Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Bị hack trong thế giới ảo, nghĩa là không còn gì cả.

Khi nó tạo một char khác log vào game, nó thấy account của mình đang online rực rỡ, và đang rao bán tất cả những gì nó có trên người. Số item ấy sẽ được quy hết thành tiền trong game, theo đúng kịch bản thông thường, chuyển qua một account khác. Sau một số lần chuyển account nhất định, GM sẽ không thể lần ra nguồn gốc. Và cuối cùng, số tiền ảo ấy sẽ được bán ra tiền thật, sạch sẽ, gọn gàng, không để lại dấu tích, mặc xác chủ nhân đầu tiên của nó là ai.

Với một số nhà phát hành có trách nhiệm, họ có thể vớt vát lại một phần cho khách hàng, còn lại đa số các vụ hack tài khoản hiện nay khó có thể hoàn lại nguyên trạng, nếu không muốn nói là người chơi phải chấp nhận việc mất trắng. Vì cũng có lý do của nó, nếu bạn không bị mắc các thủ đoạn lừa acc kinh điển, như truy cập link bẩn, không bị keylog, không bị ai đó trong game gạ mượn nick ..., những điều mà mọi forum game đều lưu ý, bạn đã không bị hack acc.

An chơi game đã nhiều năm. Nó đã rành hết những mánh hack acc. Nó tỉnh táo với mọi loại link và quảng cáo xuất hiện, tỉnh táo với mọi giao dịch trong game. Việc nó bị ai đó đá pass cũng bị loại trừ vì nó vẫn cẩn thận trong đăng nhập tài khoản. Khả năng duy nhất là vào vài ngày trước, khi nó bán một ít tiền ảo lấy ba trăm nghìn, nó tới một hàng game ở mãi khu Ao Sen, gần trường Kiến Trúc. Thường thì nó không đi, nhưng vì hôm đó quá bí tiền, người kia nói bị gãy chân không đi được, nói sẽ trả tiền xe ôm cho nó đi lại.

Một thủ đoạn hết sức tầm thường mà chỉ cần nó chu đáo hơn một chút, là chuyển trước tiền sang một acc phụ, đăng nhập acc đó ở hàng net kia, đổi lại pass khi trở về, nó sẽ chẳng hề hấn gì. Nhưng, vì sao nó sơ suất đến thế? Vì nó đã sống không ra gì suốt hai tháng nay, đã mụ mị cả người, đã kiệt quệ cả sức khỏe lẫn lý trí. Nó bật cười thành tiếng, cười khan, cười khặc.

Mất tất cả. Cái thứ cuối cùng để mưu sinh đã mất. Tiền đã hết. Quá mệt mỏi rồi. Quá tuyệt vọng rồi. Nó biết mười mươi là nó dính keylog ở hàng net kia, cũng khá chắc về người lấy acc của nó, nhưng một tiếng thở than nó cũng còn không đủ sức để nói. Và lại, cô thân, cô thế, nó làm gì được anh ta. Lỗi là ở nó kia mà, chỉ một lần bất cẩn.
Con người sống, tàn ác.

Nó đi khỏi hàng game. Nhiều người nhìn nó. Có những người khuyên nó về nhà đi từ lâu, khi nó thấy nó ốm, nó vạ vật. Có những người vì quá thương nó mà có lần mua cho nó đồ ăn, cho một vỉ thuốc cảm. Thấy nó đi, họ thở phào. Có thể vì họ nghĩ khỏi phải nhìn nó thêm nữa, cái hình hài khiến họ phải cau mày, phải tặc lưỡi ngán ngẩm, cũng có thể vì họ nghĩ thế là nó đã biết đường lo liệu lấy thân. Chắc chẳng ai nghĩ là nó đã chán chường cùng cực. Nên nó mới lê ra ngoài đường vào một ngày mùa xuân, mưa phùn, trời nồm, bẩn thỉu, ẩm thấp. Thứ thời tiết mà người thường cũng đã muốn đổ bệnh.

