Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần12


* * *

Sắp Noen rồi .mùa noen ở Sài gòn thật tuyệt diệu ,bầu trời đã sáng hẳn lên cây xanh tốt trở lại,và tuyệt hơn bao giờ hết cả thành phố tràn ngập những thông noen Khắp các lối đi, trãi dài ở khu mua sắm như siêu thị nhà hàng tất cả như ngặp đầy thông được trang trí bắt mắt đủ màu sắc , mỗi con phố điều thi nhau phô bày vẽ đẹp của mình trước cả những ngày noen chưa tới, nhưng thích hơn cả là tiết trời se se lạnh báo hiệu đúng là 1 đếm noen đẹp sắp đến

Nhã lan cựa mình trong chăn,đúng là 1 ngày thứ 3 se lạnh ...củng sắp noen rồi nhỉ?cô trở mình đễ cảm nhận rằng Nó đang ngủ say bên cạnh cô ,khuôn mặt ngây thơ và thanh thản biết bao,Nhã phương là thế phương luôn tạo cho những người bên cạnh cảm giác bình lặng ..phãi chăng phương quá vô tư và hiền lành nên k cảm nhận được rồi đây mọi viếc sẻ phức tạp hơn ,,và có khi ngay chính con người mạnh mẽ như lan củng k thể vượt qua được.

-cộc !...cộc..2 đứa dậy chưa ?

Có tiếng của mẹ ,đã đánh thức Lan trở về thực tế và vẫy gọi nó khỏi giấc ngủ.nó đưa tay dụi mắt ,và nhìn thấy nhã lan đã rời khỏi giường đẽ tiếng ra cửa .Nó chỉ mĩm cười mà k ngồi dậy ..

-Mẹ!

-con ra đây ? Nhã phương thức chưa?

-chưa ạ !

-ra đây ,ta có chuyện muốn nói với con

-ơ ....dạ

Lan thấy hơi chột dạ khi nhìn thấy khuôn mặt xanh xao như thiếu ngủ cả đếm của bà ..theo sao bà lan khép hờ cửa ..Nó nhìn theo rồi củng nhanh chóng ngồi dậy ?..

.............

......

Lan đi theo bà ra bên ngoài vườn ,đấy là 1 khu vườn đẹp trồng rất nhìu Lan đủ sắc ,trãi trên lối đi là thãm cỏ mượt mà do chính bàn tay khéo léo vun trồng của Nhã lan ...từ đằng xa khuất dưới chân dàng hoa sứ là bụi Tường vi đang đua nhau khoe sắc, cạnh đó có 1 chiếc cầu bắt ngang 1 hòn non bộ được thiết kế cho nước chãy dài xuống tận đáy hồ ,song song hòn là căn nhà gổ được thiết kế và chạm khắc bàn ghế bằng gỗ mật ong sang trọng

bà vẫn đi thẳng không nói gì ngoài việc đưa tay phun nước sương sớm cho những nhánh lan tím đc treo trên cao tít bầu trời ..đôi chút bà lại thở dài khi nhìn chúng ,lan k hiễu lắm những gì bà đang lo âu trong lòng

-Mẹ ! có việc gì k vậy ?

.........

K có câu trả lời nào cho cô ngoài 1 nụ cười thật bùn của bà,way người đặt bình nước tưới hoa lên bàn ,xong lại ngồi nhẹ nhàng xuống chiếc ghế gổ đặt gần hòn non bộ.bà đưa tay vỗ xuống mặt ghế ,như bảo cô ngồi xuống.Lan nhanh chóng ngồi gần bà ,,

-Mẹ sao vậy ? con đã làm gì sai ak'?

-Nhã lan con có gì đang giấu ta phãi k ?

Bà vừa hỏi cô ,tay vuốt 2 lọn tóc còn sót lại trên mái tóc cô ,

-ơ ? giấu là giấu gì con k hĩu lám

-vậy ak'>...

Lan thoáng thấy tim mình đập mạnh liên hồi .cảm nhận đôi tay bắt đầu rịn nước ,xúc cảm lo lắng bồn chồn fa chúc j đó sợ hãi khiến lan thấy khó chịu..phãi chăng ?

-Nhã lan ! này

-ơ dạ !

Cô hốt hoảng khi bà gọi tên cô .

-Ta hĩu và cảm nhận được nổi khó nghĩ trong lòng con ,chẳng phãi ta k bik ? chỉ là ta muốn con tự nói ra thay gì ? sự việc sẻ trở nên tệ hại hơn nếu đễ ba con bik

-hơ mẹ !!!

Lan giật mình đứng bật dậy ,cả người cô run bắn lên ,tim như thắt lại,cô thở thật nhẹ cố đễ hớp thêm tí không khí đẽ có thể bình tỉnh hơn lấy lại được tự chủ ,mặc dầu dần dần 1 cảm giác tê liệt đang lan tỏa khắp người cô, ,dường như mọi chuyện không thể diễn tả theo cách khác được nửa,nhắm khít khóe mắt lan tư nhủ :giá như thể chỉ là ác mộng.

Bà kéo vai cô

-con phãi nói rỏ ? cho ta biết con đang yêu Nhã phương phải k?

-mẹ ..con

Lan sửng sờ như đất trời đang sụp đỗ trước mặt ,từng cơ wan trên người tê liệt .Khi lan nhìn vào ánh mắt như sâu hút đầy u uất của bà ,

-ta k thể đế nó xãy ra như vậy ? con hãy nghe ta ..k được đến gần Nhã phương nửa?

-con ..........

-đừng nói với ta con không làm được,ta k mún nghe bất kì 1 lời giãi thik nào từ phía con ,Vì nó là nỗi đau là sự sợ hải của ta ? con bik k ?

Lan không nói gì ngoài cái nhìn im lặng ,cô thấy thật lạnh cỏi lòng lãnh lẽo và tan nát......cô đúng bật dậy định way đi vào trong và k muốn nói chiện với bà nửa

-đứng lại ,chưa nói chuyện xong đi đâu đc hả?

Cuối cùng thì bà củng đã đứng dậy ,tiến về phía nơi Lan đang đứng im lặng,ánh mắt bà lạnh lùng

-đừng đễ ta phãi khó xử , con nên nhớ sẻ không thể tiến tới đc ,đó là điều tội tệ xã hội sẻ k ai cho phép điều đó xãy ra

-nhưng con yêu Nhã phương là thật ,và con tin chắc Phương củng thương con ,mẹ hãy chap nhận đi con xin mẹ mà

-Im ngay! Định làm xấu hỗ gia đình này hả? ta k ngờ lại sinh ra 1 đứa con gái như con! Tại sao con lại trở nên như vậy hả Nhã lan ,ta đau lòng lắm !!

Bà ôm vai cô,như ngẹn lại giọng bà thiều thạo như sắp đứt quảng.Cô thấy vai đau nhói vì những ngóng tay của bà đang siết chặt vai cô,

Lan đứng nguyên như thế,cô k thể nhúc nhích đc,củng không thể ngồi vì cơ thể bà như đỗ hoàn toàn lên vai Cô.

.........

.

Lan k bik là đã đứng như vậy bao lâu rồi ? chỉ bik đôi chân cô đang mõi nhừ ,mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào bức tường treo đầy lan,có thể là 2 phút có thể là 3 phút ....,cô cứ đứng như thế mặc cho những giọt nước mắt từ mẹ thấm ước áo cô

Sau cùng thì bà cùng rời khỏi cô , mắt bà k nhìn Lan nửa .........bà đi thẳng vào trong nhà ,đễ mặc lan đứng im như tượng ...nhìn theo dáng bà khuất

-Nhã lan

Nó đã lên tiếng từ sau gốc cây sứ to,lan nhận ra phương đã nghe hết những gì mà mẹ vừa nói với cô lúc nãy,vì cô thấy khuôn mặt phương đỏ hơn và hình như đã khóc rất nhìu ,đôi mắt nó đỏ ửng,

-Phương!

Lan dang tay ,nó chạy sà vào lòng Nhã lan khóc to hơn bao giờ hết ,k hiễu sao nó thấy rất sợ phãi xa Nhã lan,mẹ bik rồi biết hết rồi h nó không biết phãi làm sao đễ mọi thứ k bị xáo trộn ,ước gì mọi thứ đừng bao giờ xãy ra .........

-Phương!,,nghe hết rồi hả?

-ừm

Lan lại ôm lấy Nhã phương ,suốt 1 lúc lâu cả hai cứ đứng đó ôm nhau trong im lặng , cái ôm thật chặt như sẻ không bao giờ buông nhau ra.

Rồi Nhã phương vươn người đặt bàn tay lên má cô,đưa ngón tay vuốt đôi môi mặn chát nước mắt của cô.khẻ thì thào.

-Nhã lan ,em không mún chị im lặng,hãy nhận thức được gía trị của tình yêu và cuộc sống,nên nhớ khi đã yêu thì đã có một phần của nổi buồn và niềm hạnh phúc ..

Lan gật nhẹ đầu ,nước mắt lại lăn dài trên đôi gò má ,chưa bao giờ cô có cảm giác bất lực như lúc này ...

-cho chị ôm em 1 cái nửa nhé

Nó im lặng và cô ôm nhã phương

Sáng hum đó 1 buổi sáng được xem như đã lấy đi không bik bao nhiu giọt nước mắt từ chị em nó,thỳ lại là 1 buổi chiều ảm đạm trãi đến.Mẹ k cho tôi ở chung phòng với Nhã lan .với 1 lí do hết sức đơn giản: hai đưa lớn rồi ! lại đi quá xa với giới hạn cho phép.ta k mún 2 đứa lại đi quá xa thêm nửa

Rồi mẹ nó tự động đem hết đồ đạc của Nhã lan xuống lầu dưới ,bà dọn dẹp 1 căn phòng vốn là phòng giành đễ tiếp khách.h lại thành ra phòng mới của Nhã lan.nó đã cố ngăn cản mẹ nhưng bà vẫn cương quyết ,Nhã lan thỳ im lặng k nói gì phãi rất lâu sau đó chị ấy mới lên tiếng

-củng được! dẫu sao củng thấy hơi chật

Nó ngạc nhiên khi Nhã lan đồng ý với sắp xếp nhằm chia rẽ nó và chị ấy của Mẹ..

Lan bước ngang quá trc mặt nó với khuôn mặt gần như giá lạnh nó rung mình nhận ra điều đó.thật ra chị đang nghỉ gì trong đầu hả Nhã lan

Tới chiều hôm đó ,khi Nhã lan rời xuống phòng dưới ,Nó lại ngồi 1 mình co ro trong căn phòng quá đỗi lạc lõng ,tại sao sự việc lại trở nên khó giãi quyết thế này, đang buồn với hàng đống suy diễn thì đt nó bật chuông .Nhận ra đó là số của Thiên trúc

-alo! trúc hả

-ừm Phương đang làm j đó,ra đây gặp trúc tí

-ờ....đễ Phương ra ngay,nhưng mà ở đâu?

-thứ viện

-oki

Nó đặt đt vào túi rồi bc xuống giường.tự nhũ lòng ;k bik Thiên trúc đòi gặp nó có việc j k nửa? -con đi đâu nhã phương

Mẹ nó đứng từ ngoài vườn nói vọng vào khi thấy nó đang cột lại dây giày chuẩn bị ra ngoài.

-ơ dạ ..con gặp bạn...

Nó lên tiếng giọng hơi do dự.mắt nó k dám nhìn bà dù chỉ là 1 cái nhìn thoáng

-thui đc! Nhưng về sớm đo,chiều nay ta cần nói chuyện với con

-Dạ, con đi

Nó đứng vụt dậy ,mở cửa đi thật nhanh khỏi nhà ,cảm giác chiều nay sẻ là 1 buổi chiều dài đối với nó,chắc k phãi mẹ sẻ nói với nó về việc :rằng nó phãi từ bỏ suy nghĩ lệch lạc đó với Nhã lan Nêú thế nó sẻ phãi làm gì bây h ,ôi đau đầu thật.lắc đầu đễ xua tan những ý nghĩ chán nãn ,nó cố tập trung đễ đến với Thư Viện .

....

...........................

''Thư Viện quốc Gia '' 2h chiều

-đến rồi à.ngồi đi Nhã phương

-ùm,Thiên trúc gọi Phương ra có việc gì k ?

Vừa kéo cái ghế bên cạnh ,nó hỏi ngay Trúc khi đặt đc người xuống mặt ghế ,

Thiên trúc gập quyển sách đang đọc dở trên tay lại,kẹp 1 thanh bút vào trong đễ đánh dấu.

-Dĩ Nhiên có rất nhiều việc ấy chứ ''

-về việc gì ? nó k bao hàm những gì mà Phương chưa từng nghĩ tới chứ

-củng có thể ,ak' Phương thik đóc sách gì nhất.

Thiên trúc đặt quyển sách đã đc đánh dấu kĩ càng về phía trước mặt nó.rồi đứng vụt dậy đến gần 1 cái kệ sách cao trừng quá khổ tầm mắt, Nó đưa mắt nhìn vào quyển sách trước mặt ,trên bìa sách đễ hàng chử '' Tôi là nhà tâm linh'' ,nó lắc đầu quái quyển sách đề tựa gì mà lạ vậy.

-Phương thích đọc sách gì?

Thiên trúc bất chợt họi lại nó lần nửa,

-Truyện tranh

-les hả

-sax...

-sao thế ?

Thiên trúc hỏi lại.

-không ,Phương chưa từng đọc truyện tranh les,

-vì Phương đọc truyện j?

-Đoremon,và conan

-hả??

Trúc ôm bụng cười tức tưởi ,làm tự nhiên nó thấy mình quê cực độ.đứng ngay dậy

-Thui phương về

-nào nào..chưa gì đòi về ak'..

Trúc ôm chồng sách vừa lựa đc trên giá ,đặt chúng lên bàn

-thích đọc cái này chứ ..'' woman's world''

-ak? Sách này nói về gì vậy?

Nó tò mò nhìn vào quyển sách đang trên tay Trúc,sách có rìa màu vàng chanh, hình bìa là 1 người con gái đang ngủ trên đùi của 1 cô gái khác dưới tán hoa đào...trong màu sắc rất ảm đạm...nó nhận ra 2 người con gái trong hình bìa đang có rất nhìu tâm sự ..

-sách nói về mỗi tình oan trái của Nara và Akan

-ờ ..

Nó ậm ự chờ Thiên trúc típ

-Nara và Akan là 2 chị em ..nhưng họ lại có tình cảm không bình thương ...vì đó là ..

-là gì?

Nó như ngợ ra điều gì đó trong ánh mắt ,se lạnh của Thiên trúc và nhận ra tRúc không còn được như Thiên trúc của ngày đầu tiên nó gặp tại wan' kem nửa .

''Tình Yêu''

-hơ....

Nó bật người ,nước rịn trán khi Thiên trúc dùng 1 ngón tay đặt lên giửa vùng ngực nó,và phát lên hai từ ''tình Yêu'' cùng 1 nụ cười rất đổi sắc lạnh. Nó sợ , k hiễu sao nửa ,nhưng nó thấy sợ hãi Thiên trúc,định sẻ rời khỏi thư Viện nhanh chóng thì bàn tay Trúc nắm nó lại.

-Tại sao? ........Nhã phương từ bỏ đi..bạn và Nhã lan k có kết quả tốt đẹp đâu ,2 người đến với nhau sẻ chỉ có nước mắt mà thôi ..xin Phương đó

- Thiên trúc im đi!!..quá ra TRúc bik hết rồi ư

-đúng biết rỏ nên ,Tôi mới trở nên như thế này đây,ôi tôi điên đầu mất ,

Trúc cười khẫy đứng áng ngay cửa ,làm nó k thế chạy ra mà chỉ còn biết đi giật lùi về phía sau khi mà Thiên trúc cứ mún tiến đến ,theo phản xạ nó đi lùi mãi cho đến khi lưng nó chạm vào giá sách ...

-thiên trúc ,Phương phãi về ..

-đc phương về đi

Trúc vẫy tay ,nó men theo cánh tay trúc đi qua ,nhưng trúc đã k làm như lời trúc đã nói,đôi tay trúc chộp chặt vai nó kéo về phía trước ,lưng nó đập mạnh vào giá sách đau điếng .

-nhã lan củng thương trúc mà phãi k ? Lan k thương phương đau

-đau quá !!!

Nó nhăn nhó khi tay Trúc bấm mạnh vào vai nó đau nhói,.nó đẫy tay cho Trúc buông ra .......

-Nói đi truc van Phương đó...

-Phương k bik ,trúc bỏ tay ra đi.đau quá hà

-tại sao PHƯƠNG K nói ...câm rồi hả?

Trúc giận dử bóp chặt vai nó ,vì quá đau nó xô mạnh Thiên trúc ngã về phía sau,lưng đâm mạnh vào sâu giá sách,....giá sách run lên ...nó cảm nhận có lực từ bên trên đỗ xuống ..

-khoongggg!!!...Thiên trúc!!

Nó nhào lại nhưng đã k kịp toàn bộ sách và giá đỗ lên người thiên trúc đang đứng bên dưới ....nó cố gào lên đễ những người bên phong bên nghe đc và đến giúp Thiên trúc,,

-Có ai k? bạn tôi bị giá sách đè ....

Nó chạy lại ..........

Greatness as you

Smallest as me

You show me what is deep as sea

A little love,little kiss

A litlle hug,little gift

All of little something.these are our memories

Nhã lan trãi dài trên giường đễ tận hưởng giai điệu khá ngọt ngào từ bài hát,đưa cánh tay gác lên trán suy nghĩ,càng nghỉ cô càng thấy cảm giác ngột ngạt và trôi nỗi ,bật người dậy đưa mắt nhìn wanh gian phòng lạ lẫm ,lan nhận ra đây k là phòng của cô ...Rồi lại đỗ người nằm lại , chẳng hiễu sao nửa ,lan k có cảm giác lưng cô đang chạm đc mặt nệm.lại nhỗm người dậy ,rồi thả phịch người xuống ,vẫn cứ cảm giác đó...ngột ngạt xốn xang khó tả.đưa mắt Lan nhìn sâu hút vào trần nhà ,chậc! cái trần nhà loang lố ,ố vàng ,khăng khít những vết bụi bậm của thời gian ..chứng tỏ đã quà củ và cần được sửa chửa đại loại nhưng nên sơn lại chẳng hạn....Lan trở người hồi lâu rồi bật i dậy ,thật khó chịu mà ..: Cô k thích căn phòng này !

Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngăn ngũi ,điều đó củng đủ cho Lan bik rằng ..sẻ không nơi đâu lan nhận được cảm giác thanh thản ,tự tại nhẹ nhàng khi ở bên Nhã phương cả ...

Thế rồi nhận ra điện thoại ,phãi rồi nó đang đỗ chuông ,lan đưa gối trùm kín đầu cô bực dọc..

''bực mình quá !!...''

Chuông điện thoại ,cái chuông chết tiệc đó, hazz!! vẫn cố bật chuông ,lan tung chăn ném cái gối vào mặt tường,thả người xuống giường ,Nhận ra là số của Nhã phương Lan nhanh chóng bắt ngay máy..chết thật Cô đang tự làm bản thân rối tinh lên

-nhã phương

-Lan ơi...hức ...phãi làm sao bây h ...hức hức ..Thiên Trúc

Lan nghe lòng ngực nóng ran ,khi nhận ra nhã phương đang khóc nức nỡ trong đt ,

-có chiện gì ! em bình tỉnh đi

-Bệnh viện ..Thống nhất...Thiên trúc ..

-thiên trúc bị sao? ..Chị xin em ..đưng khóc nửa ...em có sao k

Lan hỏi vói giọng thật bình tỉnh nhất có thể đễ nhã phương k bị rối,

-Thiên trúc bị giá sách đỗ lên người h đang nằm ở bệnh viện ..em lo quá ,,chị đến đi ..

-ừ ..Chị đến ngay em ở đó đừng đi đâu

Lan tắt may ,phóng như bay rời khỏi phòng ,,,,Cô chạy thật nhanh khỏi nhà với tâm trạng nóng lòng như lữa đốt ,nên k nhận ra thái độ đang rất giận dử của Mẹ

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #rinsun