Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Hôm đó là mùng ba Tết. Suốt mấy ngày, An chỉ nằm bẹp trên giường, nhận những chăm sóc ân cần của Kiên. Phòng không tivi, không máy tính, cả khu nhà trọ không còn ai. Cái tịch mịch của không gian được khỏa lấp bởi những câu chuyện, những tâm sự. Kiên không nói nhiều về anh, anh nghe nhiều hơn. Nghe rồi đồng cảm, chia sẻ.

- Cái đêm ấy - Nó nói - Em hạ mình như thế vì em đã chịu quen rồi. Chẳng ai muốn bênh vực, bảo vệ em. Lần đầu xảy ra chuyện đó, một tay lôi em vào nhà vệ sinh, rồi bắt em làm. Anh trông quán biết, cãi cọ, suýt nữa đánh nhau. Nhưng là vì cái việc ấy phản cảm, là không tôn trọng những khách khác, chứ không phải để giúp cho em. Từ lần sau, tránh ồn ào, anh ta chẳng nói gì nữa.

Kiên thở dài. Rồi vỗ tay cái bộp, anh đứng dậy, xoa đầu nó, nói hôm nay có chợ rồi. Anh sẽ đi mua gì đó làm bữa cải thiện.

Lúc sau Kiên đi chợ về, dẫn theo một cô gái. Giọng cô đã lanh lảnh từ khi cánh cửa ngõ của khu trọ chưa mở ra.

- Hôm qua anh không về, mẹ hỏi thăm anh suốt. Mà anh lại mới đổi số hay sao, em chẳng gọi được cho anh.

- Ừ, anh mất điện thoại từ tháng trước. Để mai anh qua chỗ mẹ.

Cô gái bước vào phòng trước. Cô nhìn nó, ngạc nhiên:

- Ủa em có nhầm phòng không? Ai đây?

- Bạn anh - Kiên đi ngay sau, nói - Cậu ấy cũng như anh em mình.

- À thế.

Cô gái trắng trẻo, gương mặt hơi sắc, tươi tắn, nhìn chằm chằm vào An khiến nó hơi ngượng và quay đi.

- Thôi ngồi đó đi. Anh đi rửa ít hoa quả ăn tạm nhé.

- Anh để em cho - Cô gái cầm lấy rổ và túi hoa quả.

- Thế để anh pha nước.

An rút người lại một phía giường để Kiên bày khay. Cô gái ngồi ở phía còn lại còn Kiên ngồi dưới.

- Em ở làng trẻ nào? - Cô hỏi nó.

- Em ở với dì dượng.

- À bố mẹ nuôi à?

- Không. Là chồng cũ của mẹ.

- Thế em biết bố mẹ hả?

- Không. Em không biết bố. Mẹ thì mất sớm.

- À. Chị với anh Kiên đây thì chẳng biết ai đẻ ra mình cả. Nói rồi chị ta quay sang Kiên. Anh, hai người ở cái phòng này bé quá.

- Chắc sắp tới anh chuyển đi chỗ khác - Anh nói.

- Phòng cũng im ắng quá, thế này chán lắm.

- Để anh mua ti vi.

- Nằm giường đơn thế này thì nhỏ quá.

- Ừ tất nhiên phải sắm cái giường to.

- Khiếp! - Cô cười - Không biết hai anh em thế nào mà anh chăm lo cho cậu ấy thế.

An sượng sùng cúi đầu xuống.

- Có gì đâu - Kiên cười - Mình sống đùm bọc nhau thì tốt chứ sao.

- Anh đúng là, cứ hiền lành như đất ấy. Thế công việc anh thế nào rồi?

- Vẫn tốt. Còn em chưa chịu lấy chồng đi à?

- Mẹ Hải khó lắm. Em bảo em muốn lấy Tùng nhưng mẹ nói không được, vì Tùng mất bố rồi, con em sẽ không biết được ông nội chăm bẵm là thế nào. Mẹ lại cứ muốn phải lấy ai còn đủ cả song thân cơ.

- Mẹ nói thế thôi. Chứ em lấy ai mà chẳng được. Chỉ cần không phải người cô thân như mình.

- Con người ta có số. Cô thân cô thế cũng là cái số. Thôi em chẳng cần biết. Em sẽ thuyết phục mẹ Hải cho em lấy Tùng bằng được.

- Cô em vẫn ương như ngày nào.

Cô gái cười vui vẻ. Rồi cô lại hỏi.

- Mà anh với em Quyên trong Sài Gòn thế nào rồi?

- Bọn anh vẫn trò chuyện suốt. Ra Tết em ấy ra ngoài này, anh sẽ gọi cho em.

- Đấy! Đúng là nhất anh. Ít nữa anh tậu nhà, lấy vợ ngon lành không biết các mẹ còn khen nức khen nở thế nào nữa. Suốt ngày lải nhải với đám trẻ con một anh Kiên, hai anh Kiên, cái gì cũng phải đấy, nhìn anh Kiên xem.

Kiên gãi đầu cười còn cô gái đã ngồi xuống dưới chiếu, bá vai bá cổ anh mà nũng nịu:

- Ứ. Em không chịu. Anh Kiên lấy em đi.

- Cái con bé này. Vớ vẩn quá. Mẹ Hải mà nghe thấy lại mắng vốn cho một trận bây giờ.

- Kệ mẹ Hải. Kệ các mẹ. Không có ông bà nội ông bà ngoại cũng được. Con em có bố Kiên là được rồi.

---

- Con bé này. Lúc nào cũng ồn ào như thế - Kiên vừa dọn dẹp khay bánh kẹo, hoa quả vừa cười với nó. Mấy người bọn anh lớn lên cùng nhau nên cũng thân thiết như anh em ruột vậy.

Kiên ngoái lại nhìn An khi không thấy nó nói gì. Nó ngồi co gối, thần thừ nhìn vào tường.

- Sao thế em?

- Có phải ... - Nó nói - Anh sắp lập gia đình không?

- Anh cũng chưa nói chắc được. Khoản tiền anh gom bấy lâu có lẽ chỉ đủ mua một căn hộ nho nhỏ. Mà lập gia đình thì sẽ cần nhiều cái khác nữa.

- Quyên ... Cô gái ấy thế nào với anh?

- Anh quen Quyên hồi đi học đại học. Bố mẹ Quyên ly dị khi Quyên mười tuổi. Mẹ thì lấy chồng ở đây, bố thì vào trong Nam. Mấy năm nay sức khỏe bố Quyên không tốt nên cô ấy vào đấy làm việc, cũng để chăm sóc cho bố.

- Chị ấy ... tốt quá nhỉ?

- Ừ. Quyên trông vậy nhưng tốt tính lắm. Hồi bọn anh mới quen nhau, anh bảo anh là trẻ mồ côi, cô ấy chỉ ôm anh mà khóc thôi. Hình như những người như mình dễ đồng cảm với nhau. Mà bố mẹ Quyên cũng tốt, chẳng hiểu sao lại không chịu ở với nhau.

Kiên cười, như tưởng An cũng sẽ cười theo anh. Nhưng mắt nó lại nhòe ướt.

- Có phải ... Rồi anh cũng sẽ lập gia đình, và bỏ em lại không?

Kiên tròn mắt nhìn nó như chưa hiểu ý của nó là gì.

- Sau này, anh có vợ, có con, thì em còn là gì với anh nữa? Sao anh còn phải bố thí chút thương hại này cho em? - Nó nhíu mày, nước mắt rơi thành giọt - Mà cũng phải thôi. Em với anh chỉ là những người dưng. Em chẳng thể là một cái gì có nghĩa trong cuộc đời anh.

- Kìa An.

- Sao em lại có thể có những ý nghĩ hồ đồ đến thế? Ngây thơ đến thế? Sao em lại nghĩ rằng mình có thể nương tựa vào một chút tình thương của một người khác.

Nó đứng dậy, chùi nước mắt, lấy cái áo khoác rồi đi khỏi căn phòng.

- An! - Kiên kéo tay nó lại - Em đang nghĩ cái gì đấy!

- Em không cần anh nữa! Nó giằng ra, gương mặt méo xệch cố ngăn tiếng khóc. Nếu anh đã không thể ở cạnh em, sao anh còn cưu mang em làm gì? Em đâu phải em trai anh, em đâu phải người yêu anh. Em chỉ là một đứa bị cả cuộc đời này bỏ mặc!

- Em nói gì lạ thế! Tất nhiên anh coi em như một người em trai.

- Nhưng em không chung máu mủ với anh! - Nó gằn lên - Em không lớn lên cùng anh! Anh đừng cố chia sẻ cái cuộc sống mong manh của mình chỉ vì chút thương hại. Anh chỉ khiến người khác thất vọng vì những ảo tưởng. Mãi mãi là thế! Vô nghĩa lý!

An bỏ về, để mặc sau lưng gương mặt hiền lành đang ngỡ ngàng đến tội nghiệp. Nó biết mình không phải thứ gì duy nhất. Với bất cứ ai như nó, Kiên cũng đều cư xử như thế, chăm lo ân cần như thế. Lòng tốt ấy của anh chỉ khiến nó cảm thấy mắc nợ khi nhận ra mình không thể trả lại cho anh một điều gì. Mà món nợ tình cảm, vốn dĩ là món nợ khó quên nhất.

Nên An đã khóc khi đi, và lại khóc khi về. Nhưng tới trước cửa nhà, nó lau mặt đi, thật khô. Để mình lại trở về với chính mình, lại chai lì, lại chịu đựng. Nó biết sau cánh cửa này, có dượng của nó, người sẽ tiếp tục cười khẩy với mặc định, "không bao giờ đi được quá bốn ngày", người sẽ tiếp tục đánh đập nó như một thói quen. Nhưng, đánh đập còn hơn. Thà cứ lấy nỗi đau thể xác trả cho những món nợ tinh thần, còn hơn là phải dằn vặt vì những yêu sách tình cảm vô lý của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gay