An ngã gục trên đường, không biết mình đang ở đâu, vào lúc nào, sáng hay tối. Nó chỉ thấy tất cả đổ sầm trước mắt nó. Và những màn nước mỏng manh nhưng dày đặc phủ lên khắp người nó.

---

An tỉnh dậy, thấy mình đang ở một con phố nào đó. Nó gượng đứng lên nhưng lại ngã sấp xuống mặt đường ướt nhẹp. Nó cố bò đi. Hơi thở của nó đứt quãng, nặng nhọc. Da dẻ nó bở lợt, tím tái. Những mong tay cáu bẩn cũng đã mềm ra vì ngấm nước.

"Mình sẽ chết." Nó lẩm bẩm. "Chỉ một chút nữa thôi mình sẽ chết."

Và một người đàn ông tới đứng trước nó, cái bóng to lớn phủ lên người nó. Dượng? Nó nghĩ. Vậy là ông sắp đánh nó. Nó sẽ chết nhanh hơn. Nó đã quá ốm yếu rồi. Chỉ một trận đòn bình thường của ông cũng đủ giúp nó thăng thiên.

Nhưng mãi cũng không có tiếng vun vút nào của roi vọt trên lưng nó.

Kiên? Nó cười khẩy. Vậy là anh ta đang nhíu mày nhìn nó, đang ôm miệng quay mặt đi khi nhìn thấy nó. Sau một lúc, anh ta sẽ đỡ nó dậy, lại vỗ nhẹ lên lưng nó, an ủi như với một đứa trẻ con. Nó sẽ giằng khỏi anh. Nó sẽ tát anh. Cắn anh. Chửi anh. Làm tất cả để anh phải xa lánh nó như xa lánh một con chuột gầy đét hôi hám đang phát cuồng. Rồi nó sẽ lại gục xuống, trút ra những hơi thở cuối cùng, rồi chết đi khi vẫn mở trừng trừng đôi mắt.

Nhưng không có bàn tay nào chạm vào nó, cũng không có tiếng nói khẽ khàng bên tai nó.

Nó chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu, tiếng mưa rơi tanh tách, tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng trái tim hồn hển.

"Ai?"

Nó cố ngẩng đầu lên. Người đàn ông mờ nhạt, càng lên trên càng mờ nhạt. Nó chỉ có một cảm nhận gần gũi, một cảm giác máu thịt.

"Bố?"

Nó mở bừng mắt, bật dậy. Người đàn ông biến mất như một làn sương. "Bố!" Nó gào. "Bố!"

Nó chơi vơi. Giữa con đường đen đặc không một bóng người, mưa đổ ào ào. Nó biết nó sắp chết. Mà ước muốn cuối cùng của đời nó cũng vẫn không thành, ước muốn được một lần nhìn thấy bố.

Nó thấy mình nhỏ bé, lọt thỏm. Thấy mình vẫn đang mặc một cái quần đùi thủng đũng, đeo một cái yếm dãi. Một người phụ nữ nhỏ nhắn, tóc đuôi sam tới gần nó. Nó nhìn thấy nụ cười yêu thương của bà, ánh mắt âu yếm của bà. Nó giơ hai bàn tay bé xíu lên với lấy bà. Bà cúi xuống, ôm nó và nhấc bổng nó lên. Nó ngả vào bầu vú của bà, tròn đầy, ấm nóng, mềm như bông, thấy đôi môi bà hôn lên trán mình, lên má mình, nghe thấy tiếng cưng nựng của bà rung rung trong tai. Bà ôm nó đi. Những nhịp chân của bà làm nó cảm thấy con đường như cũng nhấp nhô. Và những chuyển động đều đều, êm ái khiến nó buồn ngủ, muốn được ngủ mãi mãi.

---

An không biết bất cứ chuyện gì xảy ra trong đời thực, từ sau khi nó ngã gục xuống đường, những con người xa lạ đi qua nó, một số con người xa lạ dừng lại nhìn nó và rồi, một người tới cạnh nó và gọi điện cấp cứu.

Nó nằm mê mệt hơn một ngày trời. Lúc nó tỉnh dậy, anh ta ngồi cạnh nó, đang nhắn tin điện thoại.

Nó chỉ thấy anh ta có gì hơi quen quen mà không rõ đã gặp ở đâu. Nhưng đầu óc nó cũng chưa đủ tỉnh táo để nó nhận thấy cần phải biết về anh ta. Nó vẫn mệt, vẫn muốn ngủ. Nó vùi đầu vào gối và có lẽ đã ngủ thêm một giấc nữa nếu anh ta không đột ngột quay lại nó.

- Này em! Tỉnh hơn chút nào chưa?

Nó lắc đầu, quay mặt đi. Anh ta vỗ vào má nó, nói:

- Từ từ đã em! Đọc cho anh số điện thoại nhà. Anh gọi bố mẹ đến cho. Anh thấy chứng minh thư của em nhưng lại không có địa chỉ nhà.

Ngay cả dây thanh quản của nó cũng không muốn rung lên. Nó tiếp tục lắc đầu, nhắm mắt lại.

- Không được đâu nhé. Là bệnh viện họ bảo đấy. Không thì ai trả tiền viện phí cho chú em bây giờ.

Lần này thì nó mở mắt. Nó nhìn anh ta, chán ngán. Không phải vì anh ta, mà vì những điều anh ta vừa nói. Nó chống tay muốn ngồi dậy nhưng lập tức gập người xuống.

- Anh không bắt em phải dậy - Anh ta vội đỡ lấy lưng nó - Anh chỉ muốn có số điện thoại của bố mẹ em thôi mà.

- Xin lỗi - Nó nói thều thào - Em không có bố mẹ.

Anh ta thoáng ngạc nhiên.

- À thế thôi - Anh ta chép miệng - Em có muốn ăn uống gì đấy không?

- Anh đưa em ra khỏi đây đi - Nó nói - Em không có tiền đâu.

- Ờ thì - Hay là em cứ ở lại đây - Bao giờ hết giận dỗi bố mẹ thì anh đưa về.

- Em nói em không có! - Nó nằm vật xuống.

- Em có chứng minh thư, có thẻ sinh viên, nói thật anh tìm bố mẹ em cũng chẳng khó lắm đâu. Nhưng nếu em đã không muốn về nhà, anh cũng không ép. Thôi cứ để mấy hôm. Khỏe mạnh đã. Rồi anh em tính tiếp.

An không buồn nhìn anh ta nữa, trong lòng đầy bực tức. Bực tức đến phát bệnh. Nó ôm chặt cái bụng, ngả người ra khỏi giường, nôn khan.

- Chán chú em lắm - Anh ta đứng khoay tay, nói - Đằng nào cũng thế. Anh làm thủ tục nhập viện cho chú em rồi. Có ai đời cứ dạt ngoài hàng net cả tháng trời như thế không? Ốm là phải. Giận dỗi bố mẹ cũng vừa vừa thôi chứ.

Anh ta nói một hồi An mới thấy trí nhớ của mình sáng lên đôi chút. Vậy ra anh ta cũng là khách của hàng game, mà vì bình thường nó chẳng buồn nói chuyện với ai, nó chẳng biết. Nó muốn nói với anh ta gì đó, để chặn lời anh ta lại, để dập tắt cái suy nghĩ thường thấy của anh ta khi gặp những thằng ngồi lì ở hàng net. Nhưng nó không nói được. Nó bải hoải cả người, thấy mình rời rã khi nằm lại xuống.

Một y tá tới gần nó, thay bình nước truyền, bảo nó cặp sốt. Còn anh ta, một người mà nó chỉ thấy quen mặt chứ chẳng hề biết tên, đã đi mua cho nó cái gì đó để ăn, theo như lời anh ta nhắn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gay