Đại Chu có luật, sát hại hoàng tộc chẳng khác nào mưu phản, tru di cửu tộc. Bà ngu muội, chẳng lẽ Trịnh Quân cũng ngu muội như vậy?"

"Ta đã nói rồi, hắn mềm lòng." Vương Nhiên Tê cất giọng trầm thấp, như thể trước mắt bà ta lại hiện lên khuôn mặt ôn hòa như ngọc của Trịnh Quân: "Hắn bị ta ép đến mức không còn cách nào khác. Ta bảo hắn rằng chúng ta sẽ hành động hoàn hảo, không để lại sơ hở nào. Cho dù có bị phát hiện, cùng lắm thì ta sẽ chết cùng hắn, còn họ hàng nhà hắn, nhất định không sao. Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe chuyện Thánh nhân tu sửa Tông Tộc Chí sao?"

Việc tu sửa Tông Tộc Chí vốn là chỉ dụ của Thái Xương Đế, giao cho Thượng thư Bộ Lại và Thị lang Bộ Lễ biên soạn gia phả tông tộc. Tuy nhiên, không ngờ rằng quần thần lại xếp "Ngũ tính Thất vọng" lên trên hoàng tộc họ Lý, trong đó họ Thôi ở Bác Lăng đứng đầu tiên. Thái Xương Đế giận dữ, hạ lệnh sửa lại, nhưng các đại thần kiên quyết phản đối, nói rằng nếu xếp hoàng tộc họ Lý trước họ Thôi, sẽ gây chấn động thiên hạ, khiến sĩ nhân coi việc được ghi vào Tông Tộc Chí là sỉ nhục. Cuối cùng, sự việc rơi vào bế tắc, Bác Lăng Thôi thị vững vàng ngồi ở vị trí cao nhất trong các đại tộc, dẫn đầu sĩ tộc. Từ đó, "Ngũ tính Thất vọng" ngày càng kiêu ngạo, thế nhân truyền tai nhau rằng: "Thà cưới con gái ngũ họ, chứ không vào làm rể hoàng gia."

Vương Nhiên Tê tin tưởng rằng, dù Trịnh Quân có giết Lý Doanh, việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến gia tộc Trịnh thị ở Huỳnh Dương.

Nhưng đáng tiếc, bà ta đã sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro