Chương 4
Căn phòng trọ chưa đến mười mét vuông, chỉ vừa một cái giường đơn, một cái tủ vải và một góc bếp. Những tấm giấy dán tường nham nhở không che hết những mảng tường đã tróc vôi mà đâu đó đã được gia chủ lấp đi bằng những tấm poster.
- Anh hâm mộ Jang Nara à?
- Không hẳn. Thấy xinh xinh thì mua về dán tường. Cũng đẹp chứ hả?
- Vâng - An cười.
- Thôi làm gì thì làm đi nhé - Anh đi mua cái gì ăn sáng.
- Anh không phải nấu cho em đâu - Nó vội vã đứng dậy - Lát nữa là em về.
- Em không ăn thì anh cũng phải ăn.
Nói rồi anh ta đi khuất. Tám giờ sáng, nó vừa ngủ dậy, một giấc ngủ yên lành không mộng mị. Kiên đã dậy trước nó một lúc, đang đánh răng ở ngoài. Nó bước chân ra khỏi cửa nhà, rồi lại đi vào. Về nhà, một buổi sáng thứ bảy khô hanh nặng nề. Nó sẽ lại leo lên phòng, đóng cửa, ngủ cho đến quá trưa, khi mọi người đều đã vì lý do này khác, không còn ở trong căn bếp, nó sẽ mò xuống, ăn một bữa, rồi lại đi ra tiệm. Nhưng ...
Nhiều cái nhưng khiến nó chép miệng, đi loanh quanh trong căn phòng trọ bé xíu. Những tấm giấy dán tường kẻ ca rô xanh lá cây, những tấm poster của Jang Nara, Twins, SHE, những người chỉ chung nhau có một điểm là xinh đẹp ưa nhìn còn chẳng hề nói lên một gu âm nhạc nào của chủ nhà. Những cái bát đĩa, xong chảo xếp ngăn nắp. Một người đàn ông ở một mình gọn gàng thế này cũng là ít thấy. Nó tò mò kéo khóa cái tủ vải. Những chiếc áo sơ mi rẻ tiền treo thẳng nếp, những cái quần, cái áo khác gấp vuông vắn. Anh ta có vẻ đã đi làm rồi, trong phòng không bày biện sách vở.
Trong đầu nó nổ tung những suy nghĩ về anh ta. Một buổi ở đây sẽ ấm cúng đến nhường nào. Trong căn phòng trọ bé bỏng này. Nó có người để nói chuyện, được nhìn người ta sống một cuộc sống bình thường mà không thấy mình là ngứa mắt. Không. Nếu nó ở lại, hẳn nó sẽ làm anh ta ngứa mắt. Và nó còn là một đứa mặt dày đi ăn nhờ ở đậu nữa, mặc dù gần cả cuộc đời nó đã là một đứa ăn nhờ ở đậu.
An đấm nhè nhẹ vào lòng bàn tay mình, vẫn đi loanh quanh, ngửa đầu, cúi đầu suy nghĩ. Thôi. Đi về. Nó nghĩ. Nó không thể để anh ta có ác cảm về nó thêm nữa. Nó là kẻ vô đạo đức, vô liêm sỉ trong mắt nhiều người, nó sẽ cố gắng một lần giữ một chút gì đó tự trọng trong mắt một người mà nó kính trọng.
Nhưng nó vừa bước ra cửa thì anh ta về.
- Vào trong, ăn sáng cái đã.
An muốn nói gì đó, những thứ mà nó mới cân nhắc kĩ lưỡng trong mỗi bước đi, nhưng nó lại nuốt tất cả chúng đi, và quay đầu trở lại.
- Anh. Để em nấu cho.
- Ừ. Cảm ơn em. Thế để anh ra ngoài giặt mấy cái quần áo ngâm từ hôm qua.
Nó mỉm cười, dễ chịu khi bật cái bếp ga du lịch, đun một nồi nước, cắt những gói mì, thái vài cây hành và sắp ra hai quả trứng trong cái túi nilon mới được anh ta mua về. Nó vui vẻ vì thấy anh mua hai gói mì, mua hai quả trứng, vui vẻ vì biết anh đã định bụng nấu cho cả hai người một bữa ăn sáng. Những nụ cười xuất hiện không ngừng trên gương mặt An, cả trong những cái nghiêng đầu nhìn lửa của bếp ga, cái ngoái đầu nhìn ra ngoài, ở cuối dãy phòng trọ, anh ta đang giặt quần áo bên cái vòi nước chung.
Cảm thấy, một ngày mùa đông đầy nắng. Cái nắng vàng tươi, đành hanh, làm nứt môi, nứt da, nhưng vuốt lên mái đầu, một luồng mặt trời ấm áp.
An đã viết một đoạn vô nghĩa gì đó vào wordpad trên máy tính, tất nhiên là cái máy tính ngoài hàng net, và quên phứt nó đi. Chỉ một nút restart, tất cả bị xóa sạch, rơi vào một nơi mà hư vô còn là quá nhiều. Nhưng đột nhiên, khi đang đi trên đường về nhà, nó suy nghĩ. Nó đã viết gì nhỉ. Một câu cảm thán, một chút kí ức, hay một lời bộc bạch nào đó. Người xưa viết ra giấy rồi vò đi, đốt đi, chí ít cũng còn lại trên thế giới một chút tro tàn. Còn một phím restart, hay một phím delete, một cái close, đưa mọi thứ trở lại vị trí ban đầu, một cách sạch bách.
Nó đã viết ra một cái gì đó, một thứ diễn tả những điều nó đang nghĩ, đang mường tượng, đang suy tư. Một thứ mông lung, giả định, vô lý, vô cùng. Một thứ mà thôi tốt nhất là đừng nhớ lại, tốt nhất là hãy tiêu diệt sự tồn tại của nó đi. An cũng sẽ quên hai đêm trong căn phòng nhỏ hẹp, một bữa ăn sáng nóng hổi trong một buổi sáng mùa đông nhiều nắng. Nó bị ốm nặng trong suốt một tuần, vì lý do gì chẳng rõ. Chỉ biết vì thế mà dượng nó nói, cấm đi khỏi nhà sau mười một giờ đêm. Đi đâu thì đi, ở đâu thì ở. Mười một giờ đêm trở đi, phải ở nhà. Lệnh cấm ấy xuất phát từ một ý tốt rõ rệt hiếm thấy của ông, đêm mùa đông, một người như nó tốt nhất là không nên ở ngoài đường. Hoặc nó sẽ ốm lăn, sẽ dù sao cũng khiến vợ ông lo lắng, khiến ông mất thêm tiền của. Mà thế thì nó nên ở nhà. Nó có thể biến đi từ năm giờ sáng đến mười một giờ đêm, không ai băn khoăn. Nhưng đừng để ông phải đi tìm nó sau mười một giờ đêm. Ông sẽ đánh nó, dù có bất cứ lý do gì biện hộ. Hãy nhớ. Và hãy thực hiện.
Dượng nó đóng sầm cửa. Để nó ở lại phòng, úp mặt xuống gối, cười khẩy với lòng mình. Anh ta không bao giờ đến hàng net trước mười một giờ, vì anh làm kĩ thuật trong một khu công nghiệp, xe công ty đưa đi đón về. Về đến nhà, đã khá muộn, anh nấu ăn, sinh hoạt cá nhân, chỉ thư thả thời gian vào cuối tuần, và anh sẽ chỉ ra hàng net vào giờ ấy mà thôi.
Có gì bất hợp lý đâu. Tính ra nó vẫn có đến mười bảy, mười tám tiếng ở ngoài đường trong ngày. Dượng nó chỉ cần nó có sáu, bảy tiếng một đêm ngủ ở nhà. Hai mươi tuổi rồi, đã trưởng thành rồi, đừng nổi loạn. Hãy hiểu rằng nó chưa từng làm một điều gì để trả cho họ mười bảy năm nuôi nấng nó. Dù ông ta có đánh nó tàn ác đến thế nào, nó chưa từng phải vào bệnh viện vì những trận đòn của ông. Nhưng nó đã tự sống theo ý thích của nó. Và tất cả những lần ốm đau của nó đều từ thuốc lá, từ chơi game quá nhiều, và, ở ngoài đường quá nhiều.
Mà thôi, dài dòng làm gì. Chỉ là một người mà hai chữ tình cờ đã đưa đến cho cuộc đời nó. Và giờ hai chữ tất yếu sẽ đưa anh ta đi. Thế là đủ.
Dù sao, nó cũng đâu phải gay. Một ngày nào đó nó sẽ định nghĩa rõ ràng tình cảm của nó dành cho anh ta, khi nó đã tỉnh táo hơn khỏi những bực bội với sự cấm cản của dượng nó. Nó sẽ chỉ ra cặn kẽ thứ cảm xúc lẫn lộn, kì lạ đó là gì. Thứ đã khiến nó rơi nước mắt, khiến nó nở nụ cười, và đi lang thang trong đêm, và cười khẩy, và sẽ quên anh ta đi, hoàn toàn triệt để. Như một nút Delete, cho 4 chap truyện kể rườm rà tẻ nhạt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro