Chương 15
Vẫn là mùa đông, mùa đông xao xác. Mùa đông đã chứng kiến biết bao nhiêu con người đến và đi, biết bao nhiêu thế hệ biến mất không còn mảy may một hạt bụi. Thời gian vẫn vô tình như thế. Sự sống, cái chết của con người chẳng hề có tuần hoàn. Chỉ có thời gian, chỉ có mùa đông là trường tồn bất diệt.
Mọi thứ đều đổi khác. Từng góc phố chỉ hôm trước hôm sau đã không còn nguyên vẹn. An đi qua những con đường tấp nập, những bóng cây cằn cỗi, nhìn lên một vầng trăng vàng ngơ ngác. Hồ sen ngậm cả mùa thu trong đáy nước, giờ hao mòn nhìn mùa đông lạnh lẽo thổi qua.
Sao mùa đông luôn luôn buồn đến thế. Buồn như tiếng thở dài thay cho nhân sinh, như đôi mắt cạn khô nước mắt của nhân sinh.
Trời tối mịt, lạnh ngắt. An đã đứng nhìn hồ sen suốt một buổi. Nhìn thấy mình dưới mặt nước lạnh trong vắt. Nhìn thấy những cọng sen đã tàn úa nằm im như chết đuối. Nó muốn với tay chạm vào tầng nước ấy nhưng lan can cao đến lưng người, họa chăng chỉ được nếu nó trèo qua và ngã xuống.
An đứng đến mỏi chân, ngồi phịch xuống đất. Đất lạnh, trời lạnh. Gió lạnh, nước lạnh. Lòng người cũng tê lạnh. Nó nhìn những con người cười nói đi qua, thấy mình mãi mãi như một đứa trẻ con đứng ngoài rìa thế sự. Chỉ biết đứng một chỗ, gọi mẹ và khóc lóc mãi không thôi.
Rồi, nó thấy anh. Vẫn thế. Vẫn mái tóc cạo cao, vẫn gương mặt hiền hòa. Vẫn dáng đi lẻ loi cô quạnh ấy. Nó đứng dậy, đi theo anh mà anh không hay biết. Anh mở cánh cửa ngõ, đi qua những căn phòng trọ, chào hỏi mọi người trước khi đứng lại. Vẫn căn phòng ấy. Vẫn chưa đến mười mét vuông ấy.
Và lúc mở cửa phòng, anh nhìn thấy nó. Nó vẫn đứng ngoài cửa ngõ, nhìn anh ngây ngốc. Nhìn anh với đôi mắt rưng rưng muốn khóc, với đôi chân đã chôn lại một chỗ không bước được thêm. Trong cái bóng tối nhá nhem chỉ có ánh đèn từ những căn phòng trọ, nó được nhìn thấy anh mồn một, rõ ràng. Không còn là những khoảnh khắc trong mơ. Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông tàn khốc, nó được với lấy bờ vai ấm áp, cứng cỏi và to lớn của anh. Khi anh bước vội đến bên nó và ôm chặt nó vào lòng.
Ba năm rồi, nó mới được khóc như thế. Khóc như đêm giao thừa gió mùa kia, nó, một đứa trẻ bị người thân bạc đãi, chạy tới anh để được ăn vạ, để được dỗ dành. Và khóc như buổi tối mùa đông tái xám này, nó, một người sai lầm bị cả cuộc đời trách tội, tìm tới anh để được van lơn, để được tha thứ.
Ba năm trước, nó mặc cái áo khoác dì mới cho, đầu tóc bờm xờm bám bụi bẩn vì những lê lết trên đường. Giờ, nó chỉ có một cái áo sơ mi thô cứng, một cái áo gió mỏng tang, một cái đầu cua bị cắt trụi lủi chưa kịp mọc lại cho dày dặn.
- Sao em trông khổ sở thế này?
Anh đỏ hoe mắt nhìn nó.
-Ba năm nay em đi đâu, em làm gì?
Cũng như cái ngày của ba năm trước, An chỉ biết cắn lấy mu bàn tay không sao nói được thành lời. Nói thì sẽ đau, càng nói sẽ càng khóc.
- Em biết em không nên tới đây nữa. Nó úp cả hai bàn tay che lấy miệng mình, nhìn anh trào nước mắt. Em không còn mặt mũi nào gặp anh nữa ... Nhưng nếu như em chết, em chỉ muốn được nhìn lại anh một lần ...
- Em nói gì thế? Sao em lại chết? Em ốm đau gì à? Em có bệnh tật gì em cứ nói anh, anh sẽ đưa em đi chạy chữa.
Nó khóc, khóc đến nấc, khóc đến run lên bần bật. Nó những mong anh cứ đánh, cứ mắng, cứ chửi, như người đời vẫn làm với nó. Nó sẽ thấy dễ chịu hơn, sẽ thấy mình có can đảm hơn, để có thể một lần nữa, và là lần chót, quyên sinh để tự giải thoát mình.
An đã quyết định sẽ nhảy lầu, hoặc lao vào đường tàu tự vẫn. Không còn một mảnh thân xác nào vẹn nguyên cũng được, không có một ai tới nhận nó cũng được. Hơn hai năm trong trại, nó đã cố tự tử năm lần, tất cả đều không thành, chỉ để lại những vết sẹo dài ngoằng, nổi cục trên cổ tay nó, như những con sâu hợm hĩnh đang bò trườn trêu ngươi nó.
Kiên đã nắm lấy hai cổ tay nó và bật khóc. Anh khóc thật, không chỉ là đôi mắt đỏ hoe cố giấu nước mắt của những người đàn ông mạnh mẽ. Nước mắt của anh đã rơi xuống những vết sẹo của nó, nóng hổi.
Nó không kể cho anh một lời về những năm tháng qua, anh hiểu và không gạn hỏi. Anh dỗ dành nó, bảo nó lên giường nằm nghỉ, hoặc ít nhất cũng ngồi trong chăn cho ấm người trong lúc anh nấu cơm, đun nước.
Ba năm, phòng trọ của anh đã khác hơn. Anh mua bếp ga, mua tivi, mua đệm. Cái tủ vải thì vẫn vậy, dù đã sờn hết các viền và một bên khóa kéo đã hỏng, khiến tấm vải làm cửa tủ rủ xuống để lộ giá treo bên trong.
- Để anh đun nước cho em tắm. Hôm nay anh chưa mua được quần áo cho em, em cứ mặc tạm quần áo của anh nhé.
- Anh ...
- Đừng nói gì cả. Anh đang rất giận em. Nếu em có một chút gì đó thương anh, thì hãy nghe lời anh đi. Cho dù em không còn thương em đi chăng nữa.
Kiên ra ngoài mua thêm đồ ăn, bảo nó trông ấm nước. Sôi thì đổ phích, đặt thêm một ấm nước nữa. Nó lại gần cái bếp, chạm tay lên mớ rau cải, miếng thịt nhỏ xíu chắc chỉ chừng hai lạng. Một bữa cơm của anh là thế, anh chẳng khác gì ba năm trước. Nhưng còn nó, nó đã thay đổi đến nhường nào. Chỉ cần nghĩ lại thời gian đã qua, An đã thấy mình bải hoải muốn đổ gục xuống, co quặn như một con sâu bị giày vò chà đạp. Nó đã quằn mình như thế hơn hai năm nay, kinh ngạc khi thấy mình vẫn sống, trong những căn phòng lạnh ngắt, hun hút, chìm nghỉm trong mê man tuyệt vọng.
An lại đặt tay lên lưỡi dao sắc lạnh. Mỗi lần chạm vào một thứ như thế nó lại thấy tâm hồn được xoa dịu, như được lại gần với cánh cửa thoát thai, chấm dứt số phận bi thương này. Những lần rạch sâu cái cổ tay đến tận xương, điếng người vì cơn đau thắt tim, thấy máu lạnh đi trên tay mình, nó thấy mình thỏa mãn, phiêu lạc. Như lại được nằm gọn trên bầu ngực tròn căng, mềm ấm của mẹ, trong vòng tay yên lành của Kiên. Dù sau đó, nó tỉnh lại, chỉ thấy mình trong căn phòng bệnh viện sực mùi thuốc sát trùng, đau đớn, chuếnh choáng, buồn nôn vì cái ống xông dạ dày chặn ngang họng, chai da thịt vì những mũi kim truyền vỡ cả ven.
Nó ra khỏi trại, tiều tụy, xác xơ. Người ta đưa nó về nhà, dượng không mở cửa. Nó đã quá lớn để xin ông một thứ gì đó bố thí. Khi biết nó nghiện ngập, làm đĩ, ông thậm chí không nói, không cười. Sự im lặng của ông là trách nhiệm cuối cùng của ông với nó.
- Anh đi đi. Vũ ra nói với nó. Bố em vứt hết đồ của anh đi rồi. Ảnh thờ của mẹ anh cũng đưa về nhà ngoại anh dưới quê rồi.
- Cho anh gửi lời cảm ơn gia đình. Nó bần thần nói. Vì đã nuôi anh mấy mươi năm. Rồi còn gửi đồ cho anh khi anh trong trại.
- Anh cố gắng đừng để nghiện nữa. Nếu mưu sinh vất vả quá, anh cứ về đây những lúc không có bố em ở nhà. Em không giúp gì được cho anh chuyện tiền bạc. Nhưng cơm nước thì chắc không sao. Mẹ em cũng nhờ em đưa anh một ít tiền, anh sống tạm.
- Thôi. Dì tốt với anh quá. Anh không sao đâu. Chúc cả nhà mạnh giỏi.
- Anh cũng giữ gìn. Đừng phạm pháp nữa đấy.
Thế là nó đi lang thang, đã đói ăn vật vờ suốt hai ngày. Suy nghĩ về cái chết đã gần với nó hơn bao giờ hết. Đi qua cầu, nhảy xuống sông. Leo lên một tòa chung cư mấy chục tầng, gieo mình xuống, đâm đầu vào một cái xe tải, một đường tàu. Cái chết của nó sẽ được đảm bảo toàn phần, chưa chắc đã có nổi một người đứng lại xem xác nó. Và đúng lúc ấy, nó nhớ tới Kiên.
Mẹ nó đã chết. Thành đã chết. Những con người tự chọn cho mình cái chết, chẳng cần tới một bức thư tuyệt mệnh, chẳng cần đến một lời từ biệt. Nó biết chỉ có thế người ta mới đủ mạnh mẽ để ra đi, để không một ai có thể ngăn mình lại.
Nhưng nó lại nghĩ tới Kiên. Dù biết bao lần tự sát trước đó, nó đã cố gắng không phải nghĩ về anh, để không còn gì luyến tiếc.
Nó đã đi trên những con đường, nhìn những cuộc sống. Cái không khí mùa đông khiến kỉ niệm về anh ập về da diết.
Nó nghĩ anh đã lấy vợ. Không chừng đã có con. Có thể anh đã đang ở một căn hộ chung cư nào đó với một gia đình hạnh phúc.
Nó đến khu trọ của anh chỉ để vớt vát lại kỉ niệm, để ôn lại những giây phút hạnh phúc hiếm hoi nó có trong đời.
Nó đã định hết đêm nay nó sẽ chết. Nó đã chuẩn bị hết tất cả cho mình, một đứa trẻ mồ côi không còn nổi một mái nhà, không còn nổi một người thân quen. Đã đói khát đến mức ruột gan không còn cảm giác. Sẽ ra đi như biết bao người quyết tâm quyên sinh khác, không một lời chào, không một lời giải thích. Đến và đi khỏi cuộc đời như một cơn gió thoảng. Chẳng ai hay biết.
Thế mà, nó lại gặp anh. Dù ba năm đã qua. Dù từng con đường, góc phố cũng đã đổi thay.
An cầm con dao đặt lên cổ tay mình, cái cổ tay gầy trơ xương, chỉ béo mẫm những vết sẹo. Một vết cắt nữa, hay nên tự đâm nó vào ngực mình. Cho trái tim này thôi thổn thức.
- An!
Tiếng quát của Kiên làm nó giật mình để con dao rơi xuống leng keng dưới sàn. Anh hoảng hốt nắm chặt lấy hai cổ tay nó, lật đi lật lại. Rồi anh ôm lấy nó, người anh run bắn lên.
- Em không được thế! Em không được thế nữa! Bất cứ chuyện gì, em hãy nói cho anh. Anh nhất định không bỏ em, nhất định không làm em phải khổ thêm nữa.
Tiếng nước sôi o o. Ấm nước đã cạn quá nửa từ bao giờ.
An ngồi co gối, lim dim mắt. Những dòng nước ấm nóng dội vào đầu nó, trôi trên lưng nó. Biết bao nhiêu người đang xì xầm ngoài kia, khi bên trong một phòng tắm, Kiên sắn tay áo ngồi cùng với nó. Anh gội đầu cho nó, xoa xà phòng lên cánh tay nó, lưng nó, người nó. Anh kì cọ cho nó, dội nước cho nó. Hơi nước nóng cũng làm bốc đi những khói bụi ám vào người nó. Và khi anh trùm cái khăn tắm lên lau khô cho nó, nó thấy mình thơm lành, dễ chịu.
Nó mặc bộ quần áo của anh, rộng thùng thình, man mát mùi của sáp thơm để tủ. Nó thấy mình đã muốn ốm một trận.
Ốm hóa ra là một hạnh phúc. Vì khi ốm là khi con người ta được tẩy sạch những cơn bệnh bại hoại trong người mình. Như một cơn giông mùa hè, sau khi đã gom đủ hơi ẩm bốc lên từ mặt đất, xả xuống thành một cơn mưa với đầy sấm chớp. Rồi phía sau, một bầu trời mát mẻ, trong trẻo.
Nó hắt hơi, ho, rỉ nước mắt, nước mũi khi vẫn cuộn chặt cái chăn bông, nhìn anh loay hoay trong góc bếp, thỉnh thoảng lại quay lại mỉm cười với nó.
Rồi anh dọn cơm, bật tivi xem một bộ phim. Anh đút cơm cho nó từng thìa, cười nói những chuyện không đâu chỉ để nó có thể tạm quên tâm sự. Anh pha sữa cho nó, bóc vỉ thuốc cảm cho nó. Rồi nằm sát cạnh nó, xoa đầu, vỗ vai cho nó ngủ yên.
- Anh đừng ngủ dưới đất nữa. Nó nói. Nằm một mình em lạnh, em sợ.
Người nó gầy gò, mỏng dính, cho dù có hai nó ở đây, anh cũng vẫn nằm vừa giường. Và nó thì lạnh, sợ thật sự. Rất lâu rồi nó chưa từng có một giấc ngủ ngon. Mỗi đêm với nó chỉ chập chờn một, hai tiếng. Rồi nó tỉnh, nhìn chằm chằm vào màn đêm đặc quánh, chờ đợi ánh sáng ban ngày từng giây, từng giây. Để hình ảnh của Thành không hiện về ám ảnh tâm trí nó.
Nó luôn có cảm giác Thành vẫn ở đâu đây quanh nó, nhìn nó vừa thương, vừa giận. Chẳng phải chính anh đã nói với nó rằng Trường bạc bẽo, chẳng phải chính anh đã nói nó phải ương ngạnh, phải ngạo mạn, nói Không với cuộc đời để sống. Thế mà nó cứ để mình tuột mãi, rồi rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Những lúc lên cơn, cuồng dại trong phòng, nó chửi anh, nó chửi anh đã đưa nó vào đời, rồi bỏ nó, cũng y như những gì mẹ nó đã làm với nó. Rặt những kẻ tham lam, ích kỉ. Ích kỉ ngay cả trong cái chết của mình.
Rồi nó lại khóc. Khóc không bao giờ thành tiếng. Nằm lết trên sàn, kiệt sức, chỉ có thể để nước mắt lăn dài và tự hỏi, kiếp trước mình đã làm gì sai? Để kiếp này cuộc đời hành hạ nó đến thế. Bị đối xử còn tệ hơn một con chó. Mà vì nó là người, chứ đâu phải chó. Chó đâu đã đau khổ vì mình là chó.
Nó lại thương cho mẹ nó, thương cho Thành, thương cho nó, những con người cũng chỉ vì trái tim thèm khát yêu thương mà đau khổ.
Nó giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Tất cả lại yên ắng, đen đặc, khiến nó rùng mình sợ hãi.
Nhưng, bàn tay của anh lại nằm trên vai nó, vỗ nó nhè nhẹ. Dù anh đã ngủ say, anh vẫn làm động tác giúp nó yên ổn ấy, cứ như chở che đã đi vào trong cả vô thức của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro