Chương 12
"Ở đời, vẫn có những chuyện dại khờ trong quá khứ mà nhẽ ra người ta thậm chí có thể không bao giờ buồn vì nó, nhưng lại là dấu mốc thay đổi cuộc đời mình."
Nghĩ mà chán chường. Thành thở dài khi hai đứa nó đang ngồi trong một quán cà phê ở lầu mười một khu chung cư sang trọng.
- Hồi cấp ba anh từng yêu một người - Anh ta nói - Yêu say đắm. Anh ta học đại học, hơn anh ba tuổi. Trước đó anh không nghĩ mình là gay, chỉ đơn giản là không thấy yêu con gái. Bạn bè anh có bạn gái, đi cưa gái hết. Mình anh tương tư một thằng đàn ông khác. Anh cũng thấy mình bệnh hoạn.
- Một kẻ như anh nên chết đi cho rồi - An độc địa.
- Ờ mày nói phải. Anh cũng đã tự tử rồi. Mà trời chưa cho chết, vẫn bắt anh sống ở đây.
- Anh cứ lao đầu ra khỏi cửa sổ kia xem có chết đi không?
- Sao phải thế? - Anh ta cười - Đời anh đang vui, đang sướng thế này.
- Để một con lợn cưỡi lên người mà gọi là vui.
An những tưởng anh ta sẽ lại văng tục chửi nó. Nhưng không, anh ta cười khẩy một tiếng, nhìn ra không gian rộng lớn bên ngoài. Rồi anh ta nói, rất khẽ.
- Long tốt với anh hơn bất cứ ai anh từng quen trên đời, hơn cả bố mẹ anh nữa.
Câu nói ấy làm An giật mình.
- Bố mẹ anh tệ bạc lắm à?
- Không. Yêu anh lắm. Thương anh lắm. Anh là con một, hai ông bà chiều anh như của quý. Nhưng, càng yêu thì sẽ càng hận. Khi anh nói mình là gay, bố anh đánh anh thừa sống thiếu chết, mua một cái xích xích anh vào giường suốt nửa tháng liền. Mẹ anh thương, tháo xích cho anh. Anh bỏ nhà đi từ đó.
An nhìn Thành chăm chăm. Ánh mắt xa xôi của anh ta, nét mặt trầm mặc của anh ta, biểu lộ những tình cảm không chỉ là buồn bã đơn thuần. Nỗi buồn ấy sâu sắc chẳng kém gì mặc cảm ẩn sâu trong nó.
- Rồi anh quen lão Long à?
- Không. Anh lên Hà Nội tìm người yêu anh, cái tay hơn anh ba tuổi ấy ...
- Rồi sao?
Thành im lặng. Ly sinh tố lâu không động đến đã chia thành hai tầng, một tầng sinh tố, một tầng nước.
- Anh đi làm thêm, làm bồi bàn, phát tờ rơi, kể cả ve vữa để tự nuôi sống mình, để có thể đến nhà anh, đi chợ nấu cơm cho anh, giặt giũ cho anh, nhiều khi còn đi trả tiền chè nước, nợ đề lô cho anh. Nhưng một buổi sáng anh đến, thấy phòng đóng cửa. Khi anh gọi cửa, một cô gái mặc đồ ngủ bước ra.
- Anh ta bắt cá hai tay à? - An nói.
- Không. Vốn dĩ chỉ là anh đơn phương. Anh cãi nhau với anh ta. Anh ta nói anh ta ghê tởm anh, chửi rủa anh. Anh thấy mình chỉ là một thằng nhóc dại dột hồ đồ.
Thành bóp hai hốc mắt, tránh khỏi cái nhìn của An.
- Anh uống thuốc ngủ tự tử. Nhưng hàng xóm thấy nghi khi anh mua thuốc nên phát hiện kịp, đưa anh đi cấp cứu. Mẹ anh lên Hà Nội chăm sóc anh, bảo anh về lại nhà. Nhưng kí ức về trận đòn của bố quá tệ hại. Anh không gạt đi được. Và lại, anh biết, dẫu thế nào bố cũng không bao giờ chấp nhận con người anh như thế. Ông thà giết anh còn hơn thấy anh là gay.
- Không đời nào - An ôm miệng.
- Có đấy. Em ạ. Bố anh đã đánh anh đến rách cả mảng sườn, dội nước lạnh lên người anh khi trời chỉ có mười mấy độ, không cho anh đến bệnh viện, chỉ gọi một bà cô từng làm hộ lý đến băng vết thương cho anh. Ông bảo thẳng thừng với anh, nếu anh không chịu tỉnh ra, chắc chắn ông sẽ để mặc anh chết.
Mấy năm sau anh mới quen lão Long. Lão ấy xấu mã nhưng tốt tính. Lão thời trẻ cũng từng đơn phương nên khi anh kể chuyện, lão thấy đồng cảm. Dù đã là ông già năm mươi tuổi sắp có cháu rồi, kí ức của một ngày tuổi trẻ đó vẫn đủ sức ám ảnh lão. Nên lão yêu chiều anh lắm, anh thích gì là lão cho. Thỉnh thoảng anh buồn lão có thể ngồi cả đêm nghe anh tâm sự. Người như thế, chẳng phải quá tốt hay sao?
- Chính lão chu cấp cả ma túy cho anh đấy à?
- Không. Anh nghiện từ trước khi gặp lão. Lão cũng bảo anh đi cai, nhưng sao mà cai được? Trần đời này anh chỉ thấy những thằng chết đi rồi mới hết nghiện được thôi - Anh ta bật cười.
- Vậy mà anh làm thế với tôi? - An sừng sộ.
- Vậy mày thử nói anh xem, có cái gì trên đời này mới khiến được mày quên đi quá khứ? Nếu không có ma túy anh chắc chẳng đã sống đến giờ này. Mày, cũng thế. Tiền mới giúp mày sống, ma túy mới giúp mày quên, còn tình thì chỉ mãi là thứ chó chết.
An ngồi bần thần.
- Rồi mày sẽ hiểu, có tiền là có hết. Chẳng có thứ gì không quy phục đồng tiền bây giờ. Lão Long thời trẻ yêu một thằng trai đẹp, nó khinh không yêu cho. Giờ lão giàu, lão thích thằng nào trẻ đẹp theo hầu cũng được. Anh với mày đã may mắn bám được thì cứ bám. Đằng nào với một thằng gay, nắm được hạnh phúc là điều xa vời lắm.
An chưa từng nghĩ mình là gay, nực cười là thế. Nó từng có bạn gái, và có tình cảm thật, dù hai đứa chẳng đi đâu đến đâu. Nhưng xem ra, cái mốc thay đổi cuộc đời nó lại chưa từng gắn với cô gái ấy, mà trái lại, mang tên một người đàn ông. Từ cái ngày đầu tiên An gặp anh ta, trong cái đêm mất điện tối mò ấy, cuộc đời nó đã sang một ngã rẽ khác.
Nó cũng không vội xét đoán ngã rẽ ấy có tồi tệ hơn con đường mà nhẽ ra nó đã đi hay không. Dường như cũng đều trắc trở thế, đa đoan thế. Nhưng chỉ biết, nó chưa từng hối hận vì mình đã gặp anh. Nó chỉ hối hận vì mình sinh ra, đã không thể yêu anh.
Nó đã hiểu Thành hơn, không còn nghĩ anh ta là kẻ thù đã vùi mình xuống đáy cuộc đời. Không có anh ta, cuộc đời nó chắc sẽ còn khổ đau hơn thế. Nó biết anh ta đã tự mở cho mình một lối thoát, và giờ, anh ta kéo nó đi theo.
- Xem ra em sẽ chẳng bao giờ thắc mắc bố mình là ai nữa - An lắc đầu cười cợt - Có lẽ nếu em có bố, ông ta sẽ như bố anh thôi.
- Ôi giời biết làm sao được. Nhưng một thằng đàn ông vứt bỏ cả con bồ lẫn đứa con của mình, thì mày còn tiếc làm gì. Nếu anh là mày, giả dụ gặp được ông ta, anh sẽ đâm cho ông ta một nhát.
- Thế còn với bố anh?
- Nếu ông ta thấy anh bây giờ, ông ta sẽ đâm cho anh một nhát - Thành cười đến rung người.
Sau một ngày trời đi dạo phố chán chê, Thành đưa nó về nhà. Buổi tối, hai người kia không đến, nó với anh ta ăn uống, xem phim, để anh ta chỉ cho nó cách dùng mĩ phẩm, dùng các loại thuốc nọ, thuốc kia, để luôn thấy hài lòng với mình, và để người kia hài lòng khi thấy mình.
An vẫn chưa chắc lắm mình là gay hay không. Nhưng vì mưu sinh, nó cứ nghe vậy đã.
Đêm xuống, nó ngủ cùng Thành. Anh ta lại dựng nó dậy, muốn quan hệ với nó.
Nhưng, nó đang tỉnh, ít ra, tác dụng của ma túy đã giảm đi phần nào.
- Anh có bao đấy chứ?
- Anh thì luôn dùng Durex. Yên tâm. Mà tốt nhất, để mày đỡ đau, mày ngồi lên anh đi.
An nhắm mắt, cắn răng để mình ngồi dần xuống. Khi đến gốc, nó phải bóp ngực vì đau.
- Đau ... - Nó rên rỉ - Đ.éo chịu được đâu anh ...
- Lần thứ mấy rồi mà cứ đau thế? Cố một tí đã. Đừng đứng dậy vội.
- Đau lắm ... Đau chết đi được ... - Nó rơi nước mắt.
- Thôi được rồi. Anh ta đẩy nó lên. Thế cho anh dùng tay nhé, được không? Anh làm cho mày.
Thành rờ tay khắp người nó, đến từng viền ngón chân, kích thích dương vật của nó. Rồi anh cho tay vào bên trong nó, chỉ một rồi hai ngón tay. An ưỡn cả người lên, vật mình sang hai bên giường.
- Thoải mái nào - Anh ta nhỏ nhẹ - Thả lỏng ra đã nào. Làm gì mà như bà cô đau đẻ thế? Yên. Rồi sẽ cảm nhận được.
Đó là lần đầu tiên An đạt được cực khoái nhờ một người khác. Trước khi nó nhắm mắt ngủ say, nó vẫn còn thấy chiếc lưỡi của Thành quấn quít trong miệng nó. Nó cũng đáp lại anh. Rồi nó gác chân lên anh, áp đầu vào người anh, nhận ra hương gỗ trên da thịt anh và chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro