Chương 18
- Hồi còn nhỏ. Anh thích nhất chơi diều. Chạy dọc những con đường ngát gió, nhìn cánh diều vươn lên bầu trời. Dây diều giật cứng trong tay, như được cầm gió, lái gió. Những buổi chiều mùa hè, hoàng hôn về muộn. Chơi diều đến mỏi chân, mỏi tay mà vẫn không đành lòng thu cánh diều lại, vẫn muốn được nhìn nó chao liệng cùng ráng nắng, cùng những ông trăng, ông sao, nghĩ mãi đến những điều vơ vẩn ...
An ho, nó quặn bụng, nôn mửa. Cái đầu vẫn gục trên vai anh, hai cánh tay buông thõng. Anh xốc lưng một cái, vẫn cõng nó và bước đều đặn. Trời đã về khuya, cái lạnh khô khan cứa vào từng nếp da.
- Như tất cả những đứa khác. Hồi nhỏ anh muốn biết mặt bố mẹ mình, muốn được bố mẹ đón về. Biết đâu, bên kia, trong nội thành sầm uất kia, có một ngôi nhà của anh, với bố và mẹ anh. Nhà của anh có hình thù thế nào nhỉ? Mấy tầng? Có sân không? Phòng riêng của anh như thế nào nhỉ? Anh sẽ có một cái đài cassette riêng chứ? - Kiên cười - Em biết không? Ngày trước, có một lần mấy anh em bọn anh hè nhau mở tung một cái đài. Bọn anh chỉ muốn xem ai có thể ở trong nó mà nói được suốt ngày như thế. Cả lũ bị mẹ Hải đánh đòn. Hỏng mất cái đài. Nên hồi nhỏ anh vẫn mong muốn có một cái đài khác.
Hơi thở của An nóng hổi bên tai anh. Nó tiếp tục nôn lên người anh, vật đầu qua bên vai kia.
- Từ khi anh lớn. Anh biết mình sẽ chẳng bao giờ biết được bố mẹ mình là ai. Mãi mãi, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ mồ côi không thể biết nguồn gốc của mình. Mãi mãi ...
"Vỡ hết rồi! Tàn hết rồi!" An lấy tay quẹt mũi mình, lảm nhảm thảm thiết. "Treo trăng! Treo trăng lên!"
- Anh em chúng ta chỉ là hệ quả của những cuộc tình sai đạo lý. Cớ gì chúng ta còn phải giữ đạo lý? Cớ gì cuộc đời còn đẻ ra đạo lý? Nếu không có đạo lý thì đã chẳng có những điều không đạo lý đó sao!
Kiên dẫm mạnh chân xuống vỉa hè lấm tấm lá phượng rơi rụng. Anh lắc đầu, gương mặt nhăn nhúm, phẫn uất.
- Chó chết cái cuộc đời này! Chó chết!
"Chó chết!" Nó lẩm nhẩm theo anh, rồi cọ đầu vào cổ anh, nuốt những giọt nước bọt chua loét.
- Ừ! An ạ! Chó chết! Cuộc đời anh em mình thật quả là rắm chó!
"Rắm chó!" Nó quàng tay lên ôm cổ anh, cái mũi lạnh buốt quệt vào má anh và đôi mắt nhắm nghiền chảy nước mắt xuống vành tai anh.
- Anh đã nghe thấy những điều em nói rồi ... Anh đã nghe thấy nước mắt của em rồi .... An ạ!
Kiên cúi đầu, nước mắt anh hòa nước mắt nó trôi dọc gò má anh. Rồi anh lại xốc lưng mình, ngẩng đầu, hát, hát lớn. Hát để trong cơn say nhập nhòa nó cũng nghe được lời anh. Hát để trần gian những loài cây vô tình nhất cũng nghe thấy. Hát bằng một giọng đã khàn vì sương đêm tràn vào cổ, vì tiếng khóc đã chặn ở đáy lòng.
"... Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông."
"....Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói xô nghiêng
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ ...."
---
Trời đổ lá trước mắt nó. Nó bước đi trên những mảnh thủy tinh vỡ vụn, rướm máu. Con đường dài, hun hút. Hai bên đường, cỏ cây trơ trọi, những cánh hoa cũng tan chảy, nhỏ giọt xuống mặt đất. Gương mặt nhỏ nhắn của một người phụ nữ choán ngợp mắt nó. Bà ngồi trên ghế, mặc áo dài trắng, một tay mân mê những cánh hoa cúc trắng rải kín mặt bàn. Hàng mi dài của bà trĩu nặng, đọng nước mắt. Giọt nước mắt trong vắt, phản chiếu màu trắng của cánh hoa, màu nâu trầm của chiếc bàn gỗ và như cả màu đỏ tím của hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Nó cảm thấy hương hoa huệ ở đâu đây. Mùi hương ngọt ngào, quanh quẩn trong không gian như cũng muốn làm đậm thêm màu trắng mịn tinh khôi. Hoa huệ nở nghiêng, như gương mặt ưu sầu của người phụ nữ, ngoảnh khỏi cuộc đời.
Nó thấy bà ở cuối con đường, mặc chiếc áo dài trắng, bên một đoạn đường ray cũ kĩ. Tiếng tàu xình xịch đến gần tai nó.
Nó vội lao đi. Nó gào gọi bà. Nhưng con đường cứ dài mãi. Và bà quay lại nhìn nó một thoáng, trước khi nhắm mắt đặt chân xuống đường ray.
Nó quỳ xuống. Đoàn tàu chạy qua ngay sát nó, tốc bay cả mái tóc nó. Khi chỉ còn lại nó và đoạn đường ray cũ kĩ, khi người phụ nữ đã biến mất như một cơn gió hòa vào hư không, nó nhìn thấy một con sông và một cây cầu gỗ.
Bà đứng bên kia sông. Đứng cạnh bà, một thanh niên trẻ măng, mặc một bộ vest lịch lãm, một tay đút túi quần. Anh mỉm cười với nó. Mái tóc mềm của anh lượn sóng. Bàn tay anh vẫy chào nó.
Nó đặt chân lên chiếc cầu, những thanh gỗ lót đột nhiên chao đảo. Nó vẫn cố bám vào thành cầu, bước từng bước một.
- An! An!
Những trận gió dữ làm nó chững lại. Cây cầu muốn lộn ngược, cuộn xoắn, hất tung nó xuống dòng nước chảy xiết. Khi nó tạm đứng vững và nhìn lên phía trước, nó thấy người thanh niên không còn vẫy nó. Anh và người phụ nữ không còn nhìn nó. Họ nhìn về phía sau nó, ánh mắt đầy trắc ẩn.
- An! An ơi!
Nó quay lại giọng gào thống thiết đằng sau nó. Cây cầu vỡ vụn. Dòng sông cũng biến mất. Chỉ còn những viên gạch lát vỉa hè và những chiếc lá bàng, lá phượng rơi lặng lẽ.
Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhận ra một cánh diều giấy đang bay vi vút bên ráng chiều rực đỏ. Và một cơn gió mát rượi ập tới nó.
An mở mắt. Mùi thuốc sát trùng đánh thức những cảm giác tồi tệ bên trong kí ức của nó. Nó lại thấy nhột mũi, lợ lợ cái ống truyền trong họng, thấy miệng mình khát khô, và một bên cánh tay nhức nhối những mũi kim chưa tan vết.
- Con! - Mẹ Hải tất tả đến cạnh nó - Con thấy thế nào rồi?
Nó khe khẽ lắc đầu ý nói nó không thể trả lời bà. Chắc chắn trong người nó đang thấy cực kì khốn khổ.
- Không sao đâu con - Bà nắm lấy tay nó - Để mẹ gọi bác sĩ cho con.
Hết bác sĩ, rồi y tá, rồi lại bác sĩ tới lui giường nó suốt một buổi từ khi nó tỉnh. Mẹ Hải không rời khỏi nó một phút. Bà dỗ dành nó ăn uống, lau người cho nó, canh chừng thuốc thang cho nó. Thỉnh thoảng nó lim dim ngủ được dăm phút rồi tỉnh, nó vẫn thấy mẹ cầm bàn tay nó thật chặt, thật ấm.
Có lẽ là vào buổi tối, vài tiếng sau khi nó hồi tỉnh, Kiên xách cặp lồng vào chỗ nó, vẫn còn húng hắng ho. Mẹ Hải hỏi anh về món cháo, nói với anh những gì bác sĩ căn dặn về nó.
- Con trông em nó. Để mẹ ra ngoài mua cho em nó thêm ít bánh, ăn đỡ nhạt miệng.
- Thôi mẹ cứ để con - Anh vội nói.
- Con mới từ nhà đến đây, cứ ngồi cho ấm. Nói chuyện với em nó đi. Mẹ cũng đi lại cho đỡ buồn chân.
- Dạ vâng.
Anh nhìn nó. Nó ngoảnh đi. Khi anh định nắm lấy tay nó, nó giật lại vào chăn. Nó nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của anh.
- Anh xin lỗi ...
- Anh đi đi - Nó nói - Anh cút đi. Xem mắt. Lấy vợ đi. Đừng ở đây thương hại cho tôi nữa!
- Em chưa hiểu rõ chuyện rồi.
- Còn gì hơn nữa! Tôi biết tôi là kẻ phá quấy tương lai hạnh phúc của anh. Rằng anh phải có một gia đình, một người vợ, những người con. Tôi biết những điều ấy là chính đáng. Nhưng, vì sao anh còn đối tốt với tôi đến thế? Nhẽ ra, anh đừng bao giờ nói chuyện với tôi vào cái đêm ấy ...
- An. Nghe anh đã.
- Nhẽ ra anh đừng nên xuất hiện trong cuộc đời tôi! Để tôi được thanh thản mà ra đi! Ít nhất tôi cũng còn được gặp lại mẹ tôi ...
- Anh xin em! Nghe anh đã!
- Nếu anh chỉ đối tốt với tôi bằng một lòng thương hại thì anh cũng đừng bảo tôi sống cùng anh như thế! Để tôi khỏi phải nuôi cái ảo tưởng rằng cuối cùng thì cuộc đời cũng có một người thật lòng quan tâm tới tôi, thật lòng có tình cảm với tôi ...
- Anh có! - Kiên nắm lấy ngực áo anh, dằn tiếng với nó - Đúng là như thế! Suốt bao lâu nay, đến giờ thì anh biết tình cảm này là thật!
- Dối trá! Anh còn giả bộ như thế để ép tôi sống làm gì! Làm sao tôi biết được đó có phải chỉ là một cách nói thương hại của anh hay không!
Kiên ôm lấy gương mặt nó, cúi xuống sát nó. Đôi môi vẫn còn hơi lạnh của anh làm xót đôi môi nứt nẻ của nó. Nó ngỡ ngàng, cố nhấc mình dậy.
Đôi môi muốn lột những lớp da, đôi môi rỉ máu, đôi môi tím tái, sau một cái hôn nhiều, đã hồng trở lại. Biết bao những người khác đang nhìn anh và nó, dưới ánh đèn tube sáng tỏ.
Nó nhìn lặng vào đôi mắt của anh, đôi mắt cương nghị, chân thành, mộc mạc. Bàn tay anh nắm chặt cánh tay của nó khiến nó đã thấy đau. Nhưng lồng ngực nó, chưa bao giờ ấm nóng đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro