Chương 13
"Tôi sống để tự giải thoát khỏi những gì tôi sống"
Antonio Porchia
"Lần đầu tôi nghe Requiem for a dream là vào một dịp cách đây gần ba năm. Tôi xem một số clip trên Youtube và không cưỡng lại được trước hình ảnh poster cho bộ phim làm từ năm 2000, Requiem for a dream, bản cầu hồn cho một giấc mơ. Poster có hình một con mắt mở to bất ngờ/mê sảng/phê thuốc, rất nhiều giả định, và phía dưới, một lan can trước biển xanh mênh mông. Tôi liên tưởng vô cùng trước tấm ảnh đó, càng đắm chìm hơn khi nghe bản nhạc chủ đề của bộ phim. Một bản giao hưởng sáu phút, không lời, có lên, có xuống, có êm ái, có cao trào, có những lúc như sóng dâng lên rồi hạ xuống nhịp nhàng, lại có lúc bức bách, kìm nén rồi bùng phát. Một bản nhạc diễn tả đến tột độ sự hành hạ của giai điệu, tiếng violin như muốn dứt đi dứt lại, như muốn cứa sâu, cứa mãi vào cái choáng ngợp, mất mát, bi phẫn của hy vọng, của ước mơ. Ước mơ đẹp đã bị xé tan thành từng mảnh. Đó là hình dung mà bản nhạc ấy đem đến cho tôi. Biển xanh vẫn êm đềm ngoài kia, chờ đợi bên lan can lộng gió. Nhưng ta nhìn thấy mà không bao giờ có thể bước đến được."
(Lời của An, viết trên blog)
- Một trong những điều anh thấy kì lạ nhất ở mày - Thành nói - Là anh thấy mày rất ngạo mạn.
An lắc đầu, mỉm cười.
- Thật đấy. Mày ngạo mạn lắm. Mà tính cách ấy không hợp với hoàn cảnh của mày. Với một tính cách như thế, đời mày chỉ khổ.
- Sao anh lại nghĩ em ngạo mạn nhỉ? - Nó nói - Em có cái quái gì để mà ngạo mạn cơ chứ?
- Thế giờ anh muốn quan hệ với mày, mày bảo sao?
- Không.
- Đấy! Thành cười ầm lên. Đấy là vì sao anh nói mày ngạo mạn đấy. Một đứa ở dưới đáy xã hội không có quyền từ chối, mày biết chưa? Chừng nào mày còn có thói quen nói "Không" như thế, đời mày sẽ còn khổ. Khổ lắm, em ạ.
Tự nhiên, nó nghĩ đến Kiên. Tự nhiên thế thôi. Là anh từ chối nó, hay chính nó từ chối anh? Tự nhiên, nó thấy buồn.
Thành mở laptop, mở một bản nhạc rap Việt nghe cũng khá êm tai.
- Mày thích ca sĩ nào?
- Em không nghe nhạc Việt.
- Ngạo mạn nhỉ?
- Sao anh cứ gán cho em cái tính từ mà em đếch thấy liên quan gì đến mình thế? - An nổi đóa - Trước nay, em chỉ nghe US UK.
- Thôi được rồi. Thế mày thích bài nào, để anh nghe thử.
Trong đầu An hiện lên những giai điệu của Requiem for a dream. Sực nhớ lại bản nhạc ấy khiến nó bần thần đến nỗi quên cả gạt tàn và nó giật bắn mình khi đầu thuốc rơi xuống đùi mình.
- Thôi nghe thử Progress của Take That đi. Có mấy bài em thích. Eight letters chẳng hạn.
- Anh tưởng bọn này lâu lắm rồi.
- Thì đúng thế. Từ cái thời Back for good, The day after tomorrow. Nhưng album này thì có vẻ xuất sắc hơn cả. Em thích hơn bất cứ album nào của họ trước đó.
Dẫu vậy, Thành vẫn không thích nghe, vậy nên chỉ một lúc anh lại trở về với mấy bài rap Việt của mình mà nghe một lúc, An cũng thấy hay hay.
- Tối nay, mệt đấy - Đột nhiên Thành ngao ngán thở dài.
- Có chuyện gì sao?
- Anh nhớ không nhầm thì hôm nay sinh nhật một người bạn của mấy lão già ấy.
- Thì sao?
- Thì anh em ta trở thành trò giải trí, chứ sao? Năm ngoái Long đưa anh đến một lần. Cũng không đông lắm, chỉ khoảng một chục người, mấy lão làm ăn với nhau. Long nói bất đắc dĩ mới phải đưa anh đến, nhưng nếu không thì khó bề ăn nói. Mình với họ chỉ đáng giá vài chục triệu một tháng, nhưng họ làm ăn với nhau thì là tiền tỷ, không nể mặt nhau không được.
- Cũng vẫn thế thôi. Anh đi với lão Long, em đi với lão Trường.
- Chú em ngây thơ bỏ mẹ. Khi đến đó, đâu còn khái niệm ai của ai. Mà có một lão còn bạo đòn. Nhớ lại anh còn sởn gai ốc đây này.
- Thôi anh đừng dọa em nữa - An nuốt nước bọt.
- Biết làm sao. Đã làm cái nghề này, thì phải chịu. Cũng như gái nhảy thôi, khách đã muốn, thì phải chiều. Trong mắt họ, mình đâu còn là những người có tự trọng?
---
Năm giờ chiều, xe đỗ ở trước cửa nhà. Nó với Thành ra ngoài. Nhưng khi Thành vào xe thì Trường chặn nó lại.
- Em ở nhà đi. Ông ta nói. Bạn anh chưa biết em, em cũng không cần phải đến.
Thành nháy mắt với nó trước khi quay sang bên cạnh hôn lão Long một cái say đắm. Còn Trường cũng lên xe, quay vô lăng, đi khỏi đó.
Một mình, nó khóa cửa, lên nhà.
Từ bao lâu nó không còn ở một mình thế này.
Nó lên mạng, vào nick, một số người avai, một số người invi. Một số người nó còn nhớ, một số người không. Nó để avai hai mươi phút, không một ai pm. Nó hiểu ra không một ai thiết tới nó. Con người vô sự.
Nó lại hút thuốc, xem một bộ phim. Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân của Hàn Quốc. Vừa xem, vừa suy nghĩ. Đột nhiên, có người Buzz nó.
- An. Khỏe không?
Nó nhận ra đó là bạn gái nó thời cấp ba. Cô để ava là một bức ảnh nhỏ chụp cùng một người con trai khác, cũng không phải người mà trước đây cô đã chia tay nó để đến với.
- Khỏe. Còn Ngọc thế nào rồi?
- Cũng khỏe. Nhưng dạo này đi làm rồi. Mệt.
- Thế à. Ngọc đi làm gì?
- Bạn làm NGO. An sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Có định học liên thông lên đại học không?
- An bỏ học rồi.
- Sao vậy?
- Chán thôi. Bỏ qua đi. Ai ở trong ava Ngọc thế?
- New của bạn. Đang học ở Anh.
An chống tay lên cằm, để điếu thuốc tàn rơi xuống nền nhà. Họ, những người bạn của nó, đang đi trên những con đường khác, sáng sủa, vinh quang, tương lai rạng rỡ. Không ai như nó, không ai đang ngày một chìm sâu hơn, rơi xuống sâu hơn. Cũng ai không ai có thể nghĩ rằng nó sẽ như thế.
Ngọc không hề biết gia cảnh của nó. Hồi cấp ba, nó không hé miệng với ai về việc mình ở nhà thế nào. Nó sợ khi bạn bè biết sẽ khinh thị nó. Ngay cả khi thầy cô giáo có hỏi ai trong lớp có hoàn cảnh gia đình không, nó cũng không dám giơ tay. Nó chỉ muốn được lẫn vào đám đông, như một con tắc kè hoa, trốn trong những đám lá như một cách thích nghi với hoàn cảnh của mình, để bảo vệ cuộc sống của mình. Khi nó học cao đẳng cũng vậy. Lớp học gần năm mươi người, thậm chí không ai biết nó ở đâu.
Nó hèn nhát. Nên nó đã quay lưng đi với tất cả bạn bè mình, những ava tươi vui rạng rỡ, những trang facebook đầy những nụ cười.
Nó đố kị. Nên nó phải cố phân bua rằng mình quá bất tài, quá vô dụng, không hề có tương lai.
Như Antonio Porchia đã nói: "Người ta càng tin rằng mình kém cỏi bao nhiêu, người ta càng chịu đựng thêm bấy nhiêu. Người ta tin rằng mình chẳng là gì cả, người ta chịu được hết."
---
Năm giờ sáng, An giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông cửa. Nó đón Thành, đang gục xuống lạnh ngắt như một cái xác.
- Nhờ em - Long nói - Anh phải về nhà bây giờ. Bảo Thành bao giờ đỡ hơn thì gọi điện cho anh.
Nó vác Thành lên phòng. Anh ta sặc mùi rượu, ám mùi thuốc lá và có cả mùi máu. Khi nó cởi chiếc áo sơ mi, nó thấy người anh ta chi chít vết bầm, nhiều chỗ còn sưng tấy, tứa máu. Khóe mắt anh ta dính nước, hậu môn vẫn còn ri rỉ máu.
An cắn nhẹ vào bàn tay mình, thấy người mình cũng đang gai lên. Nó cảm ơn Trường vì đã giúp nó tránh khỏi hoàn cảnh này. Nó hít lên một hơi, tự vỗ mặt mình một cái rồi đi lấy bông băng, cao dán.
Nó đắp chăn cho Thành, đi xuống nằm ghế salon. Nhưng nó không ngủ được nữa. Trời mùa hè, mau sáng. Đã có tiếng chim sẻ hót véo von, trêu cợt con người phải sống trong tâm sự. Giá ta cứ được sống vô tư, hồn nhiên, như đứa trẻ con chạy nhảy chơi đùa, rồi sà vào lòng mẹ.
Sao lại sinh ra làm một con người? Sao phải sinh ra có suy nghĩ, có tình cảm?
Những tham sân hận si vẫn nằm trong nó bền bỉ như ở trong cõi lòng của bất kì ai.
Nhưng mưu cầu hạnh phúc, chẳng phải một trong những quyền cơ bản của con người hay sao?
Nó nhớ trong bộ phim The pursuit of happyness, nhân vật chính có nói: tại sao bản tuyên ngôn độc lập lại ghi, con người sinh ra có quyền bình đẳng, tự do và mưu cầu hạnh phúc. Tại sao hạnh phúc mãi mãi là thứ mà con người chỉ có quyền mưu cầu, chứ không thể có được?
Nhưng, nó có đang mưu cầu hạnh phúc không? Và nó có hạnh phúc không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro