Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16. Sát Sự Thính phá án, không cần bằng chứng

Vương Nhiên Tê dẫn theo một đoàn người, rầm rộ tiến về Tây Minh Tự lễ Phật. Trong xe ngựa, bà ta cầm chuỗi Phật châu làm từ gỗ tử đàn, miệng lẩm nhẩm sáu chữ của chú Đại Minh. Trên vách xe dán đầy bùa trừ tà màu vàng, các đạo sĩ và hòa thượng cầm pháp khí bao quanh xe chặt như nêm, không để lọt kẽ hở. Vương Nhiên Tê vừa tụng "Án ma ni bát mê hồng," chỉ mong mau chóng đến chùa Tây Minh, rồi nhờ phương trượng triệu tập toàn bộ cao tăng làm pháp sự, giúp bà ta trừ tai giải nạn.

Đang niệm kinh, xe đi đến một đoạn đường nhỏ thì bất ngờ dừng lại. Vương Nhiên Tê cảnh giác mở mắt, hỏi: "Xuân Đào, sao lại dừng xe?"

Bên ngoài, giọng Xuân Đào run rẩy: "Phu nhân... có người... có người chặn đường..."

Vương Nhiên Tê nổi giận. Ở thành Trường An này, ai ăn gan hùm mật gấu mà dám chặn một người đường đường là Kim Thành quận phu nhân như bà ta? Bà ta vén rèm xe, nhưng vừa thấy thân ảnh mặc quan bào đỏ sẫm ngồi trên ngựa với dung mạo rạng rỡ, bà ta liền sững người.

Thôi Tuần dẫn theo một nhóm vũ hầu của Sát Sự Thính, thần sắc lãnh đạm, chậm rãi nói: "Có một vụ án, mong Kim Thành quận phu nhân đi theo ta một chuyến."

Vương Nhiên Tê kinh ngạc, rồi giận dữ quát: "Thôi Tuần, ngươi có biết ta là Kim Thành quận phu nhân được Thánh nhân sắc phong hay không? Ngươi là thứ gì mà dám bắt ta?"

"Ta đích thực chẳng là thứ gì cả," Thôi Tuần lạnh lùng đáp, "Nhưng theo ý chỉ của Thái hậu, bất kể vương công quý tộc hay bách tính thường dân, Sát Sự Thính đều có quyền bắt giữ, thẩm vấn. Nếu quận phu nhân có ý kiến, cứ việc vào cung tìm Thái hậu khiếu nại."

Nhắc đến Thái hậu, Vương Nhiên Tê cứng họng. Bà ta gắng cãi: "Ta đã phạm tội gì mà ngươi phải bắt ta?"

Thôi Tuần tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Bà phạm tội gì, đến Sát Sự Thính rồi sẽ rõ."

Vương Nhiên Tê nghiến răng, nhớ lại cái chết thảm của Vương Lương, bà con trong họ Vương ở Thái Nguyên với bà ta. Đã vào Sát Sự Thính, một là nhận tội dưới sự ép cung, hai là có đi không có về. Bà ta kiên quyết nói: "Phu quân ta hiện đang cùng Thánh nhân bàn việc trong cung, ngươi muốn bắt ta ít nhất cũng phải báo với phu quân ta một tiếng. Nếu không, ta tuyệt đối không theo!"

Thôi Tuần chẳng muốn phí lời, liền phất tay ra hiệu. Đám vũ hầu như hổ đói thấy mồi, đồng loạt xông lên, tóm lấy Vương Nhiên tê. Bà ta kinh hãi, những đạo sĩ và hòa thượng theo hộ tống lập tức bỏ chạy tán loạn, chỉ còn đám gia phó liều mạng chống cự. Nhưng sức của gia phó làm sao bì được với đội vũ hầu được huấn luyện bài bản? Chỉ một lát sau, đám gia phó đã bị đánh cho tơi tả. Vương Nhiên Tê cũng bị lôi từ xe ngựa xuống, tóc tai rũ rượi, bị nhét vào xe tù.

Vương Nhiên Tê giãy giụa, kêu gào thảm thiết: "Mau về phủ báo cho Thượng thư! Mau lên!"

Miệng bà ta bị bịt kín, trói chặt, rồi quẳng vào xe tù. Trên lưng ngựa cao ngất, Thôi Tuần liếc nhìn đám gia phó nhà họ Bùi mặt mũi bầm dập, nhàn nhạt nói: "Về báo lại với Bùi Thượng thư nhà các ngươi. Người là do Thôi Tuần ta bắt. Nếu ông ta có bản lĩnh, cứ đến Sát Sự Thính đòi người."

Hắn cầm cương, quay đầu ngựa, hộ tống xe tù phủ vải đen rời đi. Khi bánh xe tù lăn tròn về phía trước, Thôi Tuần bỗng ghìm cương, ngoảnh đầu nhìn về phía những gia phó nhà họ Bùi còn đang run bần bật: "À, tiện thể nói với Thượng thư của các ngươi, ta đã tìm thấy thi thể của Vương Đoàn Nhi rồi."

Trong ngục thất của Sát Sự Thính, cả bầu không khí cũng thấm đẫm mùi máu tanh, tiếng rên la đau đớn của các phạm nhân không ngừng vang lên. Vương Nhiên Tê bị dẫn vào phòng thẩm tra. Đám vũ hầu đối xử với bà ta chẳng chút nương nhẹ, thậm chí còn ném thẳng bà ta xuống nền đất. Cú ngã đau đớn khiến Vương Nhiên Tê choáng váng, đầu ong ong như muốn vỡ tung. Tay bà ta chạm phải thứ gì đó, định thần nhìn kỹ thì thấy ra là một chiếc kẹp tay nhuốm đầy máu, những vết máu loang lổ bám trên đó không biết là do nữ nhân xấu số nào để lại.

Vương Nhiên Tê kinh hoàng bò dậy, gắng gượng dùng khí thế để áp chế sợ hãi: "Các ngươi... các ngươi định làm gì? Ta là thê tử của Binh bộ Thượng thư chính tam phẩm, là Kim Thành quận phu nhân do Thánh nhân thân phong, các ngươi chớ có làm bậy!"

Mấy vũ hầu không để ý đến bà ta, chỉ cúi người cung kính chắp tay với người đang đứng bên ngoài phòng giám ngục: "Thiếu khanh."

Thôi Tuần trong bộ quan phục màu đỏ sẫm từ tốn bước vào, Vương Nhiên Tê vừa thấy hắn, liền hận không thể xé xác hắn ngay: "Thôi Tuần, ngươi bắt ta vào Sát Sự Thính rốt cuộc là có ý đồ gì?"

"Có một vụ án, cần quận phu nhân hỗ trợ."

"Vụ án gì? Lại là vụ vu hãm Hán Dương vương sao?" Vương Nhiên Tê tức giận gào lên, "Ngươi đã dùng cực hình ép cung đến chết Vương Lương, giờ lại muốn làm vậy với ta à?"

Thôi Tuần lắc đầu: "Chuyện này thật không liên quan đến Hán Dương vương."

"Vậy liên quan đến ai?" Vương Nhiên Tê cười lạnh: "Mời Thôi Thiếu khanh nói rõ, ngươi muốn ta vu cáo vị triều thần nào mưu phản?"

"Không phải án mưu phản, mà là..." Thôi Tuần mím môi, trong mắt thoáng hiện một tia giễu cợt: "Án mạng."

Vương Nhiên Tê đờ đẫn, bộ trang phục vốn trang nhã giờ đã bẩn thỉu, rách nát. Bà ta trừng mắt nhìn Thôi Tuần: "Án mạng gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả!"

"Quận phu nhân quên rồi sao, vụ án của công chúa Vĩnh An?"

Nghe đến đây, Vương Nhiên Tê cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng sắc mặt đã tái nhợt. Bà ta lắp bắp hỏi lại: "Vĩnh... Vĩnh An công chúa? Chẳng phải công chúa đã hoăng thệ cách đây ba mươi năm rồi sao, chuyện này liên quan gì đến ta?"

Thôi Tuần điềm tĩnh hỏi: "Quận phu nhân, cái chết của công chúa thật sự không liên quan gì đến bà sao?"

"Tất nhiên là không liên quan!" Vương Nhiên Tê quả quyết phủ nhận: "Cả thiên hạ đều biết, công chúa là do Trịnh Quân giết. Chẳng lẽ Thôi Thiếu khanh định nói rằng công chúa là do ta giết sao? Thật nực cười!"

Thôi Tuần nhắc nhở: "Bà và Trịnh Quân là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, lại là biểu huynh muội."

Vương Nhiên Tê sững người, không ngờ Thôi Tuần lại điều tra mối quan hệ giữa bà ta và Trịnh Quân. Trán bà ta toát đầy mồ hôi lạnh: "Thì sao? Ta với hắn cũng chưa từng bàn đến chuyện hôn nhân, hắn giết người, chẳng lẽ ta phải chôn theo?"

Thôi Tuần lắc đầu: "Quận phu nhân thật vô tình, Trịnh Quân đúng là đáng thương."

Mồ hôi bà ta tuôn như tắm, tâm trí bấn loạn, rồi chợt hiểu ra: "Ta biết rồi, ngươi bắt ta đến Sát Sự Thính, định vu oan cho ta giết công chúa Vĩnh An, mượn chuyện này kéo chân phu quân ta. Thôi Tuần, ngươi thật độc ác! Làm những chuyện tán tận lương tâm như thế, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!"

"Báo ứng?" Hai chữ này khiến Thôi Tuần không khỏi bật cười. Hắn nhếch môi, giọng điệu mỉa mai: "Nếu thật có báo ứng, e rằng người nhận đầu tiên phải là quận phu nhân."

Bị đẩy đến đường cùng, Vương Nhiên Tê gào lên: "Thôi Tuần! Bắt trộm phải có tang vật! Ngươi nói ta giết công chúa Vĩnh An, thì đưa bằng chứng ra đây! Bằng không đừng hòng ép ta nhận tội!"

Thôi Tuần nhướn mắt, thản nhiên nói: "Sát Sự Thính làm việc, không cần chứng cứ."

Vương Nhiên Tê sững sờ, biết rõ Thôi Tuần muốn dùng cực hình để ép cung. Bà ta giận dữ chửi mắng: "Thôi Tuần! Ngươi hòng đắc ý! Ta nói cho ngươi biết, ta không giết công chúa Vĩnh An, dù ngươi có đánh chết ta, ta cũng không nhận tội!"

Càng nói, bà càng trở nên điên cuồng, liên tục mắng nhiếc: "Thôi Tuần, ngươi là tên hạ tiện, phường trai lơ, kẻ hàng tướng bỉ ổi, ngươi đừng tưởng có thể dựa vào sự sủng ái của Thái hậu mà đảo lộn phải trái. Ta nói cho ngươi biết, một khi ngươi thất sủng, ta nhất định sẽ dùng đao cắt thịt ngươi từng mảnh, để ngươi chết ngàn lần cũng không đền hết tội!"

Bà ta càng rủa càng độc, nhưng Thôi Tuần vẫn điềm nhiên như không. Hắn lạnh lùng bảo tên vũ hầu bên cạnh: "Miệng của quận phu nhân cứng quá, dùng hình để bà ta mở miệng."

Đám võ hầu như lang sói tiến về phía Vương Nhiên Tê. Bà ta sợ hãi co rúm vào góc tường, nhưng vẫn lớn tiếng hét: "Thôi Tuần! Ngươi dám động đến ta, phu quân ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Thôi Tuần dùng vẻ mặt vô cảm nhìn bà ta giãy dụa. Khi vừa đặt kẹp ngón tay lên tay Vương Nhiên Tê, một tên vũ hầu vội vã chạy đến, ghé vào tai Thôi Tuần thì thầm điều gì đó. Hắn nhíu mày, rồi quát lớn: "Dừng tay."

Nói xong, hắn cùng đám vũ hầu rời đi, bỏ lại Vương Nhiên Tê bị ném trở về ngục thất trong trạng thái bệ rạc.

Tâm thần bà ta chưa kịp yên ổn, xung quanh đã là nhà lao lạnh lẽo thấu xương. Ánh sáng nhợt nhạt le lói, mùi ẩm ướt hòa quyện với mùi hôi của xác thối. Từ nhỏ Vương Nhiên Tê đã quen sống trong nhung lụa, chưa bao giờ chịu khổ nhục như vậy. Bà ta quỳ xuống nôn thốc nôn tháo, đến khi trời đất đảo điên mới mệt mỏi dựa lưng vào tường.

Bùi Quan Nhạc sẽ đến cứu bà ta, đúng không? Dù hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng ông ta vẫn cần thân phận đích nữ Vương thị của bà ta. Huống hồ vợ mình bị Sát Sự Thính bắt đi là nỗi nhục lớn đến nhường nào, nhất định ông ta sẽ không mặc kệ.

Miễn là chịu được tra khảo thì bà ta sẽ còn đường sống.

Vương Nhiên Tê cắn chặt răng. Những hình cụ dành cho nữ phạm ở Sát Sự Thính không chỉ có kẹp ngón tay, mà còn có "Phượng hoàng xòe cánh," "Ngọc nữ leo thang," và "Tiên nhân hiến quả" [1] – mỗi loại đều là cực hình khắc nghiệt. Bà ta không dám chắc mình có thể chịu đựng nổi, nhưng lại hiểu rõ, một khi thú nhận, tất cả sẽ chấm hết. Vì thế, bà nhất định không được khai.

[1]– Phượng hoàng xòe cánh: hình phạt buộc tay ra hai bên như cánh phượng hoàng xòe rộng, sau đó kéo căng để gây đau đớn hoặc làm trật khớp.

– Ngọc nữ leo thang: bắt nạn nhân trèo hoặc bị kéo căng trên một vật cứng (như thang hoặc giá đỡ) để tra tấn cơ thể, làm tổn thương các cơ hoặc xương, gây đau đớn dữ dội.

– Tiên nhân hiến quả: hình phạt có liên quan đến các vật dụng tròn, giống như "quả," được đặt vào hoặc ép lên các phần nhạy cảm của cơ thể, gây đau đớn hoặc sỉ nhục.

Khi đang miên man suy nghĩ, bên tai lại vang lên tiếng roi da quất vào da thịt cùng tiếng kêu la thảm thiết của tù nhân. Mùi máu tanh lẫn trong không khí và mùi nôn mửa từ ngục thất xung quanh khiến bà ta càng thêm hoảng loạn. Bà ta ôm đầu, vừa sợ hãi, vừa kinh hoàng, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Không rõ đã ngủ bao lâu, bỗng bà ta nghe thấy một giọng gọi khẽ: "Tiểu nương tử."

Tiểu nương tử? Bà ta đã xuất giá ba mươi năm, ai lại gọi bà ta như vậy?

Vương Nhiên Tê mơ màng mở mắt, đập vào mắt là một gương mặt bê bết máu.

Bà ta hét thất thanh, co người run lẩy bẩy: "Ngươi! Ngươi là ai?"

"Tiểu nương tử không nhận ra ta sao?" Người đó vén mái tóc xác xơ, để lộ một khuôn mặt thuần hậu, chất phác. "Ta là Vương Đoàn Nhi."

"Vương... Vương Đoàn Nhi..." Vương Nhiên Tê run rẩy đến cắn lập cập: "Ngươi... không phải đã chết rồi sao?"

"Đúng vậy, ta đã chết rồi." Vương Đoàn Nhi nở nụ cười ghê rợn:"Chính tiểu nương tử đã đâm ta, từng nhát, từng nhát, đâm chết ta."

Vương Nhiên Tê sợ đến mức mặt mũi tái mét: "Ngươi... ngươi là quỷ?"

Vương Đoàn Nhi gật đầu, đôi mắt rỉ máu: "Ta là quỷ."

Vương Nhiên Tê run run: "Ngươi... ngươi đến để làm gì?"

"Tất nhiên là tìm tiểu nương tử để báo thù."

"Báo thù... báo thù..." Vương Nhiên Tê bò lồm cồm trên đất, cuối cùng lại chui vào góc tường, không màng đến vũng nôn bẩn thỉu trước đó. Bà ta ôm đầu, hét lên trong bàng hoàng: "Có ai không! Có quỷ! Có quỷ!"

Nhưng bên ngoài, đám ngục tốt vẫn chuyện trò rôm rả, không một ai để ý đến bà ta, như thể họ chẳng hề nhìn thấy Vương Đoàn Nhi.

Cảnh tượng này giống hệt ngày hôm đó khi Lý Doanh xuất hiện trong xe ngựa. Bà ta tuyệt vọng gào thét, nhưng những người xung quanh chẳng ai nghe thấy hay nhìn thấy, khiến bà ta phải một mình đối mặt với hồn ma đáng sợ ấy.

Nước mắt và nước mũi tuôn trào, Vương Nhiên Tê nức nở: "Đoàn Nhi, là ta có lỗi với ngươi! Ta sẽ thắp đèn trường minh, ta sẽ siêu độ cho ngươi, tha cho ta... tha cho ta..."

"Tiểu nương tử, ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tố giác người. Sao người lại giết ta?" Vương Đoàn Nhi oán hận, giọng đầy căm phẫn: "Người còn vứt xác ta nơi hoang vu, lạnh lẽo vô cùng. Lũ yêu quỷ đã kéo đến cắn xé thi thể ta, người nhìn xem!"

Vương Đoàn Nhi vén tay áo, để lộ hai cánh tay đầy những vết thương lớn như miệng bát, những vết sẹo nham nhở lộ ra phần thịt đỏ thẫm và phần xương trắng toát. Ở nơi đó, lũ giòi bọ đang bò lổm ngổm. Vương Nhiên Tê hét lên một tiếng chói tai, cúi người thổ ra từng cơn.

Đợi đến khi không còn gì để nôn, chỉ còn dịch vàng trào ra khỏi miệng. Lúc này, Vương Đoàn Nhi mới bình thản nói: "Tiểu nương tử, giết người thì đền mạng. Hãy trả lại mạng cho ta."

Nói rồi, nàng ta đưa tay ra, định bóp lấy cổ Vương Nhiên Tê. Khoảng cách quá gần, đến mức Vương Nhiên Tê có thể thấy rõ những lỗ thủng đẫm máu trên mặt Vương Đoàn Nhi, khiến bà ta bị dọa đến phát điên. Bà ta lăn lộn bò về phía cửa ngục, điên cuồng đập tay lên thanh chắn gỗ: "Người đâu! Cứu mạng! Cứu mạng!"

Thế nhưng, chẳng ai đáp lại. Vương Nhiên Tê cảm nhận được những ngón tay lạnh như băng của Vương Đoàn Nhi đang siết lấy cổ mình. Bà ta sợ đến mức hồn bay phách lạc, cho đến khi nhìn thấy tà áo đỏ thẫm của người kia lại lần nữa xuất hiện.

Như kẻ chết đuối vớ được cọc, bà ta vội đưa tay qua thanh chắn, hét lên: "Thôi Tuần! Không, Thôi Thiếu khanh! Cứu ta! Cứu ta ra ngoài! Ta sẽ khai hết, cứu ta! Cứu ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